Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 136 -> 140

Chương 136: Đừng nói năng linh tinh (10)

Kiều Bạch Dương ngồi ở trong xe, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn bóng dáng Lục Thiên Yết càng lúc càng xa, cuối cùng hốc mắt không nhịn được đỏ lên.

-

Thang máy đi lên tầng cao nhất, mở cửa, Lục Thiên Yết từ bên trong đi ra.

Trợ lý ôm mấy tập văn kiện, đang chờ ở cửa phòng của anh, thấy anh đi tới, lập tức kính cẩn đi lên đón tiếp, nói: "Ông Lục, buổi trưa, phó tổng trong công ty, sai người đưa tới mấy tập văn kiện, nói là giấy tờ quan trọng, xin ông xem qua, nếu như không có vấn đề, nhanh chóng ký tên để đưa về công ty."

Lục Thiên Yết khẽ gật đầu, lấy ra thẻ phòng mở cửa, sau đó cởi áo khoác âu phục ra, đưa cho trợ lý, nhận lấy văn kiện từ trong tay trợ lý, trước đi tới sô pha rồi ngồi xuống, mở ra phê duyệt.

Văn kiện có 7, 8 phần, Lục Thiên Yết xem một lượt rồi ký tên xong thì sắc trời ngoài cửa sổ đã tối.

Lục Thiên Yết đưa văn kiện cho trợ lý, ý bảo hắn đem về công ty.

Trợ lý nhìn thấy bây giờ đã là 8 giờ tối, Lục Thiên Yết còn chưa ăn cơm tối, cho nên liền lên tiếng hỏi: "Ông Lục, có muốn tôi gọi thức ăn tối trong khách sạn giúp ông không?"

Có thể là vì phê duyệt giấy tờ hết buổi trưa nên mi tâm của Lục Thiên Yết hiện lên một tầng mệt mỏi nhàn nhạt, anh khoát tay áo về phía trợ lý, tỏ vẻ không cần.

Trợ lý biết điều ôm giấy tờ, thấp giọng nói một câu: "Nếu ông Lục không còn việc gì nữa, vậy tôi xin phép ra ngoài trước."

Lục Thiên Yết giơ tay lên, xoa mi tâm của mình rồi khẽ vuốt cằm.

Lúc trợ lý xoay người đi, Lục Thiên Yết đột nhiên mở mắt, mở miệng nói một câu: "Cậu đến phòng của Kiều tiểu thư tìm lý do lừa cô ấy đi lên một chuyến."

"Dạ." Trợ lý thấp giọng đáp lại, nhẹ nhàng mở cửa, đi ra khỏi phòng.

Phòng lớn như thế, trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Lục Thiên Yết, anh tựa vào ghế salon, nhìn chăm chú bầu trời đầy sao, trong đầu vô tình nghĩ đến trong tiệm cơm nông thôn Kiều Bạch Dương đã nói những lời đó với Kiều Xử Nữ.

Lúc Kiều Bạch Dương còn trẻ sau khi theo đuổi anh thất bại, bởi vì Kiều Xử Nữ và Hứa Thiên Bình, anh vẫn phải đối mặt với Kiều Bạch Dương, nhưng anh cố gắng để cho hai người không phát sinh quá nhiều sự tiếp xúc.

Cho đến hơn bốn năm trước, khi đó, đã khoảng gần bảy tháng anh không gặp Kiều Xử Nữ, cũng không nghe được bất kỳ tin tức liên quan tới cô.

Một buổi chiều, nhóm Hứa Thiên Bình ca hát ở Kim Bích Huy Hoàng, anh đến hơi muộn, khi đến nơi, chỗ ngồi đã gần hết, chỉ có một chỗ trống bên cạnh Kiều Bạch Dương, anh liền đi tới, ngồi xuống.

Mới đầu Kiều Bạch Dương không chủ động mở miệng nói chuyện với anh, anh cũng không muốn nói chuyện với cô, sau đó lúc mọi người chơi trò chơi, Kiều Bạch Dương rót rượu cho anh mới nói một câu với anh.

Nếu là trước kia, chắc chắn anh sẽ không trả lời, nhưng lần hiếm hoi này, anh lại nói chuyện với cô.

Hai người cứ tán gẫu qua lại như vậy, anh lơ đãng thuận thế hỏi một câu: "Kiều Xử Nữ đâu? Sao lại không tới?"

Kiều Bạch Dương không suy nghĩ nhiều, liền nói với anh: "Kiều Kiều bị cảm, cơ thể không thoải mái, không muốn đi."

Anh rất bình tĩnh gật đầu một cái với Kiều Bạch Dương, nhìn có vẻ không quan tâm, nhưng tận đáy lòng lại đau lòng một trận.















Chương 137: Anh cũng thích trời mưa? (1)

Kiều Bạch Dương không nghĩ nhiều, liền nói với anh: "Kiều Kiều bị cảm, khó chịu trong người, nên không muốn đi."

Anh rất bình tĩnh gật đều với Kiều Bạch Dương một cái. Ngoài mặt thì trông bình thường như không quan tâm, nhưng trong lòng thì âm ỉ bứt rứt thành một đống.

Khi đó, anh đã xác định là không được yêu Kiều Xử Nữ, cho dù có lo lắng thì cũng không có lý do, cũng như tư cách đi quan tâm cô. Rốt cuộc, vào đêm thanh vắng, anh một mình một xe chạy đến trước cửa nhà họ Kiều, đứng ngẩn người cho tới khi trời lờ mờ sáng mới rời khỏi.

Mặc dù biết cả đời không có khả năng có được Kiều Xử Nữ, nhưng anh vẫn không thể buông xuống được lo lắng.

Cho dù lúc ấy anh và cô không còn liên hệ qua lại, nhưng anh vẫn muốn biết được tình hình cô sống có tốt hay không.

Vì vậy, lần đầu nói chuyện với Kiều Xử Nữ, sẽ có lần hai, lần ba... Cứ như thế, bất tri bất giác kéo dài hơn bốn năm, cho đến khi mẹ của Hứa Thiên Bình - Hàn Như Sơ tìm tới anh, yêu cầu anh giả làm Hứa Thiên Bình, sắm vai vợ chồng với Kiều Xử Nữ... Từ lần đó, anh mới ít giao tiếp với Kiều Bạch Dương.

Sau sự việc năm năm trước, biết mình không được phép yêu Kiều Xử Nữ, anh bắt đầu nản chí, tuy thế anh không bao giờ nghĩ đến việc sẽ đi yêu một người phụ nữ khác, hay tùy tiện tìm đại một người thích hợp để đi suốt quãng đời còn lại.

Do đó, khi anh nghe Kiều Bạch Dương thủ thỉ với Kiều Xử Nữ rằng anh có ý đối với cô ta, còn sẽ trở thành bạn trai của cổ, anh không chỉ tức giận thôi... mà nhiều hơn là hoảng sợ.

Anh sợ, sợ Kiều Xử Nữ thực sự sẽ hiểu lầm anh và chị của cô.

Cho nên, khi anh về tới đoàn kịch, không trực tiếp lên lầu ngay, mà đứng ở dưới chờ Kiều Xử Nữ vừa đi vào khách sạn, lập tức chui vào xe Kiều Bạch Dương.

Hồi chiều, anh nổi nóng, nói với Kiều Bạch Dương mấy lời hơi nặng và tàn nhẫn hơn so với lúc đầu cô theo đuổi anh, nhưng hiện giờ anh cũng chỉ có duy nhất cách đó.

Nhưng thế cũng tốt, nếu đã không có khả năng với Kiều Bạch Dương, thì một đao cắt đứt, không cho cô hy vọng.

"Cốc cốc cốc Bất chợt truyền đến tiếng gõ cửa, đánh thức Lục Thiên Yết như đang đi vào cõi thần tiên. Anh thu lại tâm trạng ngần ngơ, tao nhã đứng lên, đi về phía cửa.

Trợ lý đi tìm Kiều Xử Nữ theo sự phân phó của Lục Thiên Yết, lúc nói cho cô biết ông Lục gọi cô lên lầu thì hơi do dự, sau cùng trước khi đi, nhắn nhủ thêm với cô: "Cô Kiều, ông Lục từ hồi chiều chỉ lo phê duyệt văn kiện cho tới giờ, mới vừa có chút thời gian, vẫn chưa dùng bữa tối. Tôi có hỏi anh ấy có muốn ăn chút gì đó không, nhưng anh ấy bảo không ăn. Tới sáng mai thì còn lâu lắm, có thể phiền cô làm chút gì cho anh ấy ăn không?"















Chương 138: Anh cũng thích trời mưa? (2)

Kiều Xử Nữ gật đầu, biểu thị đã biết, chờ lúc trợ lý rời đi, gương mặt vốn treo một bên ý cười từng chút từng chút tắt ngấm.

Cả buổi chiều, đầu cô là một mớ hỗn độn, chỉ vởn vơ xoay quanh Lục Thiên Yết và Kiều Bạch Dương, từ những lời Kiều Bạch Dương nói lúc bữa cơm trưa thì xem ra quan hệ giữa Lục Thiên Yết và chị ta có vẻ rất tốt.

Lúc đầu, sở dĩ cô đáp ứng Hàn Như Sơ, cùng Lục Thiên Yết đóng giả vợ chồng dưới danh nghĩa Hứa Thiên Bình, vì ảo tưởng mình và Lục Thiên Yết sau thời gian dài tiếp xúc sẽ có thể nảy sinh tình cảm. Thế nhưng nếu như Lục Thiên Yết và Kiều Bạch Dương thực sự đến với nhau, thì anh và cô sẽ thật sự không có nửa điểm cơ hội rồi...

Trong nháy mắt, Kiều Xử Nữ thoáng vẻ cô đơn, cô đứng ngẩn người trước cửa một hồi thật lâu, mới quay người trở về phòng tìm di động. Đang lúc chuẩn bị lên lầu, chợt nhớ tới lời trợ lý của Lục Thiên Yết, cô bèn đến bên điện thoại khách sạn, quay số cho bộ phận nhà hàng đặt một phần ăn khuya nhẹ.

Hiện đang là giờ cao điểm các thành viên trong êkíp làm phim dùng thang máy chạy lên chạy xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể đụng người quen. Kiều Xử Nữ sợ bị bắt gặp, nên đành bưng bữa khuya leo thang bộ.

-

Buổi tối khi Lâm Xà Phu đang ở trong phòng cùng vài tiểu diễn viên, cô ta nhận được cú điện thoại của nhà sản xuất, ông ta tụng kinh về định nghĩa quấy rối, nên Lâm Xà Phu không thể làm gì khác hơn là thoái lui khỏi phòng, nũng nịu vỗ về dỗ ngọt nhà sản xuất.

Trên hành lang đông đúc kẻ qua người lại, Lâm Xà Phu đi về phía lối thoát hiểm, vừa khéo đang tính đẩy cánh cửa, xuyên qua ô cửa kính, cô ta thấy Kiều Xử Nữ mang theo một phần ăn khuya leo thang bộ.

Lâm Xà Phu lòng tràn đầy nghi hoặc, Kiều Xử Nữ đi đưa đồ ăn sao? Cho ai?

Lâm Xà Phu chần chừ một chút, liền nhẹ giọng ngắt máy của nhà sản xuất, rồi đẩy cửa, âm thầm đi theo Kiều Xử Nữ.

-

Lục Thiên Yết mở cửa, thấy là Kiều Xử Nữ, không nói gì, trực tiếp xoay người trở vào phòng.

Kiều Xử Nữ đứng ở cửa hít sâu một hơi, cất bước vào phòng, đóng cửa lại, mới đi vào trong.

Lục Thiên Yết vào phòng tắm, mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy. Kiều Xử Nữ đem thức ăn khuya đặt lên chỗ trống trên bàn trà trước ghế sofa, sau đó tiện tay dọn dẹp một chút đống văn kiện và tạp chí bị Lục Thiên Yết ném bừa bãi. Đang lúc định chuyển qua bên kia bàn, thì Lục Thiên Yết đột ngột mở cửa phòng tắm, ánh mắt anh thẳng tắp bắn về phía Kiều Xử Nữ.

Kiều Xử Nữ bị Lục Thiên Yết nhìn đến có chút khẩn trương, cô ôm chặt một xấp văn kiện, nhẹ giọng giải thích: "Vừa nãy lúc cậu trợ lý đến tìm tôi, có nói anh vẫn chưa ăn cơm tối, nên tôi mang bữa khuya tới cho anh."
















Chương 139: Anh cũng thích trời mưa? (3)

Lúc này Lục Thiên Yết mới chuyển tầm mắt về phía bàn trà, thấy quả nhiên có khay thức ăn bày bên trên, mi tâm chau lại, con ngươi trong phút chốc đượm vẻ sâu thăm thẳm.

Kiều Xử Nữ thấy Lục Thiên Yết nhìn chằm chằm vào khay thức ăn khuya nhưng mãi vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào muốn ăn, cho rằng anh không có khẩu vị, sau một hồi đấu tranh mới cất lời: "Anh trợ lý nói, anh bận rộn đống văn kiện của công ty cả buổi chiều, nhất định đã kiệt sức rồi, nếu không ăn chút gì đó thì sẽ không gượng nổi cho tới sáng mai đâu?"

Lục Thiên Yết vẫn không lên tiếng, ánh mắt quay trở về trên người Kiều Xử Nữ.

Ngón tay Kiều Xử Nữ bấu chặt xấp văn kiện trong lòng, có chút khó khăn mở miệng lần nữa: "Vả lại, cho dù anh không đói, cũng phải bỏ bụng chút chút. Ăn ít còn hơn là không ăn..."

Kiều Xử Nữ nói tới đây thì hoàn toàn không lo lắng nữa.

Cô và Lục Thiên Yết ngoại trừ mối "quan hệ vợ chồng" trên danh nghĩa, thì chẳng khác gì hai con người xa lạ. Hơn nữa, ban đầu vao đêm tân hôn, cô rất thức thời nói với anh rằng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh, mà anh cũng không phản đối, còn bồi thêm một câu: "Cô tốt nhất nhớ kỹ lời cô đã nói". Vì vậy, sau khi kết hôn, cô chưa từng hỏi đến vấn đề ăn-mặc-ở-đi lại của anh, thậm chí ngay cả một câu hỏi quan tâm cơ bản hay chúc ngủ ngon cũng không nói. Thế nhưng hiện tại cô đang cố chấp thuyết phục anh đụng đũa, có bị xem là vi phạm các thỏa thuận ban đầu của bọn họ không...

Nội tâm Kiều Xử Nữ bồn chồn, nên càng nói giọng càng nhỏ yếu ớt: "Lại nói, thường bỏ bữa sẽ không tốt cho dạ dày."

Lục Thiên Yết một mực lặng thinh, mắt không chớp chằm chặp nhìn Kiều Xử Nữ.

Ngay khi Kiều Xử Nữ nhụt chí, nghĩ rằng Lục Thiên Yết sẽ không ăn khuya, người đàn ông đột nhiên cất bước đi tới trước ghế sofa, ngồi xuống, sau đó chỉ vào khay thức ăn cô mang tới, không nặng không nhẹ hỏi: "Ăn cái gì?"

Kiều Xử Nữ kinh ngạc nhìn về phía Lục Thiên Yết, thoáng chốc chưa phản ứng với ý tứ trong lời anh.

Lục Thiên Yết dường như bị bộ dạng ngây ngốc không theo kịp nhịp độ nói chuyện của cô chọc cười, khiến tâm trạng tốt hẳn lên, khóe môi bất giác gợi lên đường cong, tuy lời ra vẫn bằng phẳng không cảm xúc: "Không phải nói mang đến cho tôi ăn à?"

Kiều Xử Nữ lúc này mới hiểu ý của Lục Thiên Yết là về bữa khuya, nhất thời khẽ cúi người đặt xấp văn kiện lên bàn, sau đó đi tới trước khay, mở hộp đồ ăn ra, đặt lên trên một tờ báo: "Một phần cơm chiên Dương Châu, một phần canh bí đao, một phần cánh gà, còn có một phần cải xanh xào..."

Lục Thiên Yết trước sau không phát tiếng động nào, chỉ lặng lẽ dõi theo Kiều Xử Nữ, ánh mắt trở nên có chút mềm mại.
















Chương 140: Anh cũng thích trời mưa? (4)

Kiều Xử Nữ bày ra trước mặt Lục Thiên Yết, rồi thay anh bẻ đôi chiếc đũa dùng một lần, đưa tới: "Tôi không biết anh thích ăn cái gì, cho nên mỗi thứ kêu một ít..."

Kiều Xử Nữ vừa nói, vừa ngước mắt nhìn Lục Thiên Yết.

Lục Thiên Yết vẫn thẳng tắp dừng ánh mắt nơi cô.

Hai người cứ thế chạm mắt nhau.

Kiều Xử Nữ thất kinh trong lòng, lời nói ra đến cửa miệng liền bị nghẹn lại, sau đó mở to đôi mắt bồ câu, nửa ngửa đầu nhìn lại Lục Thiên Yết.

Trong con ngươi của Lục Thiên Yết tuy không còn pha trộn sự thờ ơ và lạnh lùng xưa nay, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc. Nó sâu sắc, lại phảng phất đang như lóe lên một tia sáng.

Kiều Xử Nữ nhìn rồi lại nhìn, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh một cách kỳ lạ, thậm chí khuôn mặt cô phím đỏ theo từng hơi thở. Mãi cho đến khi mặt nóng lên, cô mới bất ngờ hoàn hồn, vội vàng thu hồi tầm mắt nhìn Lục Thiên Yết, lóng ngóng đưa đôi đũa trong tay ra đằng trước: "Đũa."

Lục Thiên Yết nghe thấy tiếng của Kiều Xử Nữ mới phục hồi tinh thần. Chớp mắt, đôi đồng tử khôi phục vẻ đạm mạc xa cách nguyên thủy, sau đó anh không nói tiếng nào nhận lấy đôi đũa, khép hờ mắt, từ tốn ăn.

Động tác nhai của Lục Thiên Yết rất tao nhã, không phát ra tiếng dù là nhỏ nhất.

Bầu không khí trong toàn phòng rất yên tĩnh.

Kiều Xử Nữ ngồi xổm đối diện Lục Thiên Yết một hồi thật lâu. Khi con tim hốt hoảng tìm được về nhịp đập bình ổn, cô mới nhận thức được vị trí hiện tại của mình, bèn nhướn mi len lén liếc nhìn người đàn ông trước mặt.

Kiều Xử Nữ liên tục ngắm trộm nhiều lần, phát hiện sự chú ý của Lục Thiên Yết luôn đặt trên thức ăn, vì thế liền đánh bạo lén lút quan sát anh.

Anh vẫn mặc bộ quần áo lúc ăn cơm trưa, chỉ là cởi bỏ áo vest ngoài, tháo cà vạt, mở bung hai nút áo ở cổ, lộ ra vùng xương quai xanh đẹp tinh xảo, cổ tay áo xắn lên để lộ một đoạn cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, trông giản dị nhưng vẫn giữ được phong độ thanh lịch.

Anh chuyên tâm gắp thức ăn, lông mi dài thỉnh thoảng chớp động.

Lần đầu tiên gặp anh, cô tức khắc bị kinh hoảng trước tướng mạo khôi ngô ấy, gây ám ảnh suốt 13 năm qua, không biết bao nhiêu lần giữa đêm tỉnh mộng. Cứ mỗi khi nhìn kỹ anh, cô vẫn không khỏi bàng hoàng.

Thiết nghĩ, trên cả trái đất này, duy nhất chỉ có anh là hoàn hảo, khiến ai ai nhìn mãi cũng không chán.

Kiều Xử Nữ say đắm dán mắt vào Lục Thiên Yết quá lâu. Có lẽ người nào đó bị nhột, bất thình lình ngước mi mắt. Kiều Xử Nữ hoảng sợ vội vã cúi thấp đầu, trái tim không dễ gì bình tĩnh trở lại, lập tức nhảy nhót mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com