Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 300

Chương 300

Dịch: CP88

***

Giang Khắc dừng động tác, mày kiếm khẽ nhấc, đôi con ngươi đen như mực đảo qua, tầm mắt rơi trên người Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh đọc ra năm chữ "Em hung dữ quá đi" trong mắt hắn.

Mặc Khuynh không biết phải nói gì: "Hai người cháu ngoại của anh đều ở đó, anh muốn ra nhận người thân?"

Hai người cháu ngoại?

Giang Khắc đảo mắt, quét một vòng ở bên ngoài, cuối cùng dừng lại chỗ cửa ra vào.

Trong số những sinh viên đứng đó, hai người có cái mã đẹp là Ôn Nghênh Tuyết và Mặc Tuỳ An khá dễ thấy.

"Em không cho tôi xuống xe là vì hai người đó?" Giang Khắc chậm rãi lên tiếng, ánh mắt lơ đãng.

Mặc Khuynh lườm hắn một cái: "Sợ anh giống con chim khổng tước thu hút ánh nhìn của người khác."

Giang Khắc cong môi, trên mặt hiện lên vui vẻ.

"Được." Giang Khắc lại nhìn sang cô, "Tôi đã bàn với Trì Thời tối nay đến căn biệt thự ở ngoại ô kia của Ôn Nam Thu, lần này sẽ thử xuống tầng hầm xem có cái gì, em có đi cùng không?"

Mặc Khuynh trầm ngâm một lát: "Đến tối rồi tính."

Một mình Giang Khắc đã có thể đánh cho một tên dược nhân thành cái dáng vẻ nửa sống nửa chết.

Cộng thêm Trì Thời.

Hai người họ cùng hành động, về độ an toàn là không cần lo lắng.

"Ừm."

Giang Khắc khẽ gật đầu, không nói thêm.

"Đi trước đây."

Mặc Khuynh đẩy cửa xe, không nán lại thêm một giây.

Lúc đi vào toà nhà lớn Học viện Y, Mặc Khuynh đụng phải Mặc Tuỳ An với bộ dạng bực tức đi ra.

Mặc Tuỳ An đi gặp Ôn Nghênh Tuyết, nhưng ra về trong không vui.

Lúc này, Mặc Tuỳ An với sắc mặt rất tệ nhìn thấy Mặc Khuynh thì bỗng cười lạnh: "Là mày à."

Giọng nói khinh thường, sặc mùi thuốc súng.

Rõ ràng là đã nén một bụng tức giận ở chỗ Ôn Nghênh Tuyết, không có chỗ xả, gặp được Mặc Khuynh thì lập tức như quả bom phát nổ.

Mặc Khuynh không liếc cậu ta lấy một cái, muốn vòng qua.

Nhưng Mặc Tuỳ An lại đi ngang hai bước, nâng tay ngăn cản, chặn đứng đường đi của Mặc Khuynh.

"Tao đang nói chuyện với mày đấy, điếc à?" Mặc Tuỳ An bực dọc nói, thái độ kiêu ngạo đến cực điểm.

Mặc Khuynh dừng chân, ném cho cậu ta một ánh mắt lạnh lẽo: "Ba mẹ nhóc chết rồi?"

Mặc Tuỳ An giận tím mặt: "Mày nói gì cơ --"

Mặc Khuynh lạnh nhạt nói: "Nếu không thì sao lại có cái dáng vẻ như không có cha mẹ dạy dỗ thế chứ."

"..."

Mặc Tuỳ An nghẹn lời, khuôn mặt xanh mét, lại chuyển sang đen sì, lửa giận dần thiêu đốt trong mắt, lan đến tận lông mày.

Cậu ta không nhịn được nữa, trực tiếp dùng nắm đấm, không để ý đến cách biệt sức chiến đấu giữa mình và Mặc Khuynh, phút chốc đánh về phía Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh nhìn cậu ta như đang nhìn một con gà, cười khẩy một cái, nghiêng đầu tránh đi trong tích tắc, khuỷu tay gạt về phía bả vai của Mặc Tuỳ An, nhìn như nhẹ nhàng gạt một cái, kết quả lại khiến Mặc Tuỳ An văng ra xa hai mét.

Sau đó, loạng choạng ngã sấp xuống mặt đất.

Mặc Khuynh: "..."

Nói đến tố chất yếu đuối dễ vỡ như đồ sứ, hai mẹ con này nhất định không có đối thủ.

Đã yếu còn thích ra gió, thích vung chân vung tay, kết quả là tự tìm đánh.

"Mặc Khuynh, em đang làm cái gì đấy hả?!"

Bất chợt có một giọng nói phẫn nộ truyền đến.

Mặc Khuynh ngước mắt, từ dáng người gầy nhom và khuôn mặt xấu xí này nhớ ra thân phận của người vừa đến -- Chính là vị thầy giáo hướng dẫn đáng kính hai ngày trước mới gặp xong.

(*) bữa Bát dịch là thầy chủ nhiệm, mấy chương sau mới phát hiện chủ nhiệm là ông khác nên nay sửa lại là thầy hướng dẫn nha, không phải thầy hướng dẫn của sinh viên năm 3 năm 4 đâu mà kiểu ổng cũng khá giống chủ nhiệm quản lý lớp ấy, chắc trường bên Trung mới có chứ Bát không nhớ hồi đại học mình có thầy nào như này : 3

Ông ta vội vàng đi đến bên cạnh Mặc Tuỳ An, đỡ cậu ta đứng dậy.

Thậm chí còn chu đáo giúp Mặc Tuỳ An phủi bụi trên người, hỏi: "Em có sao không?"

"Không sao ạ."

Mặc Tuỳ An cố nhịn lại cơn đau âm ỉ ở vai và mông, nghẹn ra được ba chữ.

-- Cậu ta còn phải giữ mặt mũi cho mình.

Thầy giáo hỏi: "Em là em trai của Ôn Nghênh Tuyết?"

Mặc Tuỳ An ngẩn ra, gật đầu: "Vâng."

Thầy giáo đánh giá Mặc Tuỳ An một lượt từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu khen ngợi: "Đúng là nhìn rất giống chị em."

Nghĩ đến Ôn Nghênh Tuyết luôn trưng ra cái mặt lạnh với mình, Mặc Tuỳ An hơi gượng gạo.

"Tuy em không phải sinh viên của khoa Y, nhưng em yên tâm, chúng tôi sẽ không thiên vị sinh viên của mình." Thầy giáo hứa hẹn chắc chắn, "Chuyện Mặc Khuynh đánh em, thầy sẽ thay em đòi lại công bằng."

Thấy thái độ của thầy giáo, Mặc Tuỳ An lập tức hiểu ra.

-- Điểm này, cậu ta đã sớm nhận ra.

-- Từ sau khi công bố mình là em trai của Ôn Nghênh Tuyết, dù Ôn Nghênh Tuyết chưa từng chịu gặp, cậu ta vẫn nhận được rất nhiều lợi ích.

-- Dù là giảng viên trong khoa cậu ta hay của khoa Y không có quan hệ lợi ích, thì đều tỏ ra thân thiết với cậu ta.

Cậu ta càng nhận thức được rõ ràng rằng, ba chữ Ôn Nghênh Tuyết này đại biểu cho những lợi ích khổng lồ. Bởi vậy cậu ta mới thường xuyên tìm gặp Ôn Nghênh Tuyết, dù hết lần này đến lần khác bị Ôn Nghênh Tuyết làm mặt lạnh đuổi đi.

"Cảm ơn thầy ạ." Mặc Tuỳ An khẽ thở dài, nói với ông ta, "Mặc Khuynh này lúc trước mạo danh thân phận của chị gái em, sau này bị vạch trần vẫn luôn ôm lòng thù hận."

Chuyện thiên kim thật giả của Mặc Khuynh và Ôn Nghênh Tuyết đã sớm trở thành bê bối lan ra khắp trường.

Thầy hướng dẫn đương nhiên cũng đã được nghe.

Ông ta gật đầu, hung dữ trừng Mặc Khuynh một cái.

Mặc Tuỳ An nói tiếp: "Có thể bởi vì lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, em và nó có rất nhiều chuyện không thể đi đến cùng một quan điểm, không phải một lần hai lần động tay động chân rồi, nó thậm chí còn động đến cả mẹ em. Mong thầy giáo có thể tiến hành làm công tác tư tưởng cho nó, để nó hiểu ra sai lầm ạ."

"Tất nhiên, tất nhiên rồi." Thầy giáo vội nói.

Mặc Tuỳ An nói: "Em còn có việc, không làm phiền thầy nữa ạ."

Thầy giáo nói: "Được, em đi trước đi."

Mặc Tuỳ An tập tễnh đi được hai bước, lúc đi gần đến Mặc Khuynh thì lại gắng gượng đứng thẳng người, chậm rãi bước từng bước, vênh mặt mà muốn đi qua.

Mặc Khuynh tặc lưỡi một cái, thình lình nâng tay, đụng bả vai Mặc Tuỳ An một cái.

Mặc Tuỳ An lập tức như một chiếc diều đứt dây, bay ra nửa mét.

Mặc Tuỳ An: "..."

Thầy hướng dẫn: "..."

Mặc Khuynh đi lên hai bước, đi đến bên cạnh Mặc Tuỳ An, từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh: "Thích bị đánh như vậy, teo não hả?"

***

88: Thông tin nhận donate của Bát ^^~

Techcombank: 19034203718015 PHAM HONG DIEP

-

300 chương rồi~ *tung hoa tung hoa* tự chúc mừng sự kiên trì của bản thân hehe ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com