Chương 341
Cr art: weibo @基斯卡岛y
Chương 341
Dịch: CP88
***
Dọc đường đều là Mặc Khuynh kể chuyện, Giang Khắc lắng nghe.
So với phố Thái Bình trước mắt này, phố Thái Bình của một trăm năm trước mới là thứ cô quen thuộc.
Tiếng hàng xóm láng giềng cãi lộn ầm ĩ, mỗi ngày gà bay chó sủa, quan hệ giữa người với người phức tạp mà rắc rối, đều là những thứ chân thật nhất từng xảy ra trong ký ức của cô, nhưng quá khứ đó hiện tại chỉ có cô là ghi nhớ.
Phần lớn thời gian Giang Khắc đều đóng vai một người lắng nghe.
Đôi khi, trong đầu hắn sẽ xuất hiện vài đoạn ngắn.
Giống như hắn cũng từng nhìn thấy.
Hai người vừa về đến nhà thì trời lại bắt đầu đổ mưa.
"Mặc Khuynh."
Giang Khắc dừng lại, bỗng gọi Mặc Khuynh.
"Hả?"
Mặc Khuynh sắp bước lên bậc thềm nghe vậy thì quay lại.
Dưới mái hiên treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ, không biết là ai treo lên, ánh sáng đỏ chiếu lên khuôn mặt của Mặc Khuynh, giống như đánh thêm một lớp phấn hồng, làm giảm bớt đi phần nào sự lạnh lùng, ngược lại trở nên dịu dàng hơn.
"Nếu không bị người sắp đặt vào bàn cờ này, em muốn sống một cuộc sống như thế nào?" Giang Khác hơi rũ mắt, im lặng nhìn Mặc Khuynh.
Dưới ánh đèn, mưa phùn như những sợi tơ ánh bạc không ngừng tuôn xuống.
Mặc Khuynh im lặng hai giây, không hiểu hỏi lại: "Không phải là cuộc sống tôi đang sống đây sao?"
Giang Khắc ngẩn ra.
Đang sống?
Cuộc sống cô muốn sống, chính là như hiện tại?
Thấy Giang Khắc không nói chuyện, Mặc Khuynh thình lình tiến lên một bước.
Khoảng cách của hai người bị kéo gần.
Mặc Khuynh hơi ngẩng đầu, trong đôi con ngươi đen láy phản chiếu khuôn mặt của Giang Khắc, tầm mắt lặng lẽ tiếp xúc.
Cô hỏi: "Không thì sao?"
Giang Khắc ngập ngừng: "Mặc Nhất Đình nói thôn Thần Y là chốn lý tưởng của em."
"Trước đây chắc là vậy." Mặc Khuynh nhún vai, "Nhưng tôi tỉnh dậy ở thời đại này, còn phải về thôn Thần Y sống quãng đời còn lại, có phải là thiệt thòi quá rồi không?"
"..."
Giang Khắc mím môi, đúng là không có cách nào phản bác.
"Mặc Khuynh! Đội trưởng Giang!"
Trong sân truyền ra tiếng gọi của Qua Bốc Lâm.
Sau đó là bóng dáng vội vã chạy ra của anh ta.
Lúc chạy ra đến cửa, Qua Bốc Lâm bám tay vào khung cửa, tay kia cầm hai chiếc ô chưa mở.
"Tôi còn định mang ô cho hai người, không ngờ hai người đã về rồi."
Khuôn mặt Qua Bốc Lâm bỗng tràn ra ý cười, anh ta chỉ chỉ hai chiếc đèn lồng đỏ dưới mái hiên.
Thậm chí giọng nói cũng mang theo vui vẻ: "Mấy tháng nữa là Tết rồi, tôi đi với đội trưởng Trì mua đèn lồng đỏ vè treo. Thấy sao, có không khí hơn hẳn không?"
Mặc Khuynh nhướn mày: "Anh nói xem, từ giờ đến Tết còn mấy tháng nữa?"
"Khoảng," Qua Bốc Lâm tính toán, khí thế nhất thời yếu đi, "Bốn, năm tháng nữa."
Nói xong, Qua Bốc Lâm ho nhẹ một tiếng, lập tức cứu vãn tình hình: "Có sao đâu, thêm không khí mà."
Mặc Khuynh cười lạnh: "Chi bằng anh cắt thêm mấy chữ Hỉ đỏ treo lên nữa đi?"
(*) Chữ Hỉ dán cho đám cưới ấy :>>>
Qua Bốc Lâm không phản ứng kịp, ngạc nhiên hỏi: "Chuẩn bị cho hai người hả?"
"Cút."
Mặc Khuynh thân thiện tặng cho anh ta một chữ.
Đúng là dính phải Bành Nhân lâu quá rồi.
Chỉ số thông minh cũng bị hạ thấp theo.
"Ò."
Qua Bốc Lâm ngoan ngoãn tránh sang một bên.
Chờ Mặc Khuynh đi vào, Qua Bốc Lâm chờ Giang Khắc đi lên, nhỏ giọng hỏi: "Thế là có cần chuẩn bị không?"
Giang Khắc ung dung nhìn anh ta một cái: "Anh có thể chuẩn bị."
Qua Bốc Lâm chớp chớp mắt.
*
Bởi vì Mặc Khuynh đã giao thân phận nhân vật thần bí cho Quý Vân Hề, nên đề mục và đáp án cô viết trên bảng đen đều sẽ gửi cho Quý Vân Hề, để Quý Vân Hề tự mình xử lý.
Nhờ vậy mà Mặc Khuynh không cần đến trường vào lúc sáng sớm nữa.
Hôm sau, Mặc Khuynh vẫn dậy rất sớm.
Cô rửa mặt xuống tầng, tai thính nghe thấy tiếng động trong bếp, bèn muốn đi xem.
Đúng lúc này, Giang Khắc bưng một cốc cà phê đi ra cửa.
Hắn hoài nghi nhìn cô: "Dậy sớm thế, muốn đi đâu à?"
"Đi dạo." Mặc Khuynh thuận miệng trả lời.
Sau đó, Mặc Khuynh chú ý đến sắc mặt thoáng nét mệt mỏi của hắn, nghi ngờ: "Chắc chắn không phải anh dậy sớm. Tối qua trèo tường đi ăn trộm à?"
"..."
Động tác chuẩn bị uống cà phê của Giang Khắc cứng đờ, hắn nhất thời đứng tại chỗ không nói gì.
Mặc Khuynh còn tỏ ra thích thú: "Trộm gì thế?"
Giang Khắc chậm rãi uống một ngụm cà phê, bình thản nói: "Giường nhà em nằm không thoải mái tí nào."
Mặc Khuynh cực kỳ ngạc nhiên: "Hoá ra đây là lần đầu tiên anh ngủ ở đây à?"
Giang Khắc thấp giọng nói: "Tối qua đặc biệt không thoải mái."
Mặc Khuynh cười nói: "Anh đi kiểm tra xem trong tủ lạnh còn đậu phụ không?"
Giang Khắc vô thức xoay người nhìn về phía tủ lạnh, sau đó như nhận ra gì đó không đúng.
Hắn chuyển lại tầm mắt về Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh tiếp tục châm chọc: "Hay anh lấy đậu phụ mà lót dưới đệm ấy?"
"Hôm nay em có vẻ vui nhỉ," Giang Khắc sáng sớm đã bị xỉa xói quả thật có hơi cạn lời.
Mặc Khuynh cười cười: "Không phải đi ăn trộm mà."
Giang Khắc im lặng hai giây, chỉ tay ra cửa: "Cửa ở đó, không tiễn."
Tâm trạng Mặc Khuynh rất tốt.
Cô đút tay vào túi, ra cửa, đi dạo một vòng.
*
Mặc Khuynh dạo một vòng quay về, mua bốn phần ăn sáng.
Nhưng ngồi vào bàn chỉ có Qua Bốc Lâm và Trì Thời.
Qua Bốc Lâm dậy muộn, vội đi làm nên chỉ ăn một nửa: "Tôi đi trước đây, lát nữa còn phải họp, chậm nữa là không kịp mất."
Mặc Khuynh ngẩng đầu nhìn anh ta: "Mang chỗ còn lại đi đi, ăn trên đường."
"Được."
Qua Bốc Lâm do dự hai giây, cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau đó vội vàng ra ngoài.
"Hôm nay anh làm gì?" Mặc Khuynh nhìn sang Trì Thời.
Trì Thời nói: "Tiếp tục điều tra với đội hai."
"Ừm." Mặc Khuynh đáp, "Không tra được thì thôi, anh chịu khó tiếp xúc với bọn họ, tìm hiểu lại về căn cứ, biết đâu sẽ có tác dụng cho việc khôi phục trí nhớ."
"Ừm."
Trì Thời gật đầu.
Nói đến đây, Mặc Khuynh rốt cuộc hỏi ra: "Giang Khắc đâu?"
Trì Thời trả lời: "Ngài ấy đang ngủ, nói không ăn sáng."
"..."
Đêm qua đúng là đi ăn trộm rồi.
Không ăn thì không ăn, cứ như cần anh ăn lắm ấy.
Mặc Khuynh ăn sáng xong, còn không thèm lên tầng hai, chuẩn bị một chút rồi đến trường.
Hôm nay cô full tiết.
Nhưng Mặc Khuynh làm thế nào cũng không ngờ tới, tiết học buổi chiều vậy mà lại gặp phải Giang Khắc.
***
88: Tối qua Bát ngồi bọc mấy quyển sách tháng trước đọc xong, tự nhiên phát hiện ra quyển Thư viện nửa đêm của tác giả người Anh chứ không phải Hàn haha, quê ơi là quê
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com