Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 355

Cr art: weibo @·Sainker·
Chương 355

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Hình ảnh chỉ thoáng hiện lên trong một cái chớp mắt khiến Mặc Khuynh cứ ngỡ là ảo giác.

Cô theo bản năng chiếu đèn pin qua.

Bóng dáng kia một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt.

Cao ráo rắn rỏi, tuấn tú kiêu ngạo.

Hắn che ô đi tới.

Cuối cùng dừng lại trước mặt Mặc Khuynh, ô trên đầu chắn lại mưa cho hai người, hắn rũ mắt nhìn cô.

"Chỉ có một mình em thôi à?"

"Ừ, xuống trước." Mặc Khuynh nhíu mày, "Sao anh lại ở đây?"

"Không thấy em trả lời tin nhắn, nhìn trời còn sắp tối rồi, đoán em sắp xuống núi nên đi lên thử vận may xem." Ánh mắt của Giang Khắc dừng trên người Mặc Khuynh, "Khiến bản thân nhếch nhác thành cái dạng này, đừng nói là em lại bị cô lập đó nhé?"

Dáng vẻ hiện tại của Mặc Khuynh đúng là có hơi thảm.

Cả người không chỉ bị mưa dội cho ướt như chuột lột, mà vừa rồi khi cứu người cũng đã dính phải cỏ với bùn đất, lau cũng không lau sạch.

Nhưng Mặc Khuynh nghe vào tai, chắt lọc ra trọng điểm khác: "Lại?"

Giang Khắc nói: "Không phải em có thể chất đi đâu cũng dễ bị cô lập à?"

Mặc Khuynh cười lạnh.

Cô muốn thế lắm chắc?

Còn không phải nhờ cái nồi của đám người trực tiếp gián tiếp đẩy cô đến Mặc gia.

-- Cái thứ của nợ Mặc Tuỳ An này còn cứ bám riết lấy cô không tha, quăng thế nào cũng không dứt được.

Mặc Khuynh chú ý thấy đèn pin của Giang Khắc: "Anh có đèn pin, sao không bật lên?"

"Mượn đấy." Giang Khắc cầm đèn pin trong tay, "Dùng được mười phút thì hết điện."

Mặc Khuynh bèn không hỏi nữa.

Cô và Giang Khắc xuống núi.

Chưa được mấy bước thì Mặc Khuynh phát hiện Giang Khắc nghiêng gần hết ô sang bên cô, bả vai hắn đã ướt đẫm.

Cô bước sang bên cạnh tránh đi: "Anh che của mình đi, đằng nào tôi cũng ướt hết rồi, che ô làm gì nữa."

Giang Khắc dừng chân.

Hắn quay đầu, lẳng lặng quan sát Mặc Khuynh một hồi, nói "được" rồi gấp ô lại.

Mưa như ngàn vạn cây kim nhỏ rơi xuống, lại như vô số những sợi dây quấn bện vào nhau vồ vập rơi lên người Giang Khắc, đảo mắt đã làm tóc hắn ướt đẫm, sợi tóc mềm mại rũ xuống, áo khoác cũng bị thấm ướt thành đậm màu.

Mặc Khuynh ngạc nhiên: "Anh làm gì đấy?"

"Tôi che ô một mình, cảm giác không được ga lăng cho lắm." Giang Khắc nói thẳng tuột, "Thôi thì ướt chung với em luôn."

Mặc Khuynh nghẹn hồi lâu, cực kỳ cạn lời: "Anh thích tự ngược thế à?"

Giang Khắc đưa ô cho Mặc Khuynh, bày ra dáng vẻ vô lại: "Có che không đây?"

"Che."

Mặc Khuynh trừng hắn một cái.

Thật sự phục cái người này rồi.

Rốt cuộc, Mặc Khuynh và Giang Khắc cùng che ô xuống núi, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ như đang dùng ô làm vật trang trí.

"Anh đến núi Lương Huân cũng vì Cửu Vân Tàn Phiến?" Mặc Khuynh hỏi.

"Em cũng thế?"

"Không phải, đến chơi thôi." Mặc Khuynh đáp, "Chuyện Cửu Vân Tàn Phiến mới moi được từ miệng Ôn Nghênh Tuyết."

Giang Khắc cũng không mấy bất ngờ: "Hành động nhanh đấy."

Mặc Khuynh không hiểu: "Là sao?"

"Ôn Nam Thu đang tìm Cửu Vân Tàn Phiến," Giang Khắc bình tĩnh nói, "Sau khi biết được cô ta đang điều tra núi Lương Huân này, tôi bèn bảo Bành Trung cũng tra thử, phát hiện bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó trong chuỗi chuyện lạ liên tiếp xảy ra ở núi Lương Huân."

Mặc Khuynh hỏi: "Thứ gì?"

Giang Khắc nhìn cô: "Chuông gây ảo giác."

Chuông?

Gây ảo giác?

Nghi ngờ vừa dâng lên, Mặc Khuynh bỗng nhớ đến tiếng chuông mình nghe được lúc ở trước bia tưởng niệm, còn có ảo giác cực kỳ chân thật kia.

Sắc mặt cô vì thế mà cũng trở nên nghiêm túc hơn, cô gặng hỏi: "Tiếng chuông làm sao mà gây ảo giác được? Liên quan gì đến Cửu Vân Tàn Phiến?"

Giang Khắc nói: "Bọn họ tra ra được thợ thủ công làm ra chiếc chuông đó, người thợ kia nói năm năm trước có một người đàn ông cầm bản vẽ và vật liệu đến bảo ông ta chế tác mấy cái chuông, trong số vật liệu đó trùng hợp có Cửu Vân Tàn Phiến."

"Người đàn ông kia là ai?"

"Ôn gia không tra được. Nhưng tôi đã cho người đi tìm thợ thủ công, dựa theo miêu tả trong trí nhớ của ông ta --"

Mặc Khuynh nghiêm mặt chờ đợi.

Giang Khắc có hơi bất đắc dĩ nói: "Là Trì Thời."

"..."

Mặc Khuynh đỡ trán.

Một hồi lâu sau, cô thở dài: "Anh nói với anh ta chưa?"

"Nói rồi, nhưng không nghĩ ra gì cả."

"Chuyện cần nhớ thì không nhớ." Mặc Khuynh thật sự không biết phải nói gì.

Cô đã trị liệu cho Trì Thời một thời gian, đúng là có vài dấu hiệu tốt, thi thoảng sẽ nhớ ra vài chuyện.

Có khi, Trì Thời sẽ vẽ thành tranh.

Nhưng những chuyện nhớ ra được đều là mấy thứ vụn vặt chẳng có tác dụng gì.

Ví như nhớ ra vài chuyện Văn Bán Lĩnh nghịch ngợm gây chuyện gặp rắp rối, nhớ Qua Bốc Lâm chơi cờ với mình, nhớ thủ lĩnh Phạm bị anh ta chọc giận đến mức thổi râu trừng mắt nhìn rất buồn cười.

Chẳng nhớ ra được cái manh mối quan trọng nào cả.

"Còn tra ra gì nữa không?" Mặc Khuynh lại hỏi.

"Hỏi thăm quanh đây, về cơ bản đã xác định được những người trước khi gặp ảo giác đều sẽ nghe thấy tiếng chuông." Giang Khắc khẽ nhíu mày, "Nhưng không có ai từng nhìn thấy chuông đó."

Mặc Khuynh trầm mặc.

Sau đó, cô thay đổi đề tài: "Tối nay anh ở đâu?"

Giang Khắc đưa mắt về phía một toà nhà gần đó: "Trang viên dưới chân núi."

Mặc Khuynh không khỏi thấy kỳ lạ.

Không đợi cô mở miệng, Giang Khắc đã tự giác giải thích: "Từ đây xuống núi, muốn đến thôn làng ở gần sẽ phải qua một con sông, bình thường người dân đi cầu qua, nhưng giờ nước dâng cao ngập cầu rồi."

"Ý là không qua sông được?"

"Đúng."

"Không còn cách nào khác à?"

Giang Khắc đáp: "Cách đây một đoạn còn có một cây cầu đá, nhưng với thời tiết như thế này thì phải đi bộ một tiếng mới tới nơi."

Mặc Khuynh nhướn mày: "Tôi vào ở ké một đêm liệu có được không?"

Giang Khắc cười: "Em là ân nhân cứu mạng của anh ta, đương nhiên là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com