Chương 289
Cr art: Edward Robert Hughes
Chương 289
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Trên bức tường thấp của sân thượng.
Không biết vừa xảy ra chuyện gì, Ôn Nghênh Tuyết bị đưa lên sân thượng đơ ra mất mấy giây, sau đó cảnh giác nhìn sang Mặc Khuynh bên cạnh.
Mặc Khuynh ngồi trên bức tường thấp, thu lại cánh tay vừa ôm chiếc eo nhỏ của Ôn Nghênh Tuyết, lông mày hơi nhướn lên.
Ôn Nghênh Tuyết nhìn Mặc Khuynh, lại nhìn xuống cửa sổ tầng ba, thật sự không nghĩ ra Mặc Khuynh làm thế nào ở trong tình huống đó mà nhẹ nhàng không gây ra tiếng động đưa cô ấy lên đây.
Nhưng những chuyện khó hiểu xảy ra xung quanh Mặc Khuynh cũng không phải chỉ có một chuyện này.
Đèn dưới tầng sáng lên, sau đó là tiếng bước chân, không quá lâu sau, đèn lại tắt, tiếng bước chân đi xa dần.
Sau vài phút căng thẳng thần kinh, Ôn Nghênh Tuyết rốt cuộc hơi thả lỏng, thấp giọng hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"
Mặc Khuynh nói: "Tra án."
Nhớ đến vụ án giết người liên hoàn gần đây, Ôn Nghênh Tuyết hiểu ra.
"Liên quan gì đến cậu?" Ôn Nghênh Tuyết không hiểu, sao mà chuyện gì Mặc Khuynh cũng phải chen một chân vào cho được.
"Rảnh." Mặc Khuynh lười biếng phun ra một chữ, nghiêng đầu đánh giá Ôn Nghênh Tuyết mấy lượt, "Đây là địa bàn của Ôn Nam Thu, cậu đến đây là muốn trộm cái gì?"
"Không liên quan đến cậu."
Ôn Nghênh Tuyết đứng dậy, muốn quay về tầng ba.
Bức tường thấp này cao chừng một mét hai, bên ngoài chỉ có một rìa gạch mỏng, xuống nữa là cửa sổ tầng ba, nhưng nếu không có võ nghệ thì nhảy xuống đó chỉ có một kết cục là chết.
Sân thượng này có lối đi vào, nhưng cửa đã bị khoá.
Ý thức được tình cảnh hiện tại của bản thân, Ôn Nghênh Tuyết nghiêm mặt.
Mặc Khuynh tránh ra, ngửa tay: "Mời."
"..."
Ôn Nghênh Tuyết chậm chạp không động.
Mặc Khuynh đan tay đặt ở sau gáy, đầu hơi ngửa ra, khẽ xoay cổ, thoải mái nói: "Cậu muốn khách sáo thì tôi đi trước nhé."
"Khoan đã."
Thấy Mặc Khuynh đã đứng dậy, Ôn Nghênh Tuyết vội gọi cô lại.
Mặc Khuynh nhướn mày.
Mặt Ôn Nghênh Tuyết đã đen lại.
Mãi sau Ôn Nghênh Tuyết mới mở miệng: "Ôn Nam Thu ở bên ngoài quen một vị sư phụ tên là Thẩm Nương. Thẩm Nương dạy y thuật cho Ôn Nam Thu, còn Ôn Nam Thu cung cấp nguồn dược liệu dồi dào cho bà ta, còn có chỗ ở."
"Người ở đây là Thẩm Nương?"
"Ừm."
"Y thuật của Ôn gia mấy người không phải rất được à, vì sao Ôn Nam Thu còn phải đi tìm sư phụ khác?"
Ôn Nghênh Tuyết bình tĩnh không do dự đáp: "Vì Ôn Nam Thu học y không phải muốn trị bệnh cứu người, mà muốn dùng nó để khống chế người khác."
Mặc Khuynh ngẩn ra: "Cho nên, Quý Vân Hề bị Ôn Nam Thu khống chế?"
Ôn Nghênh Tuyết ngạc nhiên nhìn sang cô, khẽ mím môi.
Chỉ hơi lộ ra một ít thông tin mà Mặc Khuynh đã có thể lập tức móc nối với nhau, đưa ra kết luận vô cùng chuẩn xác.
Người này không thể không phòng.
Mặc Khuynh cũng không mấy để tâm đến chuyệnn của Quý Vân Hề, chuyển chủ đề: "Cậu muốn trộm cái gì?"
Ôn Nghênh Tuyết thoáng có ngập ngừng: "Chỉ đến xem thử thôi."
Khoé môi của Mặc Khuynh cong lên rất khẽ: "Được."
Mặc Khuynh thản nhiên đáp một tiếng, đưa tay ôm eo Ôn Nghênh Tuyết, sau đó đem người nhảy xuống khỏi sân thượng.
Bị Mặc Khuynh chắn mất tầm nhìn, gió gào thét ở bên tai, Ôn Nghênh Tuyết chỉ cảm nhận được giây lát mất trọng lực, đã được Mặc Khuynh đưa vào phòng.
Bên eo được thả ra, Ôn Nghênh Tuyết đứng vững lại, xoay người nhìn, đã thấy Mặc Khuynh nhảy lại lên bệ cửa sổ.
"Chúc may mắn nhé."
Mặc Khuynh quay đầu nói với cô ấy một câu, sau đó biến mất.
Ôn Nghênh Tuyết bước nhanh về phía trước, ngó đầu xuống bên dưới, nhưng chỉ thấy một mảnh sân trống trải yên tĩnh, đến cả tiếng côn trùng kêu cũng không có, chỉ trong tích tắc mà đã hoàn toàn không còn thấy bóng dáng Mặc Khuynh.
Chợt, Ôn Nghênh Tuyết nghĩ đến trận lửa lớn ngày hôm đó ở Trung học trực thuộc số một, Mặc Khuynh khi đứng trên cửa sổ đã liếc mắt về phía cô ấy.
Nhiệt độ đầu thu mát mẻ, nhưng Ôn Nghênh Tuyết lại cảm thấy từ lòng bàn chân có cơn lạnh tràn tới, dần dần bò lên trên.
*
Có lẽ người sống trong biệt thự này làm những việc không thể để người khác biết, tự mình chột dạ, cho nên không lắp camera theo dõi.
Như vậy càng thuận tiện cho Mặc Khuynh hành động.
Mặc Khuynh đi hết ba tầng một lượt, những gì quan sát được hoàn toàn giống với tình báo của Trì Thời.
Ngoại trừ Ôn Nghênh Tuyết, trong này không còn ai khác.
Tầng hầm không vào được.
Mặc Khuynh không mạnh mẽ xông vào.
Nhưng ở sân dưới tầng một, Mặc Khuynh nhìn thấy mấy chiếc túi plastic đen chồng lên nhau, tuy miệng túi đã bị buộc chặt, nhưng Mặc Khuynh vẫn ngửi được mùi thuốc đông y.
Mặc Khuynh mở ra kiểm tra, vừa mở, mùi thuốc lập tức ập vào mũi.
Cẩn thận nhìn kỹ, đều là bã thuốc.
Mặc Khuynh thở hắt ra một hơi, nhặt một cành cây đảo đảo, phân biệt dược liệu trong đó, mày khẽ nhíu, sau đó lại kiểm tra lần lượt từng chiếc túi.
"Bên đó sao rồi?"
Tai nghe bỗng truyền đến tiếng của Giang Khắc.
Điện thoại vẫn giữ chế độ gọi, nhưng vì trong xe Giang Khắc có khách nên Mặc Khuynh không nói chuyện với hắn, nhưng nhất cử nhất động của đối phương, hai người đều nắm rõ trong lòng.
Khách của Giang Khắc vừa xuống xe, bây giờ hắn mới có cơ hội lên tiếng.
"Có manh mối rồi." Mặc Khuynh buộc lại miệng mấy chiếc túi, "Anh đang ở đâu?"
Miệng túi dùng cách buộc khá đặc biệt, nhưng Mặc Khuynh liếc mắt một cái là nhận ra, khôi phục hoàn hảo như cũ, hoàn toàn không cần mất nhiều công sức.
Giang Khắc nói: "Bây giờ tôi sẽ lái về, khoảng mười phút nữa đến nơi."
Mặc Khuynh nhàn nhạt ừm một tiếng, nói: "Tôi đến tìm anh."
Sau đó rời khỏi căn biệt thự.
Ôn Nghênh Tuyết sau đó đi ra như thế nào, không liên quan gì đến cô.
Cô không đi tìm hiểu.
*
Trên ngã tư đường hẻo lánh không thấy một bóng người, thấp thoáng có tiếng côn trùng từ trong bụi cây truyền ra, ngẩng đầu nhìn lên, vô số những con thiêu thân đang lao vào vầng sáng của chiếc đèn đường.
Chiếc xe đậu ở bên đường.
Đèn xe bật sáng, Giang Khắc cầm chai sữa chua uống còn một nửa, tầm mắt tuỳ ý đảo quanh.
Bỗng --
"Vút!"
Một bóng đen như từ phía chân trời lao đến, xông đến trước cửa kính xe, lộ ra một khuôn mặt bao phủ bởi khí lạnh.
***
88: Nhà Bát mất mạng 3 ngày rồi TT
Mà công nhận bên fpt hỗ trợ nhanh, tối hôm trước vừa đặt sửa sáng hôm sau đã có người đến xem rồi, mỗi tội ảnh bảo phải đợi bên môi trường xử lý cây xanh đổ vào đã, buồn ngang : 3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com