Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 282

Cr art: weibo @雾大雾大WDWD
Chương 282

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"..."

Mặc Khuynh xem như hiểu rồi.

Chính là nói, khả năng của Cung Quang Diệu đặt ở trình độ của đề thi cô vừa làm, cũng đã là cực hạn của ông ấy.

Cần một người hiểu rõ về Kỳ Hoàng Nhất Mạch ra tay mới được.

Người này vậy mà lại là Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh cười khẽ một tiếng: "Nếu để tôi ra đề thì sợ là lần này không ai qua ải."

Cung Quang Diệu bình tĩnh nói: "Vậy thì cũng phải thử xem."

Mặc Khuynh ngạc nhiên nhìn ông ấy.

"Cuộc thi năm nay chính là một lần thăm dò." Cung Quang Diệu nói, "Bắt đầu từ năm sau, trường học của chúng ta sẽ soạn ra tài liệu và đại cương giảng dạy --"

Mặc Khuynh cười lạnh: "Mấy người soạn?"

Cung Quang Diệu nói với giọng đầy thâm ý: "Kiến thức chuyên ngành thì phải tìm người chuyên nghiệp."

Mặc Khuynh cười giễu: "Ông cũng biết tính toán đấy nhỉ."

Cung Quang Diệu muốn mượn cuộc thi lần này lôi kéo các thầy thuốc dân gian, đồng thời hy vọng Kỳ Hoàng Nhất Mạch được truyền ra rộng rãi, thậm chí là được đưa vào chương trình dạy học chính quy.

Nhưng mà, ông ấy không có kiến thức về y thuật của Kỳ Hoàng Nhất Mạch.

Tìm tới tìm lui, tìm đến Mặc Khuynh.

Ý tứ đã rất rõ ràng: Muốn xin không kiến thức của người ta.

Vấn đề là, Trung y từ những năm trước đã bắt đầu thu về vòng nội bộ, đến cả phương thuốc cũng thành bí mật không truyền ra ngoài, tìm được một phương thuốc bí mật là đều coi như bảo vật gia tộc mà giữ khư khư, coi đó như con đường hái ra tiền.

Nếu không thì khác gì mấy y quán bán dược liệu đâu?

"Một chút tri thức mà tôi tuỳ tiện nói ra cũng có thể khiến cả giới Trung y chao đảo, ông dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ đem tri thức của mình miễn phí biên soạn thành tài liệu giảng dạy, chia sẻ cho mọi người cùng hưởng?" Mặc Khuynh chậm rãi hỏi.

Cung Quang Diệu im lặng mấy giây, nói: "Nếu em là hậu nhân của Y Thánh thì hẳn đã từng nghe đến mười phương thuốc mà Y Thánh để lại?"

Ánh mắt của Mặc Khuynh thoáng hiện lên hứng thú.

Cung Quang Diệu tinh mắt bắt được, nắm lấy cơ hội: "Chỉ cần em đồng ý, trong tay thầy có hai phương thuốc, đều có thể tặng cho em. Ngoài ra, bằng cấp thạc sĩ, công việc sau khi tốt nghiệp, còn có tất cả những tài nguyên mà thầy có thể cung cấp cho em, đều để em tự do lựa chọn."

Những điều kiện này đúng là nghe khá hấp dẫn.

Nhưng đối với Mặc Khuynh...

Cũng chỉ đến thế mà thôi.

Phương thuốc mà người đời tranh nhau sứt đầu mẻ trán muốn có được, Mặc Khuynh nhắm mắt cũng có thể viết ra.

Bằng cấp, công việc, tài nguyên.

Mặc Khuynh đều không cảm thấy hứng thú.

"Tôi sẽ suy nghĩ." Lời đến bên miệng, Mặc Khuynh lại sửa lại.

"Bao lâu?"

"Bao giờ cần đề thi?"

"Cuối tháng này."

"Vậy từ giờ đến lúc đó tôi sẽ trả lời ông." Mặc Khuynh nhàn nhạt nói.

Cung Quang Diệu trầm ngâm suy nghĩ, trong mắt mang theo mong chờ, gật đầu nói: "Được."

*

Bảy rưỡi, Mặc Khuynh đi ra khỏi văn phòng của Cung Quang Diệu, rời toà nhà lớn của Học Viện Y.

Tuy nói điều kiện Cung Quang Diệu đưa ra chẳng ra làm sao, nhưng cô lại bắt đầu suy nghĩ đến khả năng "ra đề, soạn giáo án giảng dạy."

Y thuật Kỳ Hoàng Nhất Mạch mà cô học được, sau đó chắt lọc tinh hoa, lại nghiên cứu ra một bộ lý luận y học của riêng mình.

Trước đây cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ hệ thống nó lại truyền bá ra.

Có lẽ, mượn cơ hội này cũng không hẳn là không thể?

Nghĩ đến đây, Mặc Khuynh chuẩn bị đi căn tin ăn tối, nhưng đi được nửa đường thì thấy một chiếc VW quen mắt dừng lại bên cạnh mình.

Cửa xe chầm chậm hạ xuống.

Buổi tối bắt đầu có gió lạnh thổi, ánh sáng chiếu qua những tán cây tạo thành vô số cái bóng loang lổ, rơi xuống cả người đàn ông đang ngồi trong xe.

Hắn mặc chiếc sơ mi thiết kế được đo may tinh tế, ống tay áo xắn đến khuỷu tay. Khuỷu tay đặt trên bệ cửa lộ ra cánh tay rắn chắc, cơ bắp thấp thoáng hiện ra.

Hắn hơi thò đầu ra ngoài, bóng loang của tán lá lay động trên mặt.

Hỏi: "Đi đâu thế?"

Khoé miệng Mặc Khuynh hơi giật giật: "Anh ở đây làm gì?"

"Làm nghề tay trái, vừa đưa một giảng viên của trường em về đây." Khoé môi của Giang Khắc khẽ cong lên, cực kỳ giống một vị thiếu gia nhà giàu đi chạy xe công nghệ vì đam mê, "Đi hóng gió không?"

"..."

Mặc Khuynh do dự hồi lâu.

Cuối cùng, cô vòng qua đầu xe đi sang bên kia, mở cửa ngồi vào ghế lái phụ.

"Nhiệm vụ tìm ra tên sát nhân liên hoàn kia của anh vẫn chưa xong?" Mặc Khuynh đóng cửa xe, nhíu mày hỏi.

Giang Khắc bình tĩnh nói: "Hôm nay mới bắt đầu đi."

Mặc Khuynh: "..."

Ha.

Ngày đầu khai trương cơ đấy.

Giang Khắc khởi động xe, không đóng cửa kính mà để gió từ bên ngoài tự do thổi vào, cuốn cả mấy lọn tóc của Mặc Khuynh bay lên.

Mặc Khuynh vén lọn tóc vướng trước mặt về sau tai.

"Đi đâu?" Mặc Khuynh hỏi.

"Ăm cơm chưa?"

"Chưa."

Giang Khắc không mấy để tâm nói: "Thế thì đưa em đi ăn cơm."

Mặc Khuynh cảm thấy là hắn đang rảnh quá hoá dồ đó thôi.

Những lúc Giang Khắc không đóng vai tổng tài bá đạo, sở thích và yêu cầu với cuộc sống đều cực kỳ đơn giản, trên người cũng có thêm khói lửa nhân gian, bớt đi phần nào dáng vẻ cao quý lạnh lùng của một kẻ quen sống trên cao.

Cho nên, khi Giang Khắc sắm một chiếc VW, đổi sang thâm phận tài xế lái taxi công nghệ, đưa Mặc Khuynh đến một quán nướng ven đường, trong lòng Mặc Khuynh như một mặt biển lặng sóng.

Giang Khắc coi chiếc sơ mi đắt tiền trên người mình như là chiếc áo mua ngoài chợ, xắn tay áo lên, ngồi xuống ghế dài, thuần thục nhận lấy menu từ nhân viên phục vụ rồi đưa cho Mặc Khuynh.

"Sắp một tuần rồi mà hôm nay anh mới bắt đầu nhiệm vụ à," Mặc Khuynh quét mắt một lượt, lại hỏi, "Dạo này bận gì sao?"

"Lân la làm quen với Ôn gia."

Mặc Khuynh di chuyển tầm mắt từ thực đơn sang Giang Khắc.

Cô hỏi: "Ôn gia nào?"

"Thì là Ôn gia đó." Giang Khắc nhẹ như không nói.

Mặc Khuynh nhíu mày: "Anh muốn làm gì?"

Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, đường phố dần trở nên ồn ào tấp nập.

Bên ngoài quán đồ nướng đặt mấy bộ bàn ghế nhựa, người cũng đã ngồi chật kín.

Giang Khắc và Mặc Khuynh lẫn trong đám người.

Không ai chú ý.

Giang Khắc chống khuỷu tay trên mặt bàn, hơi nghiêng về phía trước, giọng nói không nhẹ không nặng: "Tôi nghi ngờ kẻ đứng sau chuỗi vụ án tài xế taxi lần này có liên quan đến Ôn gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com