Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 286

Cr art: weibo @在塔伦早六晚二地牧狗生活
Chương 286

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Căn phòng bị tàn phá bởi tiếng kèn ma quỷ rơi vào sự im lặng chết chóc.

Đám sinh viên ở đây vốn coi Ôn Nghênh Tuyết là đối thủ nặng ký, giờ phút này mỗi người đều mở to hai mắt, trở thành mô tả sinh động cho câu nói "trợn mắt há mồm."

Mặc Khuynh xoa xoa cái lỗ tai đáng thương của mình.

Không chịu nổi, lại xoa xoa.

Trong lòng thầm nghĩ: Đỉnh thật.

Nhưng vì không có ai hô dừng nên Ôn Nghênh Tuyết vẫn thổi, tuy âm thanh đứt quãng, nhưng đáng quý ở lòng dũng cảm, dám thổi xong đoạn nhạc mà mình đã chuẩn bị, toàn bộ quá trình mặt không đổi sắc.

Khoảnh khắc buông kèn xô-na xuống, Ôn Nghênh Tuyết không nhìn những ánh mắt khác thường xung quanh, chỉ khẽ gật đầu với những giám khảo ngồi ở bàn.

"Ôn Nghênh Tuyết đúng không," Một giám khảo nhìn danh sách dự thi, xác nhận lại tên của cô ấy, sau đó hỏi, "Học bao lâu rồi?"

"Một ngày."

"Vì sao muốn dự thi?" Giám khảo rất khó hiểu.

Ôn Nghênh Tuyết nói: "Em cũng chỉ mới nhận được thông báo."

Giám khảo nghi hoặc: "Không phải em tự báo danh hả?"

Ôn Nghênh Tuyết cười yếu ớt, nhưng không trả lời mà gật đầu với giám khảo rồi xoay người đi vào đám người.

Nhóm giám khảo chụm đầu vào nhau thảo luận, cuối cùng gật đầu với đàn chị gọi tên.

Đàn chị kia nhìn danh sách, hướng mắt về phía Mặc Khuynh: "Thí sinh tiếp theo, số 33, Mặc Khuynh."

Mặc Khuynh đi lên.

Sau màn biểu diễn của Ôn Nghênh Tuyết, đám người vốn cũng khá kiêng dè Mặc Khuynh đã hoàn toàn thả lỏng.

-- Ôn Nghênh Tuyết chỉ thổi được đến thế, nhỏ bắt chước có thể tới đâu chứ?

Nhưng khi tiếng kèn nhẹ nhàng thanh thoát vang lên, căn phòng bỗng nhiên im lặng, bầu không khí đi sang một đầu cực khác.

Bài hát chào buổi sáng của trường là Bách Điểu Triều Phụng, nhưng độ khó của bài này quá lớn, nên sinh viên dự thi có thể lựa chọn một bài hát khác để trình diễn.

Trong những sinh viên dự thi trước đó cũng có người thổi Bách Điểu Triều Phụng, nghe cũng không quá tệ, nhưng Mặc Khuynh vừa thổi, lập tức khiến những người trước đó mất hết hy vọng.

-- Thế này thì đấu kiểu gì?

-- Đây rõ ràng là trình của đội tuyển quốc gia luôn rồi!

Đều là người học kèn xô-na, đối phương đạt trình độ nào, bọn họ có thể không nghe ra sao?

Tiếng kèn của Mặc Khuynh vô cùng lưu loát trôi chảy, hơi dài không đứt quãng, tiếng chim hót vừa vang lên, giống như đưa tất cả mọi người vào khu rừng của trăm loài chim tụ họp.

Mặc Khuynh chỉ thổi một đoạn.

Nhưng ai cũng muốn nghe tiếp nữa.

Ôn Nghênh Tuyết đứng ở một góc vắng, tựa lưng vào tường, tay cầm kèn xô-na, ánh mắt chăm chú mang theo hứng thú quan sát Mặc Khuynh.

-- Tuy đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhưng Mặc Khuynh còn có kỹ năng này đúng là khiến cô ấy thấy hứng thú.

"Mặc Khuynh."

Nhóm giám khảo mất một lúc mới lấy lại tinh thần, nhìn danh sách, lại nhìn Mặc Khuynh.

Một người trong đó hỏi: "Học được bao lâu rồi?"

Mặc Khuynh đáp: "Khoảng nửa năm."

"..."

Lừa quỷ à.

Không chỉ giám khảo, mà đám sinh viên dự thi còn lại cũng bày ra vẻ mặt không tin.

Mặc Khuynh mới không quan tâm bọn họ có tin không, nhàn nhã quay về đám đông.

Một trăm năm trước, trên đường Thái Bình có một nghệ sĩ già thổi kèn xô-na, Mặc Khuynh nghe ông ấy thổi khúc Trăm Điểu Triều Phụng, bởi kinh ngạc trước khung cảnh của bản nhạc đó vẽ ra mà bái ông làm thầy, mỗi ngày kiên trì luyện tập.

Nhưng cũng chỉ luyện nửa năm.

Sau đó sư phụ về quê đón vợ con, kết quả gặp phải sơn tặc, chết giữa đường.

Mặc Khuynh rời khỏi Đại học Đế thành, cũng gác lại chuyện học kèn xô-na.

Đàn chị tiếp tục hô: "Số 34 --"

"Chờ đã." Số 34 chủ động giơ tay, sau khi ánh mắt của mọi người đều hướng về đây, cậu ta gãi đầu nói, "Tôi không thi nữa. Mười năm khổ luyện kèn xô-na, hiện tại thì thôi."

Không chỉ có cậu ta, có người tự mình biết mình đều nghĩ như thế.

Sau màn biểu diễn của Mặc Khuynh, bọn họ còn ai muốn lên nữa cũng chỉ là làm trò cười cho mọi người.

Kiên trì biểu diễn cũng chỉ lãng phí thời gian.

Thế là, liên tục có người lựa chọn bỏ thi.

Học tỷ tính sơ qua, trong đám sinh viên dự thi chưa lên biểu diễn chỉ còn lại hai phần ba.

Mà trong hai phần ba đó, ngoại trừ số ít vẫn còn giữ được tự tin, thì đều chung một suy nghĩ "Đến cũng đến rồi, không thổi một cái thì thật đáng tiếc" mà kiên trì ở lại.

Nhưng mà, kết quả người thắng cuộc sẽ là ai -- Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.

Khoảng bốn mươi phút sau, người cuối cùng đã biểu diễn xong.

Nhóm giám khảo chụm lại một chỗ, ra vẻ bàn luận một hồi, sau đó công bố người chiến thắng --

Mặc Khuynh.

Đây là lần duy nhất là kết quả thi đấu không gây ra bất cứ tranh luận nào.

Mọi người đều tâm phục khẩu phục.

Mặc Khuynh theo đúng quy trình hẹn xong thời gian ghi âm cho bài hát chào buổi sáng rồi cầm kèn xô-na của mình lẫn vào đám đông đi ra ngoài.

Cô quét mắt một lượt ngoài hành lang, không thấy Giang Khắc.

Cô lấy điện thoại ra.

Quả nhiên thấy tin nhắn của Giang Khắc.

[Bọn họ thổi khó nghe quá, tôi đi mua gì đó cho em ăn.]

Thời gian là nửa tiếng trước.

Lý do này, Mặc Khuynh chấp nhận.

Chỉ cần là người nghe xong màn biểu diễn của cô thì sẽ không còn muốn nghe đám người nghiệp dư nửa chuyên nghiệp kia thổi nữa.

Mặc Khuynh đi xuống hành lang, định gọi điện cho Giang Khắc.

Mở điện thoại, đã thấy nhóm chat của lớp có thêm 99+ tin nhắn, cô nhấn vào, thấy nội dung bàn luận của bọn họ thì không khỏi nhướn mày.

Không biết là ai quay lại màn biểu diễn của Ôn Nghênh Tuyết, lại có người lấy về gửi vào nhóm chat.

[Đại mỹ nữ thổi kèn xô-na, sao phải vậy chứ?]

[Ha ha ha thổi thành ra như vậy mà vẫn có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh, tố chất tâm lý phải gọi là quá khủng khiếp.]

[Video này ở đâu ra thế?]

[Không biết, truyền khắp Học Viện Y này rồi, mọi người đều đang bàn tán về cô ấy.]

[Mới học một ngày, sao lại muốn đi nhỉ?]

[Không thể hiểu được.]

Dù sao cũng là nhóm chat của lớp, còn có thầy cô giáo, mọi người đều ăn nói cẩn thận hơn.

Nhưng trong lòng mỗi người nghĩ thế nào, người nghe đều tự biết.

Đều giống nhau.

Sinh viên bây giờ và sinh viên của một trăm năm trước, đều không có gì khác biệt.

***

88: Mưa gió bão bùng thì ở nhà đọc truyện xem phim là lý tưởng nhất ùi, mong mọi người đều bình an <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com