Chương 2: Hôm nay bạn đã vất vả rồi
"수고했어, 오늘도"
수고했어, 오늘도 - OKDAL
(Ghi chú của tác giả: Dành cho bạn nào chưa biết thì đây là bài tủ của Soobin và Beomgyu nhé. Hai bạn nhỏ thích bài này và hay nghe khi đi làm về.)
Cuộc sống cứ thế bình đạm trôi qua. Soobin vẫn trải qua một ngày với những lịch trình quen thuộc. Đến trường không đi học thì chạy sang hội sinh viên để phụ mấy việc vặt. Không đến trường thì qua quán café làm việc. Hôm nào chán quá sẽ bỏ làm để ở nhà ngủ. Về nhà thì trùm chăn mở phim lên xem. Nào ai có thể mong gì hơn vào mùa đông chứ? Đừng để thời tiết đánh lừa rằng bạn cần người yêu! Bạn chỉ cần một chiếc chăn ấm, một cái nệm êm và một bộ phim yêu thích thôi.
Vậy mà ông trời không cho Soobin toại nguyện. Hôm nay là ngày trực của anh ở quán café.
Thứ bảy của những ngày cuối năm, khách đến nườm nượp. Soobin đứng đến tê cả chân, giọng thì khô khan vì phải giới thiệu nhiều.
"Ngày mai bên nhau xin chào." Soobin chưa bao giờ ám ảnh với câu chào này đến như vậy. Không biết anh đã chào câu này lần thứ bao nhiêu trong ngày nữa. "Mình có thể giúp--- "
"Cho em một café hạt dẻ size lớn." Một bạn sinh viên xuất hiện ở trước quầy thu ngân mái tóc rối bời và gương mặt tái nhợt trông như zombie. "Có thể tăng shot không ạ?"
"Anh có thể tăng tối đa 2 shot. Nếu tăng nhiều hơn sẽ hỏng vị café mất." Soobin vừa giải thích vừa quan sát người trước mặt.
"Được, vậy cho em thêm 2 shot café nhé." Cậu chàng tìm thẻ trong ví rồi đưa cho Soobin.
"Của em hết năm ngàn won." Soobin cầm thẻ của cậu rồi quẹt. "Chờ anh tầm mười lăm phút nhé. Hôm nay hơi đông."
Vị khách gật đầu rồi cầm lại thẻ. Cậu chàng thất thểu cầm máy gọi món rồi kiếm bàn.
Soobin không kịp để ý tới vị khách đó nữa vì lượt khách tiếp theo đã đến. Anh tiếp tục quay lại công việc vốn có của mình. Tầm cuối giờ chiều, khách vãng bớt. Mọi người có vẻ rời quán café đi ăn tối. Do khách mới chưa vào nên Soobin chuyển sang dọn dẹp. Anh đi đến từng bàn để lau dọn và bưng cốc và đĩa bẩn.
"Mình sẽ không sống nổi qua môn này mất." Soobin nghe thấy tiếng than của ai đó phía sau bàn anh đang lau dọn. Rồi cũng từ đó truyền lại một tiếng cộp rõ mồn một làm Soobin hốt hoảng quay đầu để kiểm tra. Anh thấy vị khách đang cúi mặt xuống bàn, hẳn là tiếng động ban nãy là do cậu đập đầu xuống. Mái tóc rối bời cũng không làm che được chóp đầu tròn xoe như hạt dẻ của cậu nhóc.
"Em ổn không?" Soobin ngồi xuống chiếc ghế đối diện và hỏi thăm.
Phải mất một lúc Beomgyu mới phản xạ lại câu hỏi của anh. Cậu nhóc ngước lên nhìn với ánh mắt lờ đờ thiếu sức sống, trông còn tệ hơn lúc vừa mới vào quán. Đây là lần đầu tiên Soobin thấy cậu nhóc này trong tình trạng, ừm, tệ như thế này. Một tuần một lần, Soobin sẽ gặp Beomgyu ở lớp Triết học. Hai người ngồi hai đầu của lớp học nên cũng chẳng nói chuyện với nhau bao giờ. Chỉ có một điều anh khá chú ý ở cậu bạn này là trang phục. Mỗi tuần Beomgyu đều xuất hiện như đang trình diễn ở sàn diễn thời trang vậy. Trông cậu nổi bật đến mức, một đứa mặc áo cardigan ba năm tới mức rách như anh còn phải để ý. Hôm thì áo da (?) lót bông, đội mũ nồi, hôm thì áo sơ mi phối với gile len, khoác ngoài áo phao ngắn. Thi thoảng Soobin sẽ tự hỏi, cậu ta mặc vậy không lạnh sao?
Beomgyu cũng hay qua quán café. Đây là địa điểm mà Soobin gặp Beomgyu nhiều nhất. Đi ra quán café thì trang phục của Beomgyu có vẻ giản dị hơn. Như là mặc áo hoodie rồi khoác ngoài một chiếc áo kẻ caro (cậu ta có rất nhiều áo kẻ!), hoặc áo len cao cổ phối với áo da.
Nên hình tượng đầu bù tóc rối, chỉ mặc một chiếc áo padding dài tới mắt cả chân này thật sự rất lạ.
"Em nghĩ mình sắp chết rồi." Beomgyu thở dài một tiếng. "Em không biết mình phải xử lý đống bài luận này như thế nào. Chúng khó quá."
Soobin bật cười, "Hồi năm nhất anh cũng khủng hoảng y chang em. Giờ đỡ rồi." Vừa nói anh vừa liếc xuống quyển giáo trình dày cộp đang để trên bàn. "Em đang viết bài luận của môn Triết học Công bằng và đạo đức sao?"
Tuần vừa rồi họ bắt đầu một đề tài khó nhằn nhất trong môn, đó là về "Tự do". Giáo trình có đến ba học thuyết về Tự do, giáo sư sau khi đã giảng giải trên lớp thì yêu cầu học sinh viết luận trình bày quan điểm của bản thân dựa trên ba học thuyết đó.
Beomgyu gật đầu. "Cái gì mà việc bản thân bạn đói nghĩa là cơ thể bạn đang không tự do. Em chẳng hiểu gì cả. Lúc nghe giảng trên lớp thì có hiểu đôi chút, đến lúc viết luận thì lại cảm giác minh như chưa có gì trong đầu vậy." Cậu vò đầu rầu rĩ. À ha, thì ra mái tóc rối bời là do cậu nhóc vò đầu mình...
"Anh thế nào? Anh viết xong chưa ạ?"
Soobin lật lật cuốn giáo trình và gật đầu. Chưa kịp mở miệng nói gì tiếp, cậu nhóc trước mặt đã nhìn anh với đôi mắt long lanh ngưỡng mộ. "Oa, anh siêu thật đấy. Sao anh có thể hoàn thiện sớm như vậy. Một tuần nữa mới là hạn nộp bài mà."
"Anh là sinh viên khoa Hàn ngữ mà, mấy cái này há là gì đâu." Soobin bật cười trước sự cảm thán ngô nghê của người trước mặt.
"Ừ ha..." Beomgyu thở dài. "Tại sao em lại chọn học môn này cơ chứ?"
Nghe câu tự vấn này, Soobin lục lại trong kí ức của mình một chút, "Em có phải người nói mình học môn này vì muốn có một cuộc sống bình đẳng bác ái không? Sao giờ lại than thở thế?"
Nghe câu hỏi của Soobin, Beomgyu cầm cốc café lên uống một ngụm. Lúc cậu nghiêng người uống cốc café, chiếc tai gắn khuyên bạc lấp lánh có ửng đỏ, không rõ vì lạnh hay vì ngại. "Ha, em chọn bừa đấy. Vì em cảm thấy tên môn này rất ngầu."
Nội tâm Soobin chạy ngàn dấu chấm hỏi, tự cảm thương cho vị giáo sư đã cưng chiều Beomgyu suốt mấy tuần qua.
Beomgyu không trả lời mà chỉ cười hì, nhe hàm răng đều tăm tắp. Soobin cũng không hỏi gì thêm. Anh thấy cậu mở tài liệu ra, mắt nhìn xuống như muốn ăn tươi nuốt sống từng chữ trong đó.
"Em có nhìn nữa, kiến thức cũng không chạy từ trong sách vào não đâu." Soobin trêu. "Thế em đang vướng mắc chỗ nào? Anh có thể giúp em." Không thể thấy chết mà không cứu nên anh mở lời. Dù sao viết mấy cái này cũng không khó khăn gì với anh cho lắm.
Một lần nữa, anh thấy mình trở thành anh hùng trong mắt Beomgyu. Ánh mắt cậu nhìn anh lấp lánh và rớm nước mắt y hệt hôm anh chỉ đường cho cậu ở tàu điện ngầm. Cậu nhóc này dễ thương thật đấy, quá đỗi ngây ngô. Hỉ nộ ái ố gì lộ hết trên mặt cả rồi.
"Anh giúp em sao? Thật sao?"
"Ừ, anh sẽ giúp em."
Beomgyu gật đầu lia lịa, bắt lấy bàn tay của anh mà lắc lắc. "Cảm ơn anh Soobin. Hu hu, chỉ cần hoàn thành được bài luận này, anh muốn em đưa đi ăn nhà hàng năm sao cũng được."
"Thật không?" Soobin chớp chớp mắt hỏi lại. "Chỉ là một bài luận nhỏ thôi, có cần đến mức mời đi nhà hàng năm sao không?"
"Thật. Em đùa anh làm gì. Hay anh muốn ăn luôn bây giờ không ạ?" Beomgyu nhanh tay lôi điện thoại ra. Anh thấy cậu tìm tìm gì đó trong ghi chú. "Em nhớ có một hàng bít tết gần đây nổi tiếng lắm, để em mời anh."
Soobin hoảng hốt trước thái độ của Beomgyu. Anh ngay lập tức từ chối, tiện thể gỡ bàn tay đang nắm tay mình ra. "Anh chỉ hỏi thôi mà. Em không cần nghiêm túc thế. Mời anh một cốc café là được rồi."
Beomgyu lúc này mới dừng hành động tìm kiếm trên điện thoại lại.
"Thế em xin liên lạc của anh để tiện trao đổi được không ạ? Chúng ta có thể kết bạn kakaotalk hoặc instagram gì đó."
"Được thôi. Kết bạn trên kakaotalk đi, tài liệu thì gửi qua email là được."
Sẵn điện thoại trong tay, Beomgyu mở kakaotalk để đưa mã QR cho Soobin quét luôn. Chỉ mất vài giây thao tác, hai người đã trở thành bạn bè.
"Có gì anh liên hệ lại em sau nhé." Soobin cầm đồ của mình lên khi nghe thấy tiếng chuông cửa.
"Vâng, anh làm việc đi ạ." Beomgyu vẫy tay với anh.
Soobin quay trở lại quầy thu ngân và tiếp tục công việc của mình. Anh liếc nhanh qua đồng hồ, thế mà nói chuyện với Beomgyu gần nửa tiếng.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong xuôi, Soobin thả mình trong chiếc chăn ấm áp. Anh lướt điện thoại xem có gì vui để hóng không. Đang lướt hăng say về chủ đề nói chuyện về tập mới của phim thì anh thấy thông báo tin nhắn của Beomgyu. Cậu gửi sang một chiếc hình dán "xin chào" đơn giản để bắt đầu câu chuyện. Soobin cũng gửi lại một hình dán xin chào để đáp lễ.
Khoa Truyền thông - Beomgyu: Ngày mai anh có lịch trình gì không ạ?
Soobin: Anh có thể hướng dẫn em vào chiều ngày mai.
Khoa Truyền thông - Beomgyu: Vâng, thế mình hẹn nhau ở thư viện được không ạ?
Soobin: Okay.
Beomgyu gửi lại một chiếc hình dàn cúi đầu cảm ơn. Sau đó biến mất.
"수고했어 오늘도
아무도 너의 슬픔 관심없대도
난 늘 응원해, 수고했어 수고했어 수고했어 오늘도"
"Hôm nay em đã làm rất tốt rồi.
Dù chẳng có ai quan tâm đến nỗi buồn của em
Nhưng anh sẽ luôn ở đây và cổ vũ em. Vì em đã làm rất tốt rồi."
---**---
Buổi hướng dẫn diễn ra thoải mái hơn Soobin nghĩ. Beomgyu hóa ra không phải là một cậu chàng mít đặc không biết viết luận. Ý tưởng của Beomgyu phong phú và đa dạng. Chỉ ngặt một nỗi cách hành văn có chút kém nên viết mãi không trôi được suy nghĩ trong đầu mình mà thôi.
Hai người ngồi ba tiếng ở thư viện, đến khi trời chuyển tối với những cơn gió lạnh buốt mới xong. Để cảm ơn Soobin, Beomgyu nằng nặc đòi đưa anh đi ăn.
"Còn chưa có kết quả bài luận mà em đã mời anh đi ăn rồi sao?" Soobin trêu đùa. "Em không sợ anh hướng dẫn tệ rồi bị điểm kém hả?"
"Điểm chác là chuyện của điểm chác." Beomgyu vẫn đang kéo lấy cánh tay Soobin năn nỉ. "Còn chuyện hướng dẫn là chuyện khác chứ. Hôm nay em đã phiền anh ba tiếng đồng hồ rồi. Không thể anh mất công thế được."
Nghe Beomgyu kì kèo đến nhức cả đầu, Soobin đành phải đồng ý đi ăn với cậu chàng. Nhưng anh chỉ chọn một món ăn vặt đơn giản là bánh gạo cay mà thôi.
"Tại sao em mời anh mà anh không chọn món nào ngon ngon một chút chứ?" Beomgyu khó hiểu lau đũa và thìa rồi đưa sang cho anh.
"Bánh gạo cay thì không ngon sao? Anh đang thèm chết đi được đây." Soobin cười. Sao cậu nhóc này cố chấp với việc mời anh đi ăn món gì ngon thế nhỉ? "Mau ăn đi cho nóng. Bánh gạo cay ở cửa hàng ngày ngon lắm đó."
"Ừ thì nó cũng ngon." Beomgyu gắp một miếng bánh gạo rồi xuýt xoa vì nóng. "Nhưng em cảm thấy nó không xứng với công sức anh bỏ ra. Anh hướng dẫn em vất vả như vậy cơ mà."
"Trời ạ. Sao em ngốc quá vậy." Soobin tí thì cắn vào lưỡi của mình. "Anh ổn với bánh gạo cay nhé. Được chưa nào? Không bàn cãi vấn đề này nữa ha."
Beomgyu chỉ gật gật đầu với chiếc miệng đang bóng nhãy sốt đỏ.
---**---
Kết quả bài luận khả quan hơn hai người nghĩ. Beomgyu được một con A tròn trĩnh khiến cậu sướng rơn lên, khủng bố tin nhắn trong suốt nửa tiếng đồng hồ với Soobin. Anh nhìn điện thoại của mình nháy sáng liên tục mà buồn cười, ôi tâm lý những đứa trẻ năm nhất.
Và vì lần này đã chính thức được điểm tốt nên Beomgyu thiếu điều quỳ xuống năn nỉ Soobin để được mời anh một món ngon ngon. Anh đành phải đồng ý (lần nữa) đi ăn thịt bò nướng với cậu.
Beomgyu vui lắm. Vừa ăn vừa cười hí hí như thỏa được một tâm nguyện nào to lớn lắm.
"Anh để em nướng cho." Beomgyu giành chiếc gắp với Soobin. "Em là chuyên gia nướng thịt ở nhà đó. Em nướng thịt ngon lắm đó nha."
Nói rồi cậu thoăn thoắt xếp thịt lên vỉ nướng. Vừa nướng cậu vừa liếng thoắng giải thích cho Soobin miếng này là thịt gì, nên nướng như thế nào.
"Đây là thịt dẻ sườn. Anh ăn thử xem." Beomgyu gắp cho Soobin mấy miếng thịt rồi gạt những miếng đã chín sang rìa.
"Em làm gì vậy? Sao không gắp hết ra đĩa mà gạt sang rìa làm gì vậy?"
"Rìa? Em đâu có gạt sang rìa đâu. Em gạt vào phía bên cạnh mà." Beomgyu nghiêng đầu hỏi. "Làm như thế này thịt sẽ vẫn còn nóng mà không bị cháy ó."
"Đấy là rìa mà, không phải cạnh." Soobin chỉ vào đường vòng xung quanh vỉ nướng. "Cái này gọi là rìa."
"Vậy á hả? Từ này lạ ghê. Em phải ghi nhớ mới được." Beomgyu gật gù.
"Em... ngốc thật đấy" Soobin bật cười.
"Hì hì, có nhiều thứ em không biết lắm. Em ngốc ha."
Nói xong, hai người cùng nhìn nhau và bật cười. Bữa ăn cứ thế diễn ra trong không khí vui vẻ.
---***---
Soobin tự nhận rằng mình là người có khả năng chịu đựng khá tốt. Cuộc sống chạy qua chạy lại giữa trường học, văn phòng hội sinh viên, quán café và nhà anh đã làm suốt hơn một năm nay chưa có một lần nghỉ ngơi và cũng không thấy quá mệt mỏi hay áp lực. Thế mà những ngày gần đây Soobin cảm thấy cục pin năng lượng trong người mình hẳn là đã chuyển sang màu đỏ rồi.
Anh mệt mỏi lau dọn những chiếc bàn cuối cùng của quán. Vì bảo vệ môi trường, Ngày mai bên nhau không dùng bất kì đồ nhựa nào cả. Tất cả đều dựa vào công lực của các nhân viên hết. Hôm nay, bằng một sự kì diệu nào đó, không có nhân viên nào trực ngoài Soobin cả. Mọi người đều có việc và xin nghỉ cả. Soobin cũng không nỡ cản việc cá nhân của mọi người nên đành thả cho mọi người đi hết. Anh thở dài một hơi, sao mình lại tốt bụng thế không biết nhỉ?
"Anh mệt à?" Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên phía sau làm Soobin giật bắn cả mình.
"Ôi giật cả mình." Soobin quay người lại đằng sau và phát hiện ra Beomgyu đang ngồi ở vị trí yêu thích của cậu ấy. "Em chưa về sao? Gần mười một giờ rồi đó."
"Em đang định về đây. Đóng cả ba lô rồi nè." Beomgyu chỉ vào chiếc balo đã được đóng cẩn thận. Cậu thậm chí còn đã đội sẵn chiếc mũ tai gấu (Soobin đã hỏi được đây là tai gì). "Nhưng trông anh có vẻ mệt mỏi nhỉ? Anh có cần giúp không?"
Bình thường, bình thường nhé, Soobin sẽ từ chối. Với Soobin, anh giúp người khác thì được nhưng anh không thích việc được người khác giúp. Nhưng có lẽ sau nhiều ngày mệt mỏi vì những công việc chồng chất hoặc do đôi mắt đầy sự quan tâm của Beomgyu khiến anh cảm động, anh thật sự đã gật đầu trước lời đề nghị của Beomgyu.
"Em có thể kê lại các ghế giúp anh được không? Sau đó thì lau nhà. Cây lau nhà ở phía nhà vệ sinh ấy, anh đã đổ sẵn nước lau nhà rồi."
Beomgyu gật đầu trước hướng dẫn của anh. Cậu chẳng nói gì suốt quãng thời gian dọn dẹp cả. Hai người tập trung mỗi người một việc để dọn cho xong quán.
"Em uống nước đi này." Soobin mang hai cốc nước ấm cho mình và Beomgyu. "Vất vả rồi."
Hai người làm một hơi hết sạch cốc nước. Dọn dẹp xong quán cũng đã là mười một giờ rưỡi. Con phố nhộn nhịp bây giờ chỉ lác đác người qua dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Hàng quán xung quanh không đóng cửa thì cũng là đang dọn dẹp.
Soobin kiểm tra lại đồ đạc và khóa két đựng tiền. "Chúng ta đi thôi. Anh xong rồi."
Bấm khóa cửa cuốn để đóng quán café lại, anh chợt nhớ ra điều gì đó.
"Em ở kí túc xá à?"
"Vâng." Beomgyu rút điện thoại ra kiểm tra giờ. "Sắp sang ngày mới luôn rồi. Bạn cùng phòng của em vừa gọi hỏi sao giờ chưa về."
"Làm phiền em rồi." Soobin gãi đầu, nhìn con đường ngày càng một vắng. "Bọn em có giờ giới nghiêm không?"
"Có chứ. Giờ giới nghiêm là mười một giờ." Beomgyu nhắn tin gì đó trên điện thoại. "Nhưng không sao đâu, em xin cô quản lý được. Bình thường có mấy người hay học khuya ở thư viện cũng xin cô quản lý để được vào."
"Thế để anh đưa em về kí túc xá nhé."
Anh đổi sang một chiếc chìa khác để mở khóa xe ô tô. Chiếc xe ô tô đen đỗ gần đó vang lên tiếng bíp với hai ánh đèn nhấp nháy. Nhưng người bên cạnh vẫn đang lúi húi nhắn tin trên điện thoại nên không để ý. Soobin cũng không giục mà chờ cậu trả lời xong tin nhắn. Cơ mà ngón tay thon dài của Beomgyu vẫn đang thi triển múa phím, không hề có ý định sẽ dừng lại. Dường như cậu đang có cuộc hội thoại nào đó nảy lửa trên điện thoại hay sao ấy.
Vốn định chờ cho đến khi Beomgyu nhắn tin xong mới đánh tiếng nhưng trông cậu như vậy, cộng thêm giờ cũng đã khá trễ rồi nên anh bèn chọt nhẹ vào vai Beomgyu. "Lên xe thôi em."
Bấy giờ cậu mới ngẩng mặt lên khỏi điện thoại và nghiêng đầu nhìn anh với đôi mắt to tròn. "Xe? Xe gì ạ?"
"Xe ô tô?" Soobin cũng nghiêng đầu nhìn lại Beomgyu. "Anh nói anh đưa em về mà. Mau lên xe thôi, khuya lắm rồi."
"Anh lái xe ô tô á?" Beomgyu há hốc mồm nhìn chiếc xe đang sáng đèn ở bên cạnh mình. "Uầy, ngầu thế."
"Tại sao lại là ngầu? Không phải cứ đủ tuổi, thi bằng lái là sẽ lái xe được sao?"
Soobin hỏi khi hay người đã yên vị trong xe. Kí túc xá ở khác gần quán café lại còn trên trục đường về nhà nên vô cùng tiện đường.
"Xe này trông không xe đời mới lắm anh ha?" Beomgyu nhìn quanh đánh giá nội thất xe.
"Ừ, xe này là của bố anh. Bình thường anh đi phương tiện công cộng, hôm nào về khuya mới đi ô tô cho tiện." Ánh mắt Beomgyu vẫn đang nhìn ngó xung quanh chiếc xe. "Sao thế?"
"Chiếc xe này sản xuất năm 2003. Là đổ cổ ngàn năm có một đó." Beomgyu quay sang nghịch chiếc cần gạt kính. "Uầy, lâu lắm rồi em mới thấy cần xoay cũ kiểu này đó. Ngầu ghê."
Soobin nhìn người bên cạnh hết sờ chỗ này lại òa chỗ kia đến khó hiểu. "Em có vẻ am hiểu về xe nhỉ? Anh còn chẳng rõ chiếc xe này sản xuất năm bao nhiêu nữa. Đi được thì đi thôi."
"À, bố em làm trong ngành nên em cũng học được đôi chút." Cậu chàng đang sờ chiếc quạt sưởi của xe nhưng vẫn không quên chỉ đường. "Anh rẽ bên này nhé, tòa em ở phía bên này cơ."
Kí túc xá của Chung Ang là một tòa nhà màu hồng nằm cuối con đường. Dưới kí túc xá có một số cửa tiệm cơ bản như cửa hàng tiện lợi, tiệm giặt sấy, cửa hàng in ấn. Vì giờ là mười hai giờ đêm nên chỉ có ánh đèn từ cửa hàng tiện lợi mà thôi.
Vì kí túc xá cấm đỗ xe trước cửa trừ khi có tình huống đặc biệt, Soobin phải dừng xe ở cách cửa khoảng chừng mấy chục mét. Beomgyu gỡ dây an toàn và trùm mũ lên đầu vì sợ lạnh. Cậu mở cửa rồi toan bước xuống.
"À, anh Soobin này."
"Hửm?" Soobin quay sang nhìn cậu chàng.
"Em thấy mấy hôm nay sắc mặt của anh không được tốt lắm." Beomgyu lục trong ba lô của mình rồi móc ra một túi giấy. "Cho anh nè. Em thì chắc không thể giúp gì cho anh nhưng nếu anh cần người nói chuyện thì cứ nhắn em nha. Em về đây."
Rồi cậu đóng cửa cái rụp rồi biến mất trong màn đêm.
Soobindõi theo Beomgyu đến khi cậu vào hẳn tòa nhà rồi mới yên tâm. Anh cúi đầu bóctúi giấy mà ban nãy cậu đưa. Bên trong có đủ loại từ kẹo đến sô cô la, chỗ nàyphải đủ cho Soobin ăn trong một tuần ấy chứ
"수고했어 오늘도
아무도 너의 슬픔 관심없대도
난 늘 응원해, 수고했어 수고했어 수고했어 오늘도"
"Hôm nay anh đã làm rất tốt rồi.
Dù chẳng có ai quan tâm đến nỗi buồn của anh
Nhưng em sẽ luôn ở đây và cổ vũ anh. Vì anh đã làm rất tốt rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com