Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 906 -> 910

Chương 906: Sau này (22)

Dừng trước mặt Tống Ma Kết, Hứa Thiên Bình chợt vươn tay nắm cái cằm tinh xảo của cô, nâng mặt cô lên thật cao, ánh mắt nhìn cô, hỏi: "Yêu cầu gì đều đồng ý?"

Lúc Hứa Thiên Bình hỏi những lời này, toàn thân đều có một cỗ tàn ác phát ra ngoài.

Đây là Tống Ma Kết biết Hứa Thiên Bình từng ấy năm tới nay, lần đầu tiên thấy anh như vậy, cô bị dọa đến đáy lòng run lên, mất rất nhiều sức lực, mới vững vàng tinh thần, hướng về phía Hứa Thiên Bình nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Hứa Thiên Bình nắm chặt cằm của Tống Ma Kết gia tăng lực, Tống Ma Kết đau kêu thành tiếng, tầm mắt anh cấp bách nhìn chằm chằm cô: "Nếu như tôi nói cô phải theo tôi ba ngày ba đêm? Cô cũng đồng ý?"

Vẻ mặt Tống Ma Kết đông lại, ngay lúc Hứa Thiên Bình cho là cô sẽ từ chối, lại nghe được giọng cô nhàn nhạt truyền đến: "Tôi đồng ý với anh. "

Khó chịu và tức giận cơ hồ muốn bùng nổ tâm tình của Hứa Thiên Bình, tay anh nắm chặt cằm cô, đầu tiên rất mạnh, sau đó chính là buông lỏng, sau đó anh liền hất cả người cô ra, đi qua bên cạnh cô, hướng về phía cửa đi ra ngoài.

Tống Ma Kết bị Hứa Thiên Bình bỏ rơi bước chân hơi lảo đảo, mới đứng vững thân thể, vội vàng đuổi theo Hứa Thiên Bình.

Hứa Thiên Bình nhìn cũng không liếc mắt nhìn Tống Ma Kết, trực tiếp kéo ra cửa xe của cô ngồi xuống, đợi đến khi cô lên xe, cũng không có thắt dây an toàn, Hứa Thiên Bình liền một cước đạp chân ga, xe chợt nhảy lên đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi, hai người không nói một câu nào với nhau.

Hứa Thiên Bình nhìn thẳng con đường phía trước, rất chuyên chú lái xe, nhưng đáy mắt thỉnh thoảng có lửa giận bắn ra.

Xe dừng ở dưới trung tâm cấp cứu của bệnh viện, Hứa Thiên Bình để ý cũng không để ý Tống Ma Kết, đi tới chỗ rút máu, cuốn lên ống tay áo, liền ngồi xuống.

Y tá bị một loạt hành động của Hứa Thiên Bình làm cho có chút trố mắt, cũng may Tống Ma Kết theo sát phía sau liền đi vào, giải thích hết thảy.

"Tình hình người bệnh không được tốt, có thể cần rất nhiều máu, nhưng một người chỉ có thể rút ra 400 ml máu..."

Lời y tá còn chưa nói hết, Hứa Thiên Bình lại đột nhiên mở miệng cắt đứt lời của cô: "Không sao, cô trực tiếp rút ra."

Y tá nhìn về Tống Ma Kết.

Cánh môi Tống Ma Kết giật giật: "Thiên Bình..."

"Nếu là giao dịch, vậy thì công việc quan trọng nhất, không phải sao?" Giọng Hứa Thiên Bình đùa cợt trả lời một câu, sau đó liền quay đầu, nhìn hộ sĩ mở miệng, mang theo vài phần ra lệnh: "Rút đi!"

-

Rút máu xong, lúc Hứa Thiên Bình đứng lên, đầu hơi có vẻ choáng váng, anh nhắm mắt lại, ngây người hồi lâu, sau đó liền không nói tiếng nào cất bước, đi ra khỏi trung tâm cấp cứu.

Tống Ma Kết một đường chạy chậm theo tới: "Tôi đưa anh về nhà."

"Không cần." Hứa Thiên Bình nhàn nhạt cự tuyệt, đứng ở cửa bệnh viện, vươn tay, cản xe taxi.

"Mặt của anh thoạt nhìn không được tốt, muốn ăn lót dạ để bổ máu lại không, còn có..."

"Cô Tống, cô không cảm thấy cuộc đối thoại người bán và người mua, có chút quá giới hạn sao?"

Tống Ma Kết bị nghẹn họng không nói nên lời, cánh môi khẽ mở cuối cùng liền ngậm miệng lại.

Hứa Thiên Bình không nhìn cô, chẳng qua là nhìn chằm chằm chiếc xe trước mặt, rốt cuộc chờ đến khi thấy một chiếc xe taxi, Hứa Thiên Bình cất bước, thân ảnh hơi lảo đảo, Tống Ma Kết vội vàng vươn tay, đỡ cánh tay của anh: "Anh có sao không?"

Hứa Thiên Bình không nghe thấy lời của cô, rút ra cánh tay của mình, kéo ra cửa xe taxi.

















Chương 907: Sau này (23)

Trước khi Hứa Thiên Bình lên xe, anh giống như nghĩ tới cái gì, hơi hơi quay đầu, mở miệng nói với Tống Ma Kết: "Tôi thay đổi chủ ý, không cần em ở cùng tôi ba ngày ba đêm, tám giờ chủ nhật này, khách sạn Bốn Mùa, tôi chỉ muốn hai giờ của em là đủ rồi."

Nói xong, Hứa Thiên Bình liền khom người ngồi vào xe taxi, không đợi Tống Ma Kết phục hồi tinh thần lại, xe cũng đã đi xa.

-

Ngày hôm sau, khi hiến máu xong, Hứa Thiên Bình phát sốt cao một hồi, hỗn loạn nằm cả một ngày trên giường, thẳng đến chạng vạng, nhiệt độ mới giảm xuống.

Tùy tiện ăn một ít này nọ, thân thể còn có chút yếu ớt, anh lại không có ý tứ ngủ tiếp, trong biệt thự chỉ có một mình anh, yên tĩnh khiến cho hoảng hốt.

Trước kia lúc cô ở Mỹ, anh thường xuyên cảm thấy cô tịch, hiện tại cô đã trở lại, cùng ở trong một thành phố với anh, anh lại càng cảm thấy cô tịch .

Hứa Thiên Bình rút hai điếu thuốc, rồi vào thư phòng, một ngày không đến công ty, bưu kiện nhận mười mấy vài cái, anh ngồi ở trước bàn đọc sách, mở cái xem, đợi đến khi xong hết mọi việc, đã là năm giờ sáng sớm ngày hôm sau, tắm rửa một cái, lái xe ra khỏi nhà, tùy tiện tìm một chút gì đó ăn, rồi phải đến công ty, trên bàn làm việc xếp hai chồng văn kiện lớn, anh giống như không biết mệt mỏi, ngồi xuống bắt đầu phê duyệt, đợi đến khi người trong công ty lục tục đi làm, những văn kiện này đều đã được xử lý tốt, ngay sau đó thư ký thông báo lịch trình làm việc ngày hôm nay, sau đó là họp, bữa ăn...... Nói ngắn lại dường như là công việc ngày hôm nay bận đến độ không có thời gian để thở ra.

Bắt đầu từ ngày hiến máu, Hứa Thiên Bình và Tống Ma Kết không còn gặp mặt, ai cũng không chủ động liên hệ với ai.

Hai ngày cuối tuần, Hứa Thiên Bình còn một mình ở công ty làm việc thêm hai ngày, thẳng đến sáu giờ tối chủ nhật, tiếng chuông nhắc nhở của di động vang lên, anh nhìn trên màn hình viết ba chữ: Tám giờ muộn.

Hứa Thiên Bình nhìn chằm chằm ba chữ kia hồi lâu, cuối cùng đưa điện thoại di động đặt ở mặt bàn, tiếp tục xử lý công việc trên máy tính, mãi cho đến bảy giờ hai mươi phút, anh đóng máy tính, thu thập một chút này nọ, ra cửa.

Đến khách sạn Bốn Mùa, mới bảy giờ bốn mươi phút, Hứa Thiên Bình mở phòng, lại không sốt ruột lên lầu, ở trong đại sảnh chờ khoảng hai mươi phút, lúc tám giờ lẻ sáu phút, rốt cuộc nhìn thấy xe Tống Ma Kết xe ngừng ở cửa khách sạn.

Tống Ma Kết bước vào đại sảnh khách sạn, Hứa Thiên Bình đợi đến khi cô nhìn về hướng của bản thân, liền đứng lên, một câu cũng không nói đi hướng thang máy.

Tống Ma Kết ở phía sau anh, vẫn duy trì khoảng cách năm thước đi theo.

Cửa thang máy mở ra, Hứa Thiên Bình vẫn không để ý tới Tống Ma Kết như cũ, trực tiếp cất bước đi ra, sau đó đi tới trước cửa phòng mình đã đặt, quẹt thẻ, đẩy cửa ra, tiến vào.

Cách khoảng nửa phút, Tống Ma Kết tiến vào theo, cô đứng ở cửa một lát, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hứa Thiên Bình lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, tay tùy tiện mở tivi, một lát sau, anh nhìn thấy Tống Ma Kết còn đứng ở gần cửa, sau đó mở nhỏ âm lượng của tivi đi một chút, không quay đầu, rồi đột nhiên hỏi một câu: "Chồng của em có biết hôm nay em cùng người đan ông khác mướn phòng sao?"

Tống Ma Kết làm sao nghe không hiểu lời nói châm chọc của Hứa Thiên Bình, đáy mắt cô luôn luôn kiêu ngạo, hiện lên một chút ảm đạm, đầu cũng hơi hơi thấp xuống.

Hứa Thiên Bình thấy bộ dáng này của cô, tâm tình càng phát ra phiền chán, anh quay đầu, không ngừng mà ấn điều khiển từ xa, đổi kênh, trong đầu lại nhớ tới, rất nhiều năm trước, đêm thứ nhất của anh và cô, cũng cảnh tượng như vậy.

















Chương 908: Sau này (24)

Cũng là khách sạn Bốn Mùa, cũng là phòng này.

Chẳng qua cũng là trang hoàng không giống như vậy.

Ngày đó cùng giống như hôm nay, anh ở phía trước, cô ở phía sau, anh mang theo cô vào quán rượu.

Anh cũng là giống như bây giờ ngồi ở trên ghế sa lon, xem ti vi, mà cô đứng ở cửa khách sạn, co quắp bất an.

Tuy rằng trước anh lấy tay giải quyết, cũng nói yêu đương với vài cô gái, nhưng mà, đêm đó cũng là lần đầu tiên anh chung sống một phòng với một cô gái, thoạt nhìn anh thực bình tĩnh, nhưng mà chỉ có trời biết, đáy lòng anh, có bao nhiêu khẩn trương so với cô.

Một lần kia, anh và cô cũng là tám giờ đến khách sạn, nhưng mà mãi cho đến mười hai giờ đêm, anh mới nói ngủ đi.

Ngày đó, đó câu đầu tiên anh mở miệng nói với cô, cô nhìn cũng không dám liếc mắt anh một cái, chỉ gật gật đầu, đứng ở cửa, vẫn không có động.

Sau đó anh đi tắm rửa , tẩy xong, liền lên giường, sau đó kêu cô đi tắm rửa, cô tẩy so với anh chậm rất nhiều, lúc từ trong phòng tắm đi ra, quần áo trên người mặc rất chỉnh tề, cô dường như là bước từng bước nhỏ đến bên giường, anh không biết là do không kiên nhẫn , hay là do lúc ấy đáy lòng sốt ruột, nói ngắn lại anh đột nhiên đứng dậy, đẩy cô lên trên giường, thân thể cô run run lợi hại, lông mi vẫn run run, xem cũng không dám liếc anh một cái.

Lúc ấy anh cái gì cũng không có làm, liền ôm cô ngủ như vậy, mãi cho đến buổi sáng hôm sau, lúc anh mở to mắt, cô chẩm anh ca, bạc, ngủ thật sự trầm, ánh mặt trời từ cửa sổ sát chiếu vào, dừng ở trên mặt của cô, cùng với làn da trắng nõn non nớt của cô, anh nhìn lung linh ánh mắt, sau đó liền kìm lòng không đậu hôn lên môi của cô.

Cô từ trong mộng bừng tỉnh, khiếp đảm nâng tay lên muốn đẩy anh ra, nhưng là vừa huých phải bờ vai của anh, cô lại thu lực đạo.

Anh cởi từng cái từng cái quần áo trên người cô, anh nhớ rõ ngày đó, động tác của bản thân rất cứng ngắc, không kỹ xảo, lại là lần đầu tiên, ép buộc đã lâu, cũng không thành công, cuối cùng anh cũng cởi ra được hết quần áo trên người, cảm thấy bản thân thật sự là dọa người rất lớn, liền cứ ở trên giường ma ma chít chít đến gần bốn giờ như vậy, cô rốt cuộc thành người phụ nữ của anh.

Hứa Thiên Bình nuốt một ngụm nước miếng, dứt bỏ những hình ảnh đang nhớ lại trong đầu, không nhìn Tống Ma Kết đang đứng phía sau, chỉ là mở miệng ôn hoà hỏi một câu: "Ăn cơm chiều chưa?"

Cách một đoạn thời gian rất dài, âm thanh của Tống Ma Kết mới truyền đến: "Uh, ăn."

Hứa Thiên Bình không nói nữa, tầm mắt nhìn chằm chằm tivi lại trở nên có chút mờ mịt.

Cô và chồng của mình cùng ăn cơm chiều sao? Hôm nay ngay cả cơm trưa anh còn không có ăn đâu......

Bên trong lại im lặng một lát, Hứa Thiên Bình tắt tivi đi, sau đó đứng lên, nhìn thoáng qua Tống Ma Kết đang đứng ở cửa, không hé răng, tiêu sái đi thẳng vào phòng ngủ.

Rất nhanh Tống Ma Kết chợt nghe thấy ẩn ẩn tiếng nước chảy từ bên trong phòng truyền ra.

Hứa Thiên Bình rất nhanh liền tẩy tốt, anh chỉ quấn một chiếc khăn ở thân dưới, từ trong phòng tắm đi ra, liếc mắt nhìn Tống Ma Kết một cái, sau đó chỉ chỉ phía sau phòng ngủ của bản thân, tuy rằng một chữ cũng chưa nói, nhưng mà Tống Ma Kết lại biết ý tứ của anh, cô dùng sức nhấp mân hai cánh môi, sau đó liền mại bước chân bước qua người anh đi vào phòng tắm.

Hứa Thiên Bình vẫn đợi đến khi bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, rồi mới mại bước chân đi về phía trước cửa sổ, châm một điếu thuốc, đợi đến khi anh hút xong một điếu thuốc, tiếng nước đình chỉ, Hứa Thiên Bình triệt lửa của điếu thuốc, nhìn đèn đuốc ngoài cửa sổ một lát, mới trở về phòng ngủ.


















Chương 909: Sau này (25)

Tống Ma Kết đang sấy tóc, nhìn thấy anh tiến vào, động tác ngừng một chút, sau đó liền cúi đầu tiếp tục.

Hứa Thiên Bình đứng ở cửa phòng ngủ không nhúc nhích, đợi cho Tống Ma Kết sấy tóc xong, anh mới chỉ lên giường.

Tống Ma Kết biết đây là anh có ý tứ muốn bản thân lên trên giường, cô và anh rõ ràng cùng một chỗ hơn 8 năm, nhưng mà giờ này khắc này đáy lòng vẫn còn có chút hồi hộp không nói lên lời, tay cô dùng sức nắm chặt, sau đó mới thong thả bước chân, đi tới bên giường, ngồi xuống.

Lúc này Hứa Thiên Bình mới mại bước chân đi vào phòng ngủ, anh đứng ở trước mặt của Tống Ma Kết, nhìn chằm chằm của đỉnh đầu của cô vài lần, rồi đột nhiên cúi người, áp đảo cô lên trên thượng.

Trong khoảnh khắc đó, Hứa Thiên Bình rõ ràng cảm giác được thân thể Tống Ma Kết trở nên có chút cứng ngắc.

Cô và anh cùng một chỗ 8 năm, đã làm nhiều chuyện va chạm da thịt như vậy, cô và anh đối thân thể của nhau quen thuộc đến nhắm mắt lại cũng có thể ngựa quen đường cũ đi làm loại chuyện này, cô về sau, thậm chí còn chủ động qua.

Đây là lần đầu tiên, cô ở dưới thân của anh, thân thể cứng ngắc như tảng đá.

Cô nhắm mắt lại, lông mi run lên so với lần đầu tiên còn muốn lợi hại hơn.

Tay cô nắm thật chặt ga giường.

Hứa Thiên Bình nhìn chằm chằm Tống Ma Kết như vậy một hồi lâu, mới vươn tay, cởi dây đai lưng ở áo tắm của cô, anh tinh tường cảm giác được thân thể của anh còn run lợi hại hơn, thậm chí liền ngay cả hô hấp đều trở nên có chút không tốt.

Dây đai lưng, bị động tác của anh rất chậm cởi ra, lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng.

Chỉ là một mình nhìn như vậy, anh liền cảm giác được thân thể mình rõ ràng nổi lên biến hóa.

Anh biết, ba năm này, anh nhớ cô, thân thể anh cũng nhớ cô.

Hứa Thiên Bình từ từ xốc lên áo tắm của cô, anh chậm rãi cúi đầu, hôn lên da thịt của cô, anh phát hiện cả người cô mạnh run run một chút, động tác của anh cứng đờ, ngẩng đầu, thấy cô nhắm mắt thật chặt, cắn chặt cắn môi.

Phản ứng của cô như vậy, làm cho anh phân biệt không rõ, cô đang căng thẳng, hay là đang kháng cự.

Hứa Thiên Bình nhìn Tống Ma Kết một lát, tiếp tục hôn lên da thịt của cô, hôn hôn, đột nhiên cô liền ngừng lại.

Tuy rằng giao dịch này là cô đề xuất , tất cả mọi chuyện đêm nay đều là do cô cam tâm tình nguyện .

Mà anh đâu? Thật sự rất muốn rất muốn cô, nhưng mà...... anh vẫn không tiến hành nổi nữa.

Cô đã kết hôn, cô là vì cứu một người đàn ông mới cùng anh nằm ở trên giường này, cho dù là hiện tại anh và cô đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không phải của anh.

Từ lúc lần đầu tiên ở trong vườn trẻ nhìn thấy cô, anh và cô đã hoàn toàn kết thúc, chẳng qua là bản thân anh không chịu hết hy vọng.

Hứa Thiên Bình nhắm mắt lại, yên lặng một lát, sau đó liền vươn tay, kéo áo của Tống Ma Kết lại.

Mi tâm của Tống Ma Kết giật giật, mở mắt, nhìn thấy Hứa Thiên Bình cúi đầu, kéo dây đai lưng của cô, một lần nữa buộc lại.

Đáy mắt Tống Ma Kết thoáng hiện một tia kinh ngạc.

Hứa Thiên Bình không nhìn cô như cũ, từ từ từ trên người cô rời đi, lúc chạm chân trên mặt đất: "Tôi chờ thanh toán tiền phòng, em nghỉ ngày mai đi cũng được, đợi lát nữa đi cũng có thể, tùy em."

Hứa Thiên Bình vươn tay, xách quần áo của mình, đi hướng về phía cửa phòng ngủ, Hứa Thiên Bình vừa liếc nhìn Tống Ma Kết ở trên giường, suy nghĩ một chút, mở miệng: "Còn có...... máu kia, xem như tôi làm một chuyện tốt đi, không cần em trả."

















Chương 910: Sau này (26)

"Dù sao, cho dù là người xa lạ, lúc nguy hiểm tìm tôi hỗ trợ, tôi cũng sẽ giúp."

Hứa Thiên Bình nói xong những lời này, đứng một lát, xác định bản thân không có gì muốn nói , liền đóng cửa phòng ngủ lại.

Anh ở trong phòng khách thay quần áo xong, không có chần chờ hoặc dừng lại cầm cái chìa khóa xe rời đi.

Sau khi thanh toán xong, đi ra khách sạn Bốn Mùa, mới chỉ chín giờ.

Trên đường phố rất náo nhiệt, thậm chí con đường phía lớn trước, còn có chút kẹt xe.

Hai tay Hứa Thiên Bình đút vào trong túi, ngẩng đầu, nhìn về phía cao ốc cao vút của khách sạn Bốn Mùa, như là đang nhìn thấy cô ở trong phòng của cao ốc vậy.

Hứa Thiên Bình nhìn hồi lâu, mới cúi thấp đầu xuống, sau đó lấy ra cái chìa khóa xe, mở cửa xe, lên xe, khởi động xe, rời đi.

Có một số người một khi bỏ qua, liền thật sự sẽ bỏ lỡ.

Tỷ như anh và cô.

Anh ở thành Bắc Kinh, canh cánh cô ở trong lòng 3 năm, vì cô lừa mình dối người 3 năm, hiện tại, chân tướng tất cả mọi chuyện đều rõ ràng trước mặt anh, anh hẳn là hiểu được, anh và cô không thể nào .

Thật khó quá a...... Ngay cả cái lý do để lừa mình dối người đều không có .

Bất quá, từ giờ trở đi...... Anh tưởng, anh thật sự muốn học làm thế nào để quên đi cô.

-

Một đêm kia sau khi Hứa Thiên Bình rời khỏi, thật sự không có liên hệ với Tống Ma Kết.

Liền ngay cả vụ tìm Tống Ma Kết làm đại diện quảng cáo thương hiệu kia, anh cũng trả lại cho La tổng đi làm.

Anh trước sau như một đi làm tan tầm như cũ, họp nói chuyện hợp tác, một mình tăng ca, một mình ăn cơm, một mình về nhà, một mình ngủ, một mình mất ngủ, thoạt nhìn giống như trước không có gì khác nhau, nhưng mà không biết sao thế này, lại làm cho người ta cảm thấy anh thay đổi thành người khác, qua mấy ngày, mọi người mới dần dần phát hiện, mặc kệ đối với ai Hứa Thiên Bình luôn dùng một thái độ, thái độ thực ôn hòa, dường như không có nóng nảy, cũng giống như không có hỉ nộ ái ố.

Sau lại La tổng thuận lợi ký hợp đồng để Tống Ma Kết làm người phát ngôn, lúc anh ta cầm hợp đồng đến tìm Hứa Thiên Bình ký tên xác nhận, Hứa Thiên Bình cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ là lật bản hợp đồng do La tổng mang đến, vẻ mặt thản nhiên cầm bút ký tên, ở bên dưới tên của Tống Ma Kết lưu loát viết tên của mình.

Ký hợp đồng xong, mọi người phụ trách hạng mục quảng cáo còn tụ tập cùng một chỗ, mở một cái hội thảo.

Ngày đó Tống Ma Kết cũng xuất hiện, an vị ở đối diện Hứa Thiên Bình, khoảng cách giữa hai người chỉ có một thước, một người ngẩng đầu, ánh mắt là có thể nhìn thẳng vào đối phương, nhưng mà toàn bộ hành trình Hứa Thiên Bình lại không liếc nhìn Tống Ma Kết một cái, anh nói rất ít, biểu tình trước sau như một, lúc hội nghị chấm dứt, La tổng đề nghị mọi người đi liên hoan, ngữ điệu của anh thản nhiên để lại một câu "Lúc hội nghị kết thúc tôi còn có việc", sau đó liền ôm văn kiện cùng thư ký của mình trở về văn phòng.

Xế chiều hôm đó, Hứa Thiên Bình còn phải gặp một khách hàng chính, điều kiện của khách hàng kia có chút hà khắc, anh tính tình thập phần tốt cùng khách hàng kia phân tích khoảng hai giờ, cuối cùng vẫn không có đạt thành hiệp nghị, anh thế nhưng tính cách lại hoàn hảo tự mình đưa khách hàng kia vào thang máy.

Trở lại văn phòng, liền nhận được điện thoại của Lục Thiên Yết: "Đêm nay có tiệc tối, ở khách sạn lớn Bắc Kinh......"

Lục Thiên Yết còn chưa nói xong, Hứa Thiên Bình liền mở miệng nói: "Em đi."

Lục Thiên Yết ở bên kia điện thoại thật ra sợ run một chút: "Vì sao hôm nay đột nhiên thấy hứng thú?"

Hứa Thiên Bình nắm di động, nghiêng đầu một chút, nhìn chằm chằm ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ, nhìn thật lâu, sau đó mở miệng nói với Lục Thiên Yết qua điện thoại, nhẹ nhàng chậm chạp một câu: "Em muốn kết hôn ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com