Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 287

Cr art: weibo @景三景川
Chương 287

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Mặc Khuynh ra đến cửa, bị chói mắt bởi ánh nắng mặt trời.

Cô tìm chiếc xe VW của Giang Khắc.

Nhưng mà, ánh mắt vừa quét thì thấy Quý Vân Hề buộc tóc đuôi ngựa, từ trên xuống dưới là một màu xanh ri.

"Yo!"

Quý Vân Hề hướng về phía Ôn Nghênh Tuyết từ một cánh cửa khác đi ra.

Mặc Khuynh dừng lại, lắng tai, nghe rõ tiếng trò chuyện của bọn họ.

"Nghe nói cậu mới học kèn xô-na được một ngày đã phải đi thi đấu?" Quý Vân Hề bày ra dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ.

"Ừm."

Ôn Nghênh Tuyết bình tĩnh thừa nhận.

Quý Vân Hề hỏi: "Ôn Nam Thu báo danh thay?"

"Ngoại trừ chị ta, không có ai rảnh rỗi như vậy."

"Chị ta cũng thú vị thật, hại cậu mất mặt trước mọi người thì chị ta được cái gì chứ?"

"Chị ta luôn như vậy."

"Chị ta đối xử với cậu như vậy, chắc là lúc trước cũng bắt nạt cậu không ít nhỉ? Chi bằng hợp tác với tôi đi?"

Ôn Nghênh Tuyết nhẹ nhàng nói: "Đối đầu với chị ta, tôi cũng không được lợi gì. Ngoài ra, cậu không có gì đáng giá cho tôi hợp tác."

Quý Vân Hề: "..."

Bên kia.

Mặc Khuynh vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa tìm kiếm xe của Giang Khắc, thuận lợi tìm được chiếc VW dừng bên đường. Cô không nán lại nghe thêm mà đi thẳng về phía đó.

Nhưng --

Ôn Nghênh Tuyết và Quý Vân Hề đều đã chú ý đến Mặc Khuynh.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía cô.

"Cậu ta cũng thật kỳ quái, cả ngày không thấy bóng dáng, không biết là đang làm cái gì." Quý Vân Hề cảm thán một câu.

Ôn Nghênh Tuyết không đáp lại.

Rất nhanh, cô ấy hỏi: "Cậu tìm tôi có việc gì?"

"Đến cười nhạo cậu thôi."

"Vậy xin nhường đường."

Ôn Nghênh Tuyết nói xong thì muốn đi.

"Này, khoan đã." Quý Vân Hề chặn Ôn Nghênh Tuyết lại, "Học viện Y xuất hiện một tên thần kinh, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã bày trò trên bảng đen của trường, cậu nghe được chuyện này rồi đúng không?"

"Ừm."

Ôn Nghênh Tuyết gật đầu.

Tiếp sau đó, Ôn Nghênh Tuyết hỏi: "Có manh mối về người đó rồi à?"

"Chưa, có sinh viên ngồi đó cả đêm, không ngờ tên kia vẫn có thể thần không biết quỷ không hay ra đề rồi biến mất mà không để lại dấu vết." Quý Vân Hề cau mày.

"Camera theo dõi thì sao?"

"Trường chưa lắp chỗ đó."

Ôn Nghênh Tuyết phân tích: "Chắc là không muốn để mọi người biết mình là ai."

Quý Vân Hề gật đầu: "Các thầy cô cũng nói vậy, nếu đã giấu thân phận thì người này không muốn lộ diện, ngộ nhỡ lắp camera, người đó không ghé đến chỗ bảng đen nữa thì mất nhiều hơn được."

Ôn Nghênh Tuyết ngẫm nghĩ một lát, hỏi: "Cậu muốn nói gì?"

Quý Vân Hề nói: "Đề hôm qua tên đó viết liên quan đến Kỳ Hoàng Nhất Mạch, tôi ngứa mắt nên ra viết đáp án, hôm nay được phê một chữ "Tốt" to oạch, sau đó lại tăng thêm độ khó cho đề của hôm qua, chưa biết chừng là đang nhắm vào tôi."

"Có trả lời được không?"

"Nghiên cứu một ngày hôm nay, tối sẽ đi viết đáp án." Quý Vân Hề nói, "Nhưng thầy chủ nhiệm với mấy thầy cô đều đang nghi ngờ tôi là người ra đề, thấy không ai trả lời được mới tìm cớ công bố đáp án."

Ôn Nghênh Tuyết nhìn cô ấy một cái, không đánh giá gì.

Ôn Nghênh Tuyết cũng không thấy hứng thú.

"Hơn nữa đã có kẻ có dã tâm tìm tới." Quý Vân Hề cau mày, "Chiều nay Ôn Nam Thu đến tìm tôi, bảo tôi thừa nhận mình chính là nhân vật thần bí kia."

Ôn Nghênh Tuyết ngừng lại, ánh mắt cuối cùng cũng lộ ra hứng thú: "Ồ?"

*

Mặc Khuynh ngồi vào xe của Giang Khắc.

Hàng ghế sau đặt mấy cái túi, đều là đồ ăn, trái cây, đồ ăn vặt và sữa chua uống.

Mặc Khuynh đưa tay ra sau, cầm một chai sữa chua uống.

"Muốn ăn gì, đưa em đi ăn mừng." Giang Khắc nói.

Giang Khắc không xem lúc tuyên bố người thắng cuộc là Mặc Khuynh.

Nhưng kết quả thi đấu đã quá rõ ràng, nghĩ cũng không cần nghĩ.

"Tôi nghĩ đã --"

Mặc Khuynh còn chưa nói hết, điện thoại bỗng rung lên.

Là Hoắc Tư gọi đến.

"Nghe nói cô được giải nhất trong cuộc thi kèn xô-na?" Hoắc Tư đi thẳng vào vấn đề.

Giọng nói bình tĩnh.

Nhưng nghe thế nào cũng giống như giọng điệu của bậc phụ huynh.

"Ừm."

"Tích cực tham gia các sự kiện của trường cũng tốt." Hoắc Tư đánh giá một câu, sau đó hỏi, "Muốn thưởng gì?"

Mặc Khuynh trầm ngâm một lát: "Có một người, muốn nhờ anh điều tra giúp."

"Nói đi."

"Nghê Khâm."

"Nghe khá quen tai. Người này còn sống không?"

"Mất rồi." Mặc Khuynh nói, "Nghê Khâm từng giảng dạy tại Học viện Y của Đại học Đế thành, hiện tại những ghi chép về Nghê Khâm còn rất ít."

"Được."

Hoắc Tư không do dự một giây lập tức đồng ý.

Bình thường chỉ cần Mặc Khuynh biểu hiện tốt, không cần chờ căn cứ, cô hơi có thành tích gì đó là Hoắc Tư đã đại diện căn cứ thưởng cho cô rồi.

Hơn nữa, điều kiện Mặc Khuynh đưa ra, bình thường đều sẽ được đáp ứng.

Mặc Khuynh cúp máy.

Giang Khắc lái xe ra cổng, nhàn nhạt hỏi: "Lại là Hoắc Tư?"

"Ừm, hỏi thăm chuyện tôi tham gia cuộc thi kèn xô-na."

Sắc mặt của Giang Khắc hơi lạnh đi.

Hoắc Tư ở thành phố Đông Thạch, nhưng đối với chuyện của Mặc Khuynh lại luôn rõ như lòng bàn tay.

Mặc Khuynh cất điện thoại đi, hạ cửa kính xuống.

Bên ngoài là một dãy các nhà hàng, tiếng người huyên náo, gió thổi tới đủ thứ mùi hương hấp dẫn.

Mặc Khuynh hít vào một hơi, ánh mắt dừng ở một quán ăn phía Đông Bắc, nói: "Ăn miến thịt lợn hầm cải thảo."

Giang Khắc nghe vậy thì cho xe chạy chậm lại, nhìn về phía quán ăn kia, nhanh chóng cho xe dừng bên đường.

*

Ăn xong vẫn còn khá sớm.

Mặc Khuynh khá quan tâm đến vụ án "giết người liên hoàn" kia, thế là không kéo dài thời gian, lập tức bảo Giang Khắc đi loanh quanh vùng thường xảy ra án mạng.

Trời bắt đầu chuyển tối.

"Sát thủ liên hoàn" thường xuất hiện sau sáu giờ tối, hơn nữa có Mặc Khuynh ở đây nên Giang Khắc không nhận đơn mà chỉ cho xe chạy loanh quanh, suýt thì bị những công an mặc thường phục chú ý tới.

Giang Khắc dứt khoát cho xe dừng bên đường.

Hai vụ án gần đây nhất đều xảy ra trên con đường này, Giang Khắc cho xe dừng lại, nhưng khu vực quan sát có hạn, tỷ lệ nhận đơn kiểu ôm cây đợi thỏ cũng khá thấp.

Mặc Khuynh hạ cửa sổ xe, tay bưng bát mì kéo, cô ăn một miếng lớn, nhìn đồng chí cảnh sát chìm cách đó mấy mét.

Mặc Khuynh khẽ chớp mắt một cái, nói: "Chờ thêm nửa tiếng rồi tôi ra một chỗ gần đây quan sát, anh nhận đơn như bình thường."

Giang Khắc vừa muốn mở miệng.

Chợt, Mặc Khuynh đưa bát mì kéo kia qua: "Ngấy quá, anh ăn đi."

***

88: Chỗ Bát gió bão khủng khiếp luôn hic, giờ mới 3h mà đã thấy có mấy cây đổ, có 1 cây đổ vào đường dây mạng luôn, sợ ẻm mà làm đổ cả cột điện thì chắc nhà Bát mất mạng, đăng chương sớm cho yên tâm.

Mong mọi người đều bình an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com