Chương 307
Cr art: weibo @岂miruai_
Chương 307
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ở đây có một phần ba số cảnh sát từng đối đầu với dược nhân, trên người xuất hiện miệng vết thương có ba người, lúc này liên tục xuất hiện triệu chứng đau đớn run rẩy, sau đó ngã xuống.
Có người chạy đến kiểm tra, sau khi kiểm tra vết thương thì kinh hãi mà kêu lên.
Vết thương của bọn họ vốn chỉ là vết thương nhẹ.
Hiện tại đều đã sưng tấy, miệng vết thương chảy ra nước dịch, thậm chí có cả dấu hiệu thối rữa.
"Chuyện gì vậy, không phải là chỉ bị cào trúng thôi sao?"
"Chắc là trúng độc rồi?"
"Mau gọi cấp cứu!"
Có người quay đầu tìm đội trưởng Hạ: "Đội trưởng, anh mau qua đây xem."
Đội trưởng Hạ cau mày đi đến một người bị thương gần nhất, kiểm tra miệng vết thương của anh ta, sắc mặt càng trầm xuống.
Đúng lúc này, bên cạnh chợt có thêm ai đó, anh ta hơi ngẩng đầu, phát hiện là Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh vừa muốn ngồi xuống, đã bị cản lại.
Lại là cảnh sát đầu đinh.
Anh ta trừng Mặc Khuynh một cái: "Cô muốn làm gì, tránh sang một bên đi, đừng có ở đây vướng víu."
Mặc Khuynh chậc một tiếng.
Một bàn tay thình lình đưa tới túm cổ áo anh ta, kéo người sang một bên.
Là Trì Thời.
Cảnh sát đầu đinh thấy là Trì Thời, vẫn chưa gỡ xuống dáng vẻ kiêu căng: "Ngoài động chân động tay thì mấy người còn biết làm gì khác không hả? Tôi nói sai gì sao, cô ta cũng không biết xem bệnh, lẽ nào không phải là thêm vướng víu?"
Trì Thời lạnh mặt, chậm rãi nói: "Cô ấy biết xem bệnh."
Cảnh sát đầu đinh như nghe được chuyện cười: "Cô ta mới hai mươi, đã là bác sĩ?"
Trì Thời kiệm lời, nghe vậy thì khẽ nhíu mày, nhưng cảm thấy cãi cọ với anh ta cũng chỉ lãng phí thời gian.
Thế là, Trì Thời kéo cảnh sát đầu đinh lùi sang một bên.
Lúc này, Mặc Khuynh đã ngồi xuống, cẩn thận xem xét những vết xanh tím mưng mủ.
Đội trường Hạ cau nhíu mày nhìn Mặc Khuynh: "Cô là bác sĩ?"
Mặc Khuynh không hé răng.
Đội trường Hạ càng hoài nghi hơn.
Anh ta lại liếc nhìn Trì Thời và Giang Khắc, trong lòng lo lắng.
-- Dù là thế nào, ba người họ quá trẻ.
-- Giang Khắc nhìn có vẻ dễ chấp nhận nhất, nhưng hắn luôn trưng ra cái thái độ không quan tâm, nhìn như không để tâm đến chuyện gì.
"Không cần gọi cấp cứu." Mặc Khuynh kiểm tra xong, nói với đội trưởng Hạ, "Dược nhân kia bây giờ chính là độc vật tự nhiên, bọn họ bị cào trúng, dính phải độc là đương nhiên."
Cô nhẹ giọng nói.
Giống như trạng thái thê thảm của ba người này rất không đáng bận tâm.
Đội trưởng Hạ càng không có thiện cảm với cô.
Người trẻ tuổi này có phải quá máu lạnh rồi không?
Mặc Khuynh lại nói: "Những nạn nhân kia, ngoài việc bị phanh thây một cách tàn bạo thì còn gì khác không?"
Đội trưởng Hạ ngẩn ra.
Thi thể ngoại trừ bị phanh thây, miệng vết thương cũng xuất hiện những vết đen xung quanh, có những vết thậm chí lan vào tận xương tuỷ, pháp y kiểm tra là do trúng độc, hơn nữa trường hợp sau nghiêm trọng hơn trường hợp trước.
Nhưng --
Bọn họ không tra ra được nạn nhân trúng độc gì.
Đây đều là những thông tin chưa công bố.
Sao Mặc Khuynh đoán ra được?
Đội trưởng dùng hai ba câu tóm tắt tình trạng của thi thể, bỗng nghĩ đến gì đó, nuốt ực một cái.
Anh ta lo lắng hỏi: "Mấy người bọn họ trúng phải độc giống với nạn nhân sao? Liệu có gặp nguy hiểm gì không?"
Mặc Khuynh chậm rãi đứng dậy: "Tôi lên lầu bốc ít thuốc là được."
Đội trưởng Hạ đứng dậy theo, hoài nghi hỏi: "Lên đó bốc thuốc?"
Tông giọng hơi nâng cao.
Rất nhanh có người ghé vào bên tai anh ta, giải thích: "Đội trưởng Hạ, tầng hai giống một cái hiệu thuốc, toàn là thuốc Đông y."
Đội trưởng Hạ hiểu ngay, đưa mắt đánh giá Mặc Khuynh: "Cô là bác sĩ Đông y?"
Mặc Khuynh không trả lời mà nhìn Giang Khắc một cái, sau đó đi lên tầng.
Giang Khắc đi theo Mặc Khuynh.
Lên đến tầng hai, Mặc Khuynh bỗng nói: "Anh khá may mắn đấy."
"Hửm?"
"Đánh nhau với anh ta một trận, đều chỉ bị xước da." Mặc Khuynh lười biếng nói, "Nếu bị anh ta cào rách da, chờ tôi gặp được anh thì đã là một cái thi thể rồi."
Giang Khắc ngạc nhiên: "Nghiêm trọng vậy sao?"
"Ừm."
Mặc Khuynh đáp ngắn gọn, đi thẳng về phía một tủ thuốc gần đó.
Lần trước cô vào đây dạo một vòng, đã sớm quen thuộc, cũng đã nhớ kỹ.
Muốn tìm thuốc rất dễ.
Mà Giang Khắc cũng nhận ra vì sao Mặc Khuynh muốn đưa hắn theo -- Hẳn là để hắn phụ trách bốc thuốc.
Giang Khắc day day mi tâm.
Dưới sự chỉ huy của Mặc Khuynh, Giang Khắc nhanh chóng lấy xong những loại dược liệu cần thiết.
"Đây."
Giang Khắc dùng giấy dai bọc bừa lại, sau đó ném cho Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh nâng tay bắt được, không hài lòng nhìn bọc dược liệu: "Với cái tay nghề này của anh, muốn làm đồ đệ của tôi, tôi cũng không nhận."
Giang Khắc lịch sự trả lời: "Là may mắn của tôi."
Mặc Khuynh lườm hắn một cái.
Bóng cây lắc lư ngoài cửa sổ, tiếng còi chói tai của xe cấp cứu truyền tới, dồn dập mà liên tục, người nghe được da đầu cũng phải căng ra.
-- Người bên dưới rốt cuộc vẫn gọi xe cấp cứu.
Giang Khắc sợ Mặc Khuynh để bụng, nói: "Ở thời đại này, gọi xe cấp cứu mới là bình thường."
"Biết rồi."
Mặc Khuynh nhướn mày, cầm bọc thuốc đi xuống tầng.
"Còn cứu không?" Giang Khắc thong thả đuổi theo cô.
"Anh thì sao?"
Giang Khắc mỉm cười: "Chờ đến cuối cùng thì cứu."
Mặc Khuynh nghiêng đầu nhìn hắn.
Thấy cô có vẻ hơi ngạc nhiên, Giang Khắc bèn hỏi: "Sao vậy?"
Mặc Khuynh hỏi lại: "Anh phải khuyên tôi hành y làm việc thiện, cứu người không thể chậm trễ chứ?"
Ý cười bên môi Giang Khắc nhạt đi mấy phần: "Em chắc chắn đó là tôi?"
Mặc Khuynh nhất thời không nói gì.
Cô theo bản năng lại nghĩ đến phong cách làm việc của Giang Diên.
-- Luôn là như vậy, Giang Diên đều dạy cô những chuyện đúng đắn nên làm.
-- Nói chính xác, là những chuyện mọi người cho là đúng đắn.
***
88: Từ đó chúng ta có cuốn Nhật ký giận dỗi mỗi ngày của Khắc Khắc :>>>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com