Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 359

Cr art: weibo @2consullll
Chương 359

Dịch: CP88

***

Những người khác không ai lên tiếng.

Nhưng trong lòng đều nghĩ như vậy.

Trang viên cho Mặc Khuynh vào ở, còn được quản gia che ô cho, chắc là rất nhiệt tình hiếu khách.

Cho bọn họ ở lại một đêm có gì khó đâu?

"Mặc Khuynh, bà cũng không về nhà nghỉ hả!"

Người duy nhất nhìn thấy Mặc Khuynh lập tức vui vẻ cũng chỉ có Thiện Doanh Doanh.

Mặc Khuynh gật đầu: "Ừ, xa quá."

Quản gia quét mắt một vòng qua những người ở đây, cười híp mắt nói: "Các vị đều muốn vào tá túc?"

Đường Minh tiến lên một bước: "Đúng ạ. Chúng tôi là sinh viên của Đại học Đế thành, với bạn này --"

Anh ta chỉ chỉ Mặc Khuynh: "Mặc Khuynh. Chúng tôi đi cùng nhau, chỉ là cô ấy xuống núi trước."

"Tôi biết." Quản gia nói, "Tiểu thư Mặc Khuynh là ân nhân cứu mạng của chủ nhân chúng tôi, chủ nhân nghe nói các bạn là bạn của tiểu thư Mặc Khuynh, đã cho người đi quét dọn phòng khách."

Nghe vậy, mọi người vừa mừng rỡ vừa bất ngờ.

Bất ngờ bởi nghe Mặc Khuynh là ân nhân cứu mạng của chủ nhân nơi này.

Mừng là tối nay bọn họ không cần lo lắng chuyện ngủ ở đâu nữa.

"Cảm ơn ạ, rất cảm ơn."

Đường Minh cảm kích nói.

Mặc Khuynh liếc anh ta một cái, lạnh lẽo lên tiếng: "Đừng vội cảm ơn."

Nghe thấy giọng điệu khác thường của cô, tươi cười trên mặt Đường Minh lập tức đông cứng.

Anh ta ngờ vực mà cảnh giác nhìn chằm chằm Mặc Khuynh.

"Bạn của tôi, đương nhiên hoan nghênh."

Mặc Khuynh hơi hơi nghiêng đầu, lọn tóc còn ướt rơi ra.

Cô nhìn Đường Minh, từ tốn hỏi: "Nhưng anh và Mặc Tuỳ An chắc không tính đâu nhỉ?"

Đường Minh: "..."

Mặc Tuỳ An: "..."

Biết ngay con nhỏ này rất nhỏ nhen mà!

Nhìn cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí đó đi!

"Không đến mức đó chứ," một nam sinh nói đỡ cho bọn họ, "Bản thân cậu đã có lỗi với Mặc Tuỳ An. Đường Minh cũng chỉ lo lắng cho Trương Thiến với anh Húc mới nói hai câu, có phải cố ý đâu."

Lại nói tiếp: "Trời mưa to thế này, xung quanh đây còn hoang vu như thế, bỏ bọn họ lại bên ngoài có phải là quá đáng lắm không?"

Mặc Khuynh còn không buồn cho cậu ta một cái liếc mắt: "Vậy cậu ở đây với bọn họ là được."

Nhẹ như không đáp lại một câu.

Nam sinh nghẹn họng, sắc mặt lập tức tối sầm.

"Mày ra vẻ cái gì?" Mặc Tuỳ An nổi điên đi lên, trừng mắt với Mặc Khuynh, "Chủ nhân nơi này còn chưa nói gì, mày chỉ là đứa ở ké, có quyền gì mà quyết định bọn tao phải đi hay được ở lại?"

Mặc Khuynh ngạc nhiên nhìn cậu ta.

-- Từ sau khi lên đại học, đầu óc của Mặc Tuỳ An càng ngày càng teo tóp đi hay sao ấy nhỉ.

-- Cấp ba học nhiều quá ngu cả người rồi?

"Bạn học này nói đùa rồi," quản gia kịp thời lên tiếng, trong giọng nói tỏ ra không hài lòng rõ ràng, "Nếu tiểu thư Mặc Khuynh đã là ân nhân của chủ nhân, vậy thì đương nhiên cô ấy có quyền quyết định các vị đi hay ở."

Dừng hai giây, quản gia lại bổ sung một câu: "Chút mặt mũi đó, tiểu thư Mặc Khuynh tuyệt đối phải có, các vị không cần nghi ngờ."

Ông ấy đứng ra làm chỗ dựa cho Mặc Khuynh, như thể trực tiếp tặng cho Mặc Tuỳ An một cái tát.

Khuôn mặt của Mặc Tuỳ An vốn đã xị ra như cái đầu heo, hiện tại hai má vừa bỏng rát vừa đau, vò mẻ thì cho vỡ luôn: "Ân nhân cứu mạng cái quái gì chứ? Nó chính là một đứa lừa đảo! Đi khắp nơi hại người!"

"Ông nhìn người đó --" Mặc Tuỳ An chỉ Ôn Nghênh Tuyết, "Ôn Nghênh Tuyết! Ôn gia! Ông biết đúng không? Mà dù ông không biết thì chủ nhân của ông chắc chắn biết -- Đó là chị gái của tôi!"

Ôn Nghênh Tuyết: "..."

Lúc trước không bóp chết Mặc Tuỳ An đúng là một quyết định sai lầm.

"Hoá ra là nhị tiểu thư của Ôn gia." Quản gia cũng cho Ôn Nghênh Tuyết một chút thể diện.

Mặc Tuỳ An tức thì thoả mãn.

Có Ôn Nghênh Tuyết ở đây, Mặc Khuynh là cái thá gì?!

Nhưng giây tiếp theo, lại có sấm chớp đoàng đoàng đánh xuống.

Quản gia hỏi Ôn Nghênh Tuyết: "Để em trai của Ôn nhị tiểu thư đi nơi khác tá túc, sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Ôn Nghênh Tuyết cười dịu dàng, thân thiện nói: "Tôi không có em trai."

"..."

Mặc Tuỳ An nửa câu cũng không thể nói tiếp.

"Hôm nay rất lạnh, mưa lại lớn, các vị vào trong trước." Quản gia nói, "Người giúp việc trong nhà đã chuẩn bị canh gừng và cơm tối."

Canh gừng.

Cơm tối.

Phòng cho khách.

Nghĩ đến những điều này, đám người rung động không thôi, tình cảm hữu nghị gì đó với Mặc Tuỳ An, Đường Minh và cậu nam sinh kia đều thoáng chốc không còn quan trọng nữa.

Bọn họ theo sau quản gia và Mặc Khuynh đi vào trang viên.

Cuối cùng, bạn trai của Trương Thiến ho nhẹ một tiếng, đề xuất cho ba người: "Hội trưởng, tôi thấy cách đây năm trăm mét còn một căn nhà. Hay là ba người qua đó hỏi thử xem?"

Ba người: "..."

Hỏi hỏi hỏi, hỏi cái rắm.

Bọn họ hiện tại chỉ muốn băm vằm đám người thấy lợi quên bạn kia ra thôi.

*

Quản gia sắp xếp cho sáu vị khách mới vào phòng cho khách ở tầng một.

Mặc Khuynh nói với Thiện Doanh Doanh một tiếng, bảo cô ấy lên tầng hai.

Giang Khắc vẫn ở trong phòng cô.

Trên bàn bày cơm tối, trái cây, bánh ngọt.

"Anh ăn tối chưa, ăn cùng luôn không?" Mặc Khuynh thong thả đi tới.

Giang Khắc đã ăn rồi, nhưng lời đến bên miệng lại thay đổi: "Ừ. Ăn một ít."

Mặc Khuynh ngồi xuống đối diện, cầm bát cơm lên.

Giang Khắc gắp cho cô một miếng cá, hỏi: "Sao lại có cả Mặc Tuỳ An và Ôn Nghênh Tuyết?"

Mặc Khuynh ngẩn ra, nhìn về phía cửa sổ.

Cô theo bản năng hỏi: "Anh thấy hết rồi?"

"Ừ."

Đứng ở cửa sổ này vừa khéo có thể nhìn thấy.

"Ôn Nghênh Tuyết chắc là đến vì Cửu Vân Tàn Phiến," Mặc Khuynh đáp, "Còn Mặc Tuỳ An kia, hình như là Ôn Nam Thu hứa hẹn với cậu ta, chỉ cần thuyết phục được Ôn Nghênh Tuyết giúp cô ta thu thập Cửu Vân Tàn Phiền thì sẽ đồng ý giúp đỡ Mặc gia."

Mặc Khuynh nghi hoặc: "Dù sao anh cũng qua lại với Mặc gia hai ba năm, không giúp một tay sao?"

"Em muốn tôi giúp?"

Mặc Khuynh nhún vai: "Tôi thì sao cũng được."

Không có hận thù gì lớn, cũng không cần phải quyết tuyệt quá với người ta làm gì.

Cô không đến mức muốn dồn Mặc gia vào chỗ chết.

"Gốc rễ vấn đề của Mặc gia không phải ở một hai khoản đầu tư, mà là cả gia tộc đều đuổi theo lợi ích, không có kỹ thuật làm nòng cốt, không giữ được lòng người." Giang Khắc nhẹ giọng nói, "Không cứu được."

Mặc Khuynh tiếp lời: "Vậy thì khỏi cứu."

"Mặc Tuỳ An gấp gáp như vậy, đuổi theo Ôn Nghênh Tuyết đến tận đây, chắc là vẫn còn nguyên nhân khác."

"Sao cơ?"

"Một thời gian trước mẹ của cậu ta đi tìm Giang lão gia tử đòi tiền, khiến ông ấy tức đến mức đổ bệnh, Mặc gia hoàn toàn mất đi sự hỗ trợ của Giang gia." Giang Khắc nhàn nhạt nói, "Rất nhanh thôi, Mặc gia sẽ nhìn rõ hiện thực."

***

88: Mọi người còn nhớ cái hồi Khuynh Khuynh bị đuổi khỏi Mặc gia, rồi Hoắc ba ba dỗi kêu người thu lại cái dự án khủng lẽ ra Mặc gia sẽ được nhận để cứu vớt cái vòng vốn đang chao đảo của công ty không.

Nên có thể nói là trước khi Khuynh Khuynh vào Mặc gia thì Mặc gia đang có vấn đề lớn sẵn rồi, nhưng vì Khuynh vào đó nên Hoắc ba ba quyết định ném một dự án khủng không chỉ để cứu mà còn có thể vực dậy cái Mặc gia đó, cho leo lên trời luôn để Khuynh sống cho thoải mái. Đáng tiếc là, ừm, là vậy đó, có phúc mà không biết hưởng, thôi thì đành dành nửa phút tưởng niệm cho Mặc gia vậy : D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com