Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 326

Cr art: weibo @崎十乙
Chương 326

Dịch: CP88

***

Đến cả Quý Vân Hề cũng không để ý, mà Quý Vân Hề vẫn chưa giúp Mặc Khuynh gian lận, Lương Tự Chi cũng không làm được gì hơn, chỉ có thể mở to hai mắt mà chú ý nhất cử nhất động của Mặc Khuynh.

-- Anh ta không tin Mặc Khuynh chỉ đến đây xem.

-- Chưa biết chừng Mặc Khuynh thật sự qua đây xin Quý Vân Hề giúp đỡ.

Bên này, Mặc Khuynh bị Lương Tự Chi nhìn chằm chằm nhàn nhã quan sát thao tác của Quý Vân Hề.

Ban đầu trong mắt Mặc Khuynh còn có ý tán thưởng khó thấy, nhưng dần dần, sắc mặt cô chuyển dần thành nghiêm trọng.

Mà lúc này Quý Vân Hề cũng đã phát hiện ra người bệnh mình phụ trách cả người đầy mồ hôi.

Không giống với tính toán của cô ấy.

Cô ấy trầm giọng hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Người bệnh thở hắt ra một cái, gian nan nặn được một chữ: "Đau."

"Đau?"

Quý Vân Hề hoài nghi nhíu mày.

Giám khảo bên cạnh thấy thế, sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng không nhìn ra gì cả, bèn thấp giọng hỏi Lương Tự Chi: "Thầy Lương, phương pháp trị liệu của Quý Vân Hề có phải là có vấn đề gì không?"

"Châm cứu đúng là một phương pháp khả thi." Lương Tự Chi nhẹ nhàng lắc đầu, "Tạm thời không nhìn ra vấn đề."

Giám khảo có hơi túng quẫn.

Tình trạng của người bệnh số 17 khá đặc biệt, cơ thể thường xuyên cứng đờ vô lực, mất đi tri giác, lại dần dần chuyển biến xấu, bệnh viện dùng đủ mọi cách vẫn không tra ra nguyên nhân của căn bệnh.

Người bệnh này là tự nguyện đến đây.

Có hai lý do.

Một là ôm tâm lý may mắn, muốn thử xem trong cuộc thi tập trung toàn những cao thủ dân gian này liệu có gặp được một vị cứu tinh hay không; hai là cho dù cơ thể của chính mình tiếp tục chuyển biến xấu, nhưng nếu có thể trợ giúp cho sự nghiệp y học, cũng coi như là một chuyện tốt.

Giám khảo từng xem bệnh án của người này, cũng cảm thấy bó tay hết cách.

Hiện tại Quý Vân Hề chữa bệnh, giám khảo khó mà nhìn ra cái gì.

-- Nói ngắn gọn là không đủ trình độ.

Giảm khảo ngậm miệng đứng một bên quan sát.

Quý Vân Hề lại cắm thêm hai châm.

Người bệnh đã đau đến mức kêu ra tiếng.

Bởi vì thiếu kinh nghiệm, lần đầu Quý Vân Hề gặp phải tình huống này, lòng bàn tay cũng đã bắt đầu rịn ra mồ hôi.

"Cạch. Cạch. Cạch."

Tiếng vang đều đều rất nhỏ vang lên.

Quý Vân Hề không kiên nhẫn nhíu mày, theo hướng âm thanh phát ra nhìn tới, phát hiện là do Mặc Khuynh đang dùng bút gõ vào thành giường.

Lúc trước vẫn có âm thanh này, nhưng Quý Vân Hề tập trung châm cứu nên chưa chú ý tới, hiện tại đầu óc rối loạn, tiếng động rất nhỏ kia rơi vào tai lại khiến cô ấy thấy phiền không thôi.

Quý Vân Hề hít vào một hơi.

Cô ấy muốn tập trung, bỏ qua tiếng động quấy nhiễu đó, nhưng càng muốn tập trung thì tiếng vang kia lại càng rõ ràng.

Cứ như âm thanh ma quỷ quanh quẩn bên tai.

Lại qua nửa phút, Quý Vân Hề muốn bảo Mặc Khuynh yên lặng, nhưng một nháy mắt khi định lên tiếng, cô ấy nghe ra tiết tấu trong tiếng gõ của Mặc Khuynh, cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng.

Sau đó, trong đầu vang lên ba chữ --

"Tiếng A Nặc."

Tiếng A Nặc.

Đây là ngôn ngữ chỉ thuộc về Kỳ Hoàng Nhất Mạch, sơ sài khó hiểu khó dùng, cũng không truyền ra ngoài.

Chỉ có Kỳ Hoàng Nhất Mạch mới hiểu.

Loại ngôn ngữ này có hai phương thức biểu đạt, một là dùng ngôn ngữ trao đổi trực tiếp, một loại khác là dùng tiết tấu trao đổi.

Cái trước không giới hạn nội dung trao đổi, cái sau có tính giới hạn nhất định, cơ bản đều là thông tin đặc biệt, như chứng bệnh, dược liệu.

Còn có, huyệt vị châm cứu!

Bỗng như nhận ra gì đó, hai mắt Quý Vân Hề mở to.

Cô kinh ngạc nhìn về phía Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh lại nhìn chằm chằm người bệnh trên giường, nhàn nhã cầm bút gõ, động tác kia giống như làm trong vô thức, nhưng thông tin truyền đến lại chuẩn xác không có sai sót.

Quý Vân Hề nhìn chằm chằm Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh lại không nhìn Quý Vân Hề.

Hồi lâu sau, Quý Vân Hề chậm chạp thở ra một hơi dài, vươn tay, liên tục nhổ ra ba cây châm, sau đó dựa theo thông tin Mặc Khuynh truyền tới, thăm dò cắm châm xuống một lần nữa.

Thêm ba châm.

"Không đau nữa," hiệu quả lập tức thấy rõ, người bệnh hơi ngạc nhiên nói, "Còn khá thoải mái."

Quý Vân Hề hơi ngừng lại.

Cô ấy liếc Mặc Khuynh một cái, lại dựa theo hướng dẫn của cô tiếp tục hạ châm.

Không quá lâu sau, người bệnh vốn có sắc mặt trắng bệch rõ ràng có chuyển biến tốt, cơ thể lại đổ mồ hôi, nhưng không còn kêu đau nữa, nói rằng cơ thể tuy nóng lên, nhưng lại cực kỳ sảng khoái.

"Chẳng có gì thú vị."

Mặc Khuynh lười biếng ném lại mấy chữ.

Sau đó, cô cầm bút bỏ lại vào túi quần, xoay người bước đi.

Quý Vân Hề há miệng muốn gọi Mặc Khuynh lại, nhưng xoay đầu đã thấy Mặc Khuynh đi ra ngoài rồi, còn có Lương Tự Chi như hổ đói rình mồi theo sát phía sau. Cô ấy hơi do dự, nuốt lời đến bên miệng về.

-- Dù sao Mặc Khuynh cũng sẽ không đi ngay.

-- Lát nữa đi tìm là được.

*

Trợ giúp Quý Vân Hề xong, Mặc Khuynh tính toán thời gian, đoán Thẩm Tử Do hẳn là đã sắc thuốc xong rồi, bèn đi đến phòng sắc thuốc.

Lương Tự Chi không nhịn được lên tiếng chế giễu: "Với biểu hiện của Quý Vân Hề thì lần này hẳn là qua rồi. Cô cho rằng mình có thể giống vậy sao?"

Lương Tự Chi thật sự khó mà nhìn nổi dáng vẻ ngang ngược của Mặc Khuynh.

Hẳn là cắm rễ ở chỗ Quý Vân Hề nửa ngày không thu hoạch được gì, trước khi đi mới quăng lại một câu đó vớt vát nhằm hạ thấp đối thủ.

Ngang ngược cái quái gì chứ?

Đã không có tài cán gì lại còn tự đại.

Mặc Khuynh dừng lại ở cửa

Lương Tự Chi lập tức dựng lên cảnh giác.

Mặc Khuynh hơi nghiêng đầu, cười khẩy nhìn anh ta, giọng nói lành lạnh: "Nói ít một câu khó cho anh thế cơ à?"

Ánh mắt của cô quá mức nguy hiểm, nguy hiểm đến mức khiến sống lưng Lương Tự Chi lạnh toát, theo bản năng ngậm miệng lại.

Ánh mắt của Mặc Khuynh lại lạnh hơn ba phần: "Tôi có thể lấy được chứng chỉ hay không đúng là khó nói. Nhưng thi xong đi giết chết anh rất dễ."

Giọng nói bình đạm không gợn sóng.

Nhưng lời nói ra tràn ngập uy hiếp và cuồng ngạo.

Tại một khắc đó, Lương Tự Chi bị dáng vẻ của cô doạ cho chết lặng, sợ hãi thoáng chốc choán kín tâm trí.

-- Cô nói thật.

Dù cho đến hiện tại Lương Tự Chi vẫn coi chuyện của tối đó là ảo giác, hoặc là đã bị đại não phóng đại lên, nhưng loại cảm giác sợ sệt đối với Mặc Khuynh vẫn luôn là thật.

Mặc Khuynh hừ nhẹ một tiếng.

Trong mắt là mỉa mai và giễu cợt.

Giây tiếp theo, Mặc Khuynh nhấc chân bước vào cửa.

Lương Tự Chi thất thần, đến tận khi Mặc Khuynh đi vào được nửa phút rồi, anh ta mới hồi thần.

Nhìn camera giám sát xung quanh một lượt, Lương Tự Chi thoáng yên tâm, giống như được tiếp thêm dũng khí nhấc chân bước nhanh đi vào.

Lúc tìm thấy Thẩm Tử Do và Mặc Khuynh, Thẩm Tử Do đã sắc thuốc xong.

Lương Tự Chi thở hắt ra một hơi, lên tiếng: "Thầy Thẩm, để đảm bảo thuốc này không ảnh hưởng xấu đến cơ thể của anh, khiến bệnh tình trở nặng, tôi có thể xem qua phương thuốc trước không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com