Chương 311
Cr art: weibo @木彡_荒
Chương 311
Dịch: CP88
***
Sáng sớm, hành lang Học viện Y đã đứng đầy người.
Các giáo viên, sinh viên đứng trước bảng đen nhìn đề mục viết kín bảng, sôi nổi nghị luận.
"Hai ngày trước không thấy ra đề, tôi còn tưởng là người thần bí đã biến mất rồi."
"May mà lại xuất hiện rồi, bầu không khí học tập mấy ngay này ở học viện chúng ta rõ ràng đã sôi nổi hơn rất nhiều. Thằng bạn cùng phòng mê điện tử kia của tôi bây giờ ngày nào cũng chạy đến thư viện."
"Nghe nói giáo sư X nghiên cứu hai ngày, rốt cuộc chẳng nghiên cứu ra cái gì."
"Ha ha, thầy hướng dẫn của tôi đấy, xem ra là có tuổi rồi."
"Tôi gặp một người, sau một đêm tóc bạc trắng hết cả."
Bọn họ tán gẫu sôi nổi, nhưng không quên chụp lại đề mục trên tường, truyền ra ngoài.
Mặc Khuynh lẫn trong đám người, tựa vào cửa lớp, lười biếng nhìn một màn này.
"Này!"
Chợt, có một bàn tay chuẩn bị vỗ lên bả vai cô.
Mặc Khuynh nâng tay, chặn lại.
Cô nheo mắt nhìn Quý Vân Hề.
Quý Vân Hề bĩu môi, thu tay về.
"Tôi tìm cậu lâu lắm đó, sao cậu không về ký túc xá?" Quý Vân Hề hỏi.
"Ở ngoài chơi vui."
"Chơi gì cơ?"
"Trồng rau."
Quý Vân Hề: "..."
Có thể nói chuyện bình thường không hả.
Chỉ nhổ có hai cây cải của cô thôi mà.
"Hai cây rau cải đó tôi rửa sạch đặt trên bàn cậu đó, bây giờ cậu về ký túc xá còn có thể dùng nó nấu mì." Quý Vân Hề nói hai câu, chợt chuyển chủ đề, "Lần trước cậu nói giải độc là gạt tôi hả?"
Mặc Khuynh tiếp lời: "Đúng đó."
"..."
Quý Vân Hề nghẹn lời.
Biết ngay.
Nhưng không biết vì sao, Quý Vân Hề vẫn hơi tiếc nuối.
Cô ấy di chuyển tầm mắt, rơi xuống bảng đen, quét qua đề mục: "Cậu cũng đến hóng chuyện?"
"Ừm."
"Chỉ với chút năng lực đó của cậu, từ bỏ đi thôi." Quý Vân Hề nói, "Tuy rằng làm ra một đề mục có thể nổi danh khắp trường, nhưng mà cậu không có phúc hưởng đâu."
Mặc Khuynh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, thầm nghĩ, ông trời quả nhiên công bằng.
Mặt đẹp, nhưng cái miệng không biết nói lời hay.
Mặc Khuynh nói: "Tôi chờ cậu."
Quý Vân Hề ngẩn ra: "Cái gì?"
"Thay tôi chuyển lời đến Ôn Nghênh Tuyết," Mặc Khuynh chậm rãi đứng thẳng dậy, "Tôi chờ cậu ta ở hồ Tỳ Bà."
Mặc Khuynh đi ra khỏi đám đông.
Quý Vân Hề nhìn theo bóng lưng cô: "Chờ cậu ta làm gì?"
"Dạy cậu ta thổi kèn xô-na."
"..."
Trên đầu Quý Vân Hề hiện lên một đống dấu hỏi, thậm chí bắt đầu muốn vò đầu bứt tóc.
*
Trời dần chuyển lạnh, bên hồ có gió mát thoang thoảng, cành liễu rũ xuống ngẫu nhiên đung đưa chạm vào mặt hồ, tạo thành những gợn sóng lăn tăn.
Mặc Khuynh ngồi trên lan can đọc sách.
Cô gác chân trái lên lan can, chân phải rũ xuống, đong đưa.
Ánh nắng rực rỡ, gió mát vừa đủ.
Lúc Ôn Nghênh Tuyết đi đến gần hồ, quét mắt một cái, lập tức thấy được Mặc Khuynh.
-- Khí chất của người này quá mức xuất chúng.
-- Dù là ở đâu cũng dễ dàng phát hiện ra.
Ôn Nghênh Tuyết đi tới.
"Đến rồi."
Mặc Khuynh một tay cầm sách, một tay buông bên cạnh, mắt khẽ nhấc nhìn Ôn Nghênh Tuyết.
"Tôi đến học kèn xô-na." Ôn Nghênh Tuyết nhẹ nhàng từ tốn nói, tuy dịu dàng nhưng lại xa cách, "Nhưng hình như cậu không mang theo kèn rồi."
Mặc Khuynh không hề nể nang mà chế giễu: "Với trình độ của cậu, kiến thức cơ bản cần luyện nửa năm, còn chưa cần động đến kèn."
Ôn Nghênh Tuyết khẽ nhíu mày, không nổi giận.
Cô ấy hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
Mặc Khuynh đóng sách lại, nhảy xuống khỏi lan can, đi hai bước đến trước mặt Ôn Nghênh Tuyết.
Cô khẽ cong môi, ghé sát vào Ôn Nghênh Tuyết, tầm mắt mơn trớn khuôn mặt của cô ấy: "Cậu tố cáo đúng không?"
Ôn Nghênh Tuyết ngẩn ra: "Cậu nói gì cơ?"
"Thông qua tôi, muốn tra ra được xe của Giang Khắc cũng không phải việc khó." Mặc Khuynh cười, "Muốn biết hành động của chúng tôi, chỉ cần cho người theo dõi xe của anh ấy là được."
Ôn Nghênh Tuyết giữ nguyên biểu cảm, không hề dao động.
Mặc Khuynh nói tiếp: "Biết được Giang Khắc lại đến, cậu tìm người tố cáo hung thủ, dồn ép Thẩm Nương không thể mang theo cả dược nhân, vội vã trốn thoát. Một hòn đá ném trúng hai con chim. Không chỉ thành công hãm hại chúng tôi, còn phá huỷ tâm huyết của Thẩm Nương."
"Nhưng cậu đã tính nhầm một bước," Mặc Khuynh lắc lắc quyển sách trong tay, "Thẩm Nương cũng thế, Ôn Nam Thu cũng vậy, đều không thể phát giác ra chúng tôi. Cảnh sát sẽ phong toả mọi tin tức."
Ôn Nghênh Tuyết im lặng nhìn cô.
Hồi lâu sau, Ôn Nghênh Tuyết nói: "Vẫn là lúc thổi kèn xô-na nhìn cậu thuận mắt hơn."
"Cảm ơn."
Mặc Khuynh lịch sự trả lời.
Ôn Nghênh Tuyết cũng lịch sự nói: "Không còn việc gì khác thì tôi đi trước."
"Cậu nhìn này, đẹp không?"
Mặc Khuynh chuyển sách sang tay trái, lúc nâng lên tay phải, lộ ra một tờ giấy da mềm mại.
Đôi con ngươi của Ôn Nghênh Tuyết lập tức co lại.
-- Đó là một trong những phương thuốc mà Y Thánh để lại!
-- Lúc Lương Tự Chi đến thành phố Đông Thạch tìm phương thuốc, Mặc Khuynh đã thiêu phương thuốc đó ở ngay trước mặt Lương Tự Chi!
Giờ phút này, trong tay Mặc Khuynh lại xuất hiện một ngọn lửa, trong nháy mắt đã đốt cháy tấm da kia.
Ngọn lửa xanh nhảy nhót trong lòng bàn tay cô.
Tờ giấy da thoắt cái hoá thành hư vô.
Biểu tình trên mặt Ôn Nghênh Tuyết rốt cuộc thay đổi: "Cậu --"
"Tôi vẫn còn một tờ."
Mặc Khuynh nắm tay lại, lòng bàn tay hướng xuống, chậm rãi mở ra.
Tro tàn rơi xuống, một cơn gió thổi qua, không còn lại gì cả.
Phương thuốc ngàn vàng khó cầu, cứ thế bị Mặc Khuynh không chớp mắt lấy một cái thiêu rồi. Ôn Nghênh Tuyết sững sờ hồi lâu, mới chấp nhận sự thật trong miệng Lương Tự Chi rằng "Mặc Khuynh là một kẻ điên".
Ôn Nghênh Tuyết nói: "Cậu sẽ không cho tôi."
Mặc Khuynh nói: "Đúng là như vậy."
Trong mắt Ôn Nghênh Tuyết hiện lên mấy chữ "Cậu có bệnh đúng không".
Mặc Khuynh lại nói: "Nhưng cậu có thể đánh cược thử."
Ôn Nghênh Tuyết giống như đang cân nhắc gì đó, một lát sau mới mở miệng: "Thẩm Nương đã được Ôn Nam Thu đưa ra khỏi Đế thành để tránh sóng gió."
"Hành động nhanh đấy."
"Ôn Nam Thu luôn rất cảnh giác."
Mặc Khuynh hỏi: "Thẩm Nương bao nhiêu tuổi?"
"Hơn bốn mươi."
Mặc Khuynh lắc đầu: "Không đúng."
"Nhìn bà ta khá trẻ, chỉ khoảng hơn hai mươi." Ôn Nghênh Tuyết bình tĩnh trả lời, "Nghe nói có phương pháp giữ gìn thanh xuân."
Đối với chuyện này, Mặc Khuynh không cảm thấy kỳ lạ.
Mới trẻ hơn được chục tuổi.
Có bản lĩnh thì hơn bảy mươi làm được như mười bảy ấy.
Huống hồ, có giữ được thanh xuân vĩnh viễn đến mấy cũng không qua được lão bất tử Tỉnh Thời.
Mặc Khuynh lại hỏi: "Thẩm Nương có quan hệ gì với Cốc gia?"
Ôn Nghênh Tuyết nhìn cô.
Mặc Khuynh giống như làm ảo thuật, lại lấy ra một tờ giấy da. Giấy da phất phơ trong gió.
"..." Ôn Nghênh Tuyết nhẫn nhịn, "Nghe nói có ân oán gì đó với thế hệ trước."
Mặc Khuynh phản ứng lại: "Đừng nói là nợ tình nhé?"
"Đúng rồi."
Ôn Nghênh Tuyết gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com