Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 11: Thành Vũ tinh nghịch

Chap 11: Thành Vũ tinh nghịch

- Ò ó o o....o....ò ó o o....o....

Bộp

- 5 phút nữa- Minh Huy giơ ngón tay

- Dậy mau lên- nó nỗi cáu

- Tụi anh muốn ngủ- Minh lèm bèm

- Được em sẽ đi chơi với Hải- nó liếc Minh

- Bye em- tất cả đồng thanh

- Á...á...á...anh Minh Huy tại sao ôm em-Long hét toáng lên

Nói mới để ý, Minh Huy đang ôm Long. Chân gác qua người nữa, mặt thì đang sát lại má của Long. Chậc lãng mạng quá

- Ây da...chúng ta có một đôi couple kìa! Chưa ăn sáng mà phải ăn bánh ngọt- nó chắp tay sau lưng mắt đánh lạt hướng khác nói với một chất giọng đầy hàm ý

Ầmmm. ....nó đã bị Minh Huy đạp một phát ngã nhào, cứ tưởng mặt sẽ ma sát với nệm nhưng hình như có cái gì đó đỡ nó

- Đôi này mới là couple thật sự- Huy cười khoái chí

Ôi thôi nó ngã nhào và đang nằm trong vòng tay ấm áp của Minh, mặt nó đỏ bừng như quả bom sắp nổ

- Minh buông ra- nó đấm vào ngực hắn

- Tự em dâng cho anh làm sao anh buông được- Minh ôm nó lim dim ngủ

- Buông ra

- Cho anh hôn rồi buông- mặt anh tiến sát vào môi nó

Bốp binh bùng bốp- thảm họa hắn đã bị nó tung chiu nằm rơi xuống nệm và tiếp giáp với sàn nhà. Sáng sớm mà cả nhà được một tràng cười thoải mái.

Tại bờ sông

Ánh nắng thật dịu, cứ rọi vào mặt nước trong vắt thấy rõ cả một đàn cá chép màu hồng đang tung tăng dưới nước, tụi nó đang đi kiếm ăn, có cả vài con cua nữa. Những con chuồn chuồn lao mình xuống nước làm gợn mặt nước , bên bờ những khóm hoa dại tung sắc mình trong ánh nắng ngày mới.

Nó ngồi xé từng mãnh lá thả trôi theo dòng nước

-Sao ngồi đây- có một tiếng nói vọng ở đằng sau nó

- Hải à? Thích thì ngồi thôi

- Có tâm sự gì sao?

- * gật gật*

- Kể tao nghe đi- Hải ngồi bên cạnh nó

- Tao không biết phải đối mặt với ba tao ra sao đây? Tao không muốn trở về, - nó thở dài- 16 năm qua ba không cho tao gặp mộ mẹ tao một lần 16 năm qua tao sống trong tủi nhục, ở đây tao mới có bạn bè, tình thương, ở đây tuy khổ sở hơn nhưng tao cảm nhận được sự yên bình nơi đây- Nó thở dài, mắt hướng theo đàn cá đang bơi lội

- Tao hiểu, mày sợ một ngày nào đó lí trí mày sẽ chiến thắng ý trí của mày và mày sẽ quay về nơi đó đúng không?

- Gật gật

- Hãy làm những gì mà mày cho là đúng? Mặc dù mày không yêu tao nhưng tao muốn mày ở cạnh tao- Giọng Hải bỗng chùn xuống, Hải sợ ngày nào đó nó sẽ ra khỏi quỹ đạo cuộc sống của mình.

" ngày Hải gặp nó:

Hôm đó Hải đang đạp xe đến trường, tai đep tai phone, cậu đang hớn hở với những nốt nhạc

Ầm. M...m ..

Từ đâu chui ra ngoài ngỏ một thằng nhóc đi xe ngược chiều đâm xầm vào cậu, bực mình cậu quát lớn

- Này, thằng kia, mắt mày đuôi hả, đường rộng thế này mà cũng đâm nhau là sao?- Hải lườm nó

- Xin lỗi, bạn không sao chứ?- nó rụt rè

- Đm, máu me thế này mà hỏi không sao à? - Hải gắt

Nó nắm tay cậu, lôi cậu ngồi xuống bên đường, mở cặp ra nó lấy bông băng sát trùng cho cậu

- Á..đm mày đau, có tin tao cho ăn cháo bệnh viện không?- Hải giơ nắm đấm

Nó vẫn không nói gì, hì hục rửa vết thương cho cậu, nó thật đẹp trai, da trắng, nhưng tại sao lại có nhiều vết sẹo thế nhỉ?

- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đụng bạn đây là số tiền coi như tôi bù đắp thiệt hại cho bạn- nó dúi vào tay cậu tờ 200.000 rồi dắt xe bỏ đi, bây giờ mới để ý tay nó cũng bị trầy rồi, cậu định băng cho nó nhưng nó đã đi mất hút

Hôm sau, cậu sang nhà Long định rủ đi đá bóng thì bất ngờ gặp nó đang hái xoài, cậu tiến đến làm quen và thân nhau với nó từ đó"

- Hey! Sao ngồi đây vậy em trai?- giọng của Khải

- Không có gì- nó ném từng viên sỏi nhỏ xuống dòng nước, đàn cá cứ tưởng là thức ăn cứ đâm đầu vào giành, cảnh này làm nó vui mắt

- Hải đi mua đồ ăn sáng với anh nha anh không biết đường- Khải tỏ ra năn nỉ

Vâng

- Còn em thì sao ?

- Em ngồi đó ngắm cá bơi đi ha lát anh về- Khải trêu nó

- Được, đi luôn đi? - nó hậm hực dậm chân

Ngồi nhìn từng đàn cá bơi, có hai con cá lóc dẫn đàn con đông đúc của mình đi liên ăn, con cá lóc lớn có lẽ là mẹ, còn con nhỏ hơn có lẽ là bố, con cá bố cứ đuổi những con cá khác tránh xa con của mình ra

Giá như mình cũng được bảo vệ như đàn cá ấy. - nó thở dài nghĩ mông lung

- Em đang nghĩ gì vậy?

Đang suy nghĩ bỗng đâu ra có tiếng nói làm nó giật thót tim

- Không có gì- nó tiếp tục nhìn ra hướng đàn cá lóc

- Không lẽ em còn hận anh như vậy sao ?

- Tôi đã nói rồi, giữa tôi và anh không còn gì để nói, tôi tiếp đãi tốt với anh là bị anh là khách, tôi có trách nhiệm đối xử tốt với khách - nó đứng phắt dậy, hắn cũng đứng dậy theo

- Vũ à, anh yêu em, thực sự yêu em, anh muốn chúng ta quay lại như trước- Hắn kéo tay nó

Khóe mắt nó đã cay, kí ức cố quên nay lại ùa về một lần nữa, tim nó đau quặn thắt lại, hắn đã làm tổn thương nó một lần làm nó không tin vào tình yêu đồng giới, nó không muốn nhìn thấy hắn mặc dù: " nó còn yêu hắn"

- Hãy để nó trở thành quá khứ đi- nó hít thở một hơi rồi trở vào nhà, bỏ mặc một người đứng đó với một nỗi thất vọng.

- Em không yêu anh nhưng hãy để anh yêu em được không?- Hắn nói với lại

Nó trở vào nhà với tâm trạng khó tả, lại bắt gặp cảnh Huy đang nhai ổi thật ngứa mắt, lần này phải chơi anh Huy một vố..

- Này ổi em nhặt đó, nó rơi trúng đống phân bò em chưa rửa?- nó cười mỉm

Minh Huy đơ cứng người với câu nói của nó, trái ổi trên tay anh rơi xuống đất, anh lao như đạn ra ngoài

- Ọe..ọe..sao không nói sớm..- Huy tái cả mặt

- Haha. Đồ tạp ăn- nó ôm bụng cười

- Có chuyện gì vậy?- Khải và Hải trở về trên tay còn cầm đống thức ăn

- À .anh Huy ăn ổi a..ưm..ưm- nó đang khai thì Huy bịt mồm nó lại

- À..không có gì đâu! Long đâu em. ?- anh đánh trống lảng

- Chắc đi chơi rồi - Hải lắc đầu

- Ây da, có người quan tâm Long nhà ta quá ha?- nó vừa trêu vừa ăn ổi

- Anh không c....Vũ em ăn gì thế kia?- Huy ú ớ chỉ trái ổi trên tay nó

- Em ăn ổi...khoan..trái ổi..á...ọe..ọe..- nó nôn thúc những miếng ổi trong bụng ra, Minh Huy được một trận cười lộn cả ruột trước sự khó hiểu của những người còn lại

- Gậy ông đập lưng ông nhá- Huy mỉa mai nó

- Vũ này ba muốn gặp em- Khải nhìn nó, lời nói của anh cắt ngang sự vui vẻ hiện tại

- Em không đi- nó lây ổ bánh mì ra gặm

- Nhưng em cũng......

- Ba đã từ bỏ em vậy hà cớ gì em phải gặp chứ- Nó cắt ngang lời nói của Huy

- Ăn sáng đi rồi em dắt mọi người đi chơi, nếu ai nhắc đến chuyện này lần nữa, thì đừng hòng tìm được em- nó bỏ ổ bánh mì cắn dở xuống và bước ra sau vườn.

Tất cả chỉ biết nhìn nhau lắc đầu.

8h20

- Oa..trái ổi đó to quá hái cho anh đi- Minh Huy chỉ trái ổi thật to trên cây

- Từ từ, đừng hối vậy chứ, em có hai tay chứ có phải Natra đâu- nó lèm nhèm

- Trái kia nửa kìa- Khải thúc nó

- Có giỏi mấy anh trèo lên hái đi- nó cáu vì phải phải vật vả trèo cây ổi lại bị đám dưới đất ngồi không hối thúc

- Tụi anh không biết trèo- Minh nhăn mặt

- Vậy thì im lặng cho em nhờ- nó cáu thật sự

Sau khi chén ổi xong, cả đám cùng nhau ăn vú sữa, quả thật trái cây miền quê ăn chất lượng, ngon và an toàn, lại được ăn free nữa, công tử như Huy Khải và Minh tất nhiên đây là lần đầu

Ầm. Ầm .ầm. .

5 cái xác cùng nhau nằm lăn lộn với cái bụng căn cứng nằm giữa sàn nhà..

- Oa..ực..no .ực..quá. Ực...biết vậy..ực..không ăn..ực..nữa- Khải vừa thở vừa nấc cụt nói không ra tiếng, nhìn bộ dạng mà muốn cười tuột cả quần

- Chiều nay đi câu đi- Huy đề nghị

- Đúng đó, em thấy con suối đó cá quá trời luôn- Minh giơ tay tán tMinhh

- Nhưng em đi xuống trường có việc-nó thở dài

- Hay là xuống chỗ Vũ học đi mua sắm đi, em nhớ cái mùi tMinhh phố quá- Khải ngồi phắt dậy

- OK- tất cả đồng thanh trừ nó

- Tùy mấy anh vậy- nó nói thầm rồi chìm vào giấc ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com