Chương 288
Cr art: weibo @苍辰-
Chương 288
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lại nữa rồi.
Giang Khắc nhìn cô hành động tự nhiên như vậy, nhìn chăm chăm hai giây, nhận lấy bát mì kéo.
Hắn gắp một ít bỏ vào miệng, chưa đến hai giây đã nhíu mày: "Khẩu vị của tôi giống với em, em ăn ngấy, chẳng lẽ tôi sẽ không ngấy?"
Mặc Khuynh đúng lý hợp tình nói: "Không được lãng phí đồ ăn."
Giang Khắc: "..."
Mặc Khuynh xoay người, tìm một lượt trong chiếc túi to đặt ở hàng ghế sau, rốt cuộc vẫn không có thứ gì lọt được vào tầm mắt, vẫn là chọn một chai sữa chua uống.
Ánh mắt của Giang Khắc dừng trên chai sữa chua uống của cô một giây.
Thật không biết cái chấp niệm của cô với sữa chua uống từ đâu ra mà lớn thế.
"Tôi ngửi thấy mùi dược liệu." Mặc Khuynh mở nắp chai uống một ngụm, "Bên kia có bất động sản của Ôn Nam Thu?"
"Mũi thính nhỉ."
Giang Khắc cũng hạ cửa kính xe bên mình xuống.
Hắn uống một ngụm nước, nhìn về phía đó: "Lúc cho Trì Thời đi xem thử thì là một căn biệt thự, không thấy có người. Tầng hai đều là dược liệu, không biết dùng để làm gì. Còn có một tầng hầm, nhưng không vào được."
"Khá khác thường đấy."
"Ôn gia to lớn như thế, cũng không tìm ra được vài chuyện bình thường."
"Còn gì nữa?"
"Để nói sau đi." Giang Khắc nhẹ nhàng cho qua chuyện này, lại chuyển về chủ đề ban đầu, "Tam Minh Dược Nghiệp thường đưa dược liệu đến đây, với số lần Ôn Nam Thu đi thì lượng tiêu hao không thể lớn như thế."
"Ý anh là ở đây còn người khác ở?"
"Ừm." Giang Khắc nói, "Ban ngày bảo Trì Thời đi theo dõi, đúng là có đơn đặt ngoài giao đến."
Mặc Khuynh thầm nghĩ, anh đúng là dùng Trì Thời không hề tiết kiệm tí nào.
Việc gì cũng đến lượt Trì Thời.
Mặc Khuynh hỏi: "Trì Thời thì sao?"
"Qua Bốc Lâm với Văn Bán Lĩnh cả ngày đến làm phiền, nếu trời tối mới về thì cũng đỡ bị hai tên nhóc đó quấn cho phát bực." Giang Khắc nói đến cuối, trong giọng nói còn mang thêm ý cười.
Mặc Khuynh nhướn mày: "Văn Bán Lĩnh cũng chạy đến nhà tôi?"
"Em không biết à," Giang Khắc hơi ngạc nhiên, "Sau khi Văn Bán Lĩnh biết Trì Thời ở chỗ em thì ngày nào cũng chạy sang, nhiệm vụ cũng không nhận, đến nỗi bị thủ lĩnh Phạm nhắc nhở."
Mặc Khuynh "chậc" một tiếng.
Một kẻ hai kẻ, đều trẻ trâu như nhau.
Mẫn Sưởng còn bớt việc hơn hai bọn họ.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, lại phát hiện cảnh sát chìm hai bên đường liên tục đảo mắt qua bên này, mà không biết từ bao giờ phía sau bọn họ đã có thêm một chiếc xe.
"Còn không đi nữa thì chưa biết chừng sẽ phải qua đêm ở đồn đấy." Giang Khắc gom rác lại, buộc chắc túi, "Cầm theo nhé."
"Được."
Mặc Khuynh đã được ăn uống no nê cầm lấy túi rác chuẩn bị mở cửa.
Nhưng Giang Khắc bỗng vươn tay bắt lấy cổ tay cô, kéo người ngồi về ghế.
Mặc Khuynh không hiểu quay đầu.
"Đến ngã tư đằng trước rồi xuống. Còn nữa..."
Giang Khắc dừng một lát, bỗng lấy điện thoại ra gọi cho Mặc Khuynh.
Điện thoại của Mặc Khuynh rất nhanh rung lên.
Cô vừa cầm điện thoại vừa nhíu mày nói: "Làm gì?"
"Nghe đi, giữ liên lạc." Giang Khắc lật cổ tay cô lên, đặt một cặp tai nghe bluetooth vào lòng bàn tay cô.
"Ồ."
Chiếc tai nghe trong lòng bàn tay vẫn còn vương hơi ấm.
Mặc Khuynh chậm rãi nắm tay lại.
Giang Khắc buông cổ tay cô ra, liếc cô một cái, lúc này mới cho khởi động xe.
*
Theo như kế hoạch, Giang Khắc và Mặc Khuynh tách ra làm việc.
Giang Khắc nhận đơn như bình thường, cuối cùng cũng bắt đầu công việc của một tài xế lái taxi nên làm, mà việc của Mặc Khuynh là tránh khỏi tai mắt của toàn bộ cảnh sát ngầm, đi vòng vèo một hồi mới vào đến biệt thự của Ôn Nam Thu.
Cô nhảy qua tường, từ cửa sổ tầng hai nhảy thẳng vào.
Đêm dần tối, trong không khí bớt đi phần nào nóng nực, gió mát trăng thanh, trên bệ cửa sổ có một dải ánh trăng chiếu xuống.
Nhảy vào đến bên trong, mùi thơm nồng của thuốc đông y lập tức tràn vào mũi, Mặc Khuynh theo bản năng nhíu mày, quét mắt xung quanh một lượt xem xét tình hình.
Bên trong không bật đèn, từng chiếc tủ thuốc cao cao giống như bóng ma đứng lặng lẽ, tạo ra cảm giác áp bách rất mạnh.
Toàn bộ là tủ thuốc.
Còn có dược liệu.
Đúng là rất giống với kho dược liệu cỡ lớn.
Mặc Khuynh lặng lẽ bước tới, dựa theo khứu giác phân biệt dược liệu, đi được một nửa, cô nhận ra có gì đó không thích hợp.
Những dược liệu này không chỉ không phải những dược liệu thường dùng mà đều có tính độc.
Mặc Khuynh cứ thấy có chỗ nào quen thuộc, nhưng nhất thời lại chưa thể nhớ ra.
Những căn phòng ở đây đều dùng để chứa dược liệu, Mặc Khuynh đi một vòng, không lấy được manh mối quan trọng gì, bèn mở một ô cửa sổ, nhảy lên tầng ba.
Phòng ở tầng ba cũng đều tối om.
Mặc Khuynh tuỳ tiện đẩy một cánh cửa sổ đi vào.
Nhưng vừa từ bệ cửa sổ nhảy vào thì bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.
Mặc Khuynh thoáng ngạc nhiên.
Mà người mặt đối mặt với cô, hai mắt mở lớn, trong tích tắc đó, sự khiếp sợ dần lan ra khắp con ngươi. Sau đó, người này há miệng, nhưng giây tiếp theo đã cứng rắn nuốt tiếng thét chói tai về.
Ôn Nghênh Tuyết.
"Lại là cậu."
Ôn Nghênh Tuyết nhận ra Mặc Khuynh, biểu tình cũng trở nên cứng đờ.
Sao mà ở đâu cũng gặp phải Mặc Khuynh?
Mặc Khuynh đánh giá Ôn Nghênh Tuyết.
Không giống với bình thường, mái tóc của Ôn Nghênh Tuyết được buộc lên cao thành một cái đuôi ngựa, gọn gàng chỉnh tề, để lộ cái trán trơn nhẵn, quần áo trên người cũng đổi sang loại để thuận tiện hành động.
Khí chất bớt đi mấy phần dịu dàng và thanh cao.
Nhưng nhìn vào cảm thấy gọn gàng dễ chịu hơn không ít.
Mặc Khuynh khẽ cong môi: "Trùng hợp thế, cậu cũng đến trộm à?"
Ôn Nghênh Tuyết sầm mặt.
Cô ấy vừa muốn nói chuyện, từ ngoài hành lang bỗng truyền đến tiếng bước chân --
Cô ấy lập tức trở nên cảnh giác, không cần nghĩ ngợi nhanh chóng tìm nơi trốn, nhưng cô ấy vừa xoay người, bả vai đã bị Mặc Khuynh bắt lấy, giây tiếp theo, cơ thể bị nhấc bổng lên, cùng Mặc Khuynh nhảy qua cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com