Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN 1 - DẪN DỤ CÙNG TRẦM LUÂN (Bốn)


( Bốn) – "Điều giáo bài tiết, thông hậu huyệt bằng giả dương cụ."


Đợi đến lúc Húc Nghiêu tỉnh táo lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, cảm giác choáng váng sau khi say rượu chưa hoàn toàn tiêu trừ, y hấp hối nằm ở trong ngực Quân Hạo, tay chân như nhũn ra, rên rỉ thống khổ. Tần Thần bưng nước ấm tới, y chỉ có thể mệt nhọc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn cũng không nhìn lấy người kia một cái. Vĩ Trạch nhíu mày lại, không vui nói: "Anh muốn được thoải mái thì biết điều mà lấy lòng bọn em, đừng có mà khiêu khích." Húc Nghiêu ngay cả mí mắt đều không giương lên, cười nhạo một tiếng, ngay sau đó ngoẹo đầu, gục xuống bên cổ Quân Hạo, khó chịu ô ô yết hầu. 

Vĩ Trạch lập tức giận tái mặt, đoạt lấy chén nước, đầu tiên là chính mình uống một hớp lớn, tiếp đó hung hăng hôn lên miệng người thương, cạy mở hàm răng không có sức chống cự, chuyền nước ấm qua, cùng chiếc lưỡi mềm mai dây dưa một phen rồi mới lui ra. Hắn chiếu theo biện pháp này, ép y uống xong một chén nước đầy, lại tiếp nhận bàn chải đánh răng và khăn mặt Hồng Huyên bưng tới, thản nhiên nói: "Ngoan, há mồm."

Húc Nghiêu lười nhác cùng hắn chống đối, hé miệng, tùy ý bàn chải đánh răng cọ trên cọ dưới hàm răng y, thậm chí ngay cả đầu lưỡi cũng dọn dẹp một lần, chén nước lại bị đưa tới bên miệng, ngậm một ngụm nước lại phun ra, y một lần nữa tựa trên bờ vai Quân Hạo, thấp giọng nỉ non: "Khó chịu ------"

Hồng Huyên dùng khăn mặt nhúng vào nước ấm cho Húc Nghiêu rửa mặt, nghe vậy nhẹ giọng an ủi: "Nghỉ ngơi một hồi liền tốt thôi." Y liếc mắt nhìn hắn, cắn một cái ở trên cánh tay Quân Hạo, một cắn này rất nặng, thậm chí cắn ra vết máu: "Đều là các cậu sai! Đầu đau quá, cơ thể không thoải mái, tôi chết mất, đều là các cậu sai!"

"Phải phải, lỗi của chúng tôi, nha? Nào, ăn sáng thôi." Quân Hạo cũng không so đo chút đau đớn ấy, đỡ y dậy ngồi ngay ngắn, để cho y ăn cháo thịt nạc bí đao Tần Thần vừa bưng tới. Nhìn Húc Nghiêu ăn một hai ngụm liền đẩy ra không ăn, vừa mềm giọng khuyên dỗ, "Ăn thêm một chút nữa đi. Cậu cũng một ngày chưa ăn gì rồi."

"Không muốn ăn," Y miễn cưỡng nói, "Tôi muốn đi vệ sinh."

Nam nhân cho là Quân Hạo sẽ ôm y đi toilet, nhưng Hồng Huyên nghe vậy cầm một chậu nước tới, đặt ở dưới mép giường, y nhíu mày lại, đá hắn một cước: "Ê, anh có nghe rõ không, ôm tôi đi phòng vệ sinh, bằng không thì để tôi tự mình đi."

"Ở chỗ này đi luôn đi." Quân Hạo cười gian, tách 2 chân của Húc Nghiêu ra, tư thế giống như là ôm trẻ con đi tiểu mà ôm y. Người sau  kỳ thực lúc này cái gì cũng không có mặc, cả người trần trụi, Hồng Huyên liền xoa nắn gốc âm hành y, lại ở trên linh khẩu của âm hành chậm rãi vuốt ve đào khoét. Bên cạnh còn có Vĩ Trạch huýt sáo thúc giục, y nhẫn nại một hồi, 4 người thấy thế cũng không gấp, cứ thế chờ đợi. Húc Nghiêu rất nhanh liền khống chế không nổi, hướng về phía chậu nước xuất ra, nước tiểu trong suốt vẽ một đường vòng cung rơi vào chậu, Quân Hạo cười nhẹ: "Về sau, đều phải bài tiết trước mặt chúng tôi như vậy, biết không?"

Húc Nghiêu cười nhạo: "Mấy người định dùng cái này tới nhục nhã tôi có phải có điểm quá non nớt hay không? Coi như chưa từng chơi thì tôi cũng nhìn qua những thủ đoạn như thế rồi, nghĩ tôi sẽ bởi vậy liền dao động thì đó thật là quá ngu."

"A, chung quy cậu cũng đâu có cảm thấy xấu hổ đâu." Quân Hạo bất vi sở động, cười nhạt nói, "Huống chi, bộ dáng này của cậu, đáng yêu cực kỳ!"

"Biến thái." Húc Nghiêu đơn giản rõ ràng bình luận.

Hôm nay, mấy người dự định mang theo Húc Nghiêu cùng đi ra dạo phố, nhưng cái này cũng không phải là sự nhân từ gì cả. Tương phản, đây lại là một vòng dạy dỗ mới. Húc Nghiêu trên thân bị mang lên trên đủ loại tính cụ cổ quái kỳ lạ. Đầu tiên là kẹp nhũ đang chăm chỉ không ngừng mút chặt vào làm hai núm vú nhỏ xinh đến sưng đỏ, kẹp nhũ to bằng đầu nhón tay đang không ngừng chấn động.

Tiếp theo là hậu huyệt tối hôm qua bị hảo hảo thương yêu cả đêm, bây giờ còn có chút không khép lại được, bị mấy người cầm một cây giả dương cụ đường kính bốn centimet dài hai mươi phân, ra dấu muốn nhét vào. Khi mới tiến vào một chút đã khiến Húc Nghiêu đau đến sắc mặt trắng bệch, một quyền đạp tới: "Đau chết! Không được!"

Tần Thần lông mày cũng không nhíu một cái, thấp giọng trấn an: "Được rồi, lỗi của tôi." Lại nói với mấy người kia, "Thay cái nhỏ chút đi, bảo bối chịu không được đâu."

Hồng Huyên lắc đầu, ngồi xổm người xuống, hai tay nắm hai cánh mông tròn mẩy đẩy ra hai bên để lộ u huyệt ở giữa, sau đó dùng lưỡi liếm lên. Đầu lười trỡn nhẵn đầu tiên là liếm mút ở những nếp gấp xung quanh lỗ nhỏ, tiếp đó thử thăm dò đâm vào cửa động, chậm rãi xoay tròn, hướng vào phía bên trong.

Húc Nghiêu kinh hô một tiếng, đạp chân giãy dụa, cảm giác này hết sức kỳ quái, làm y  dị thường chán ghét, không nhịn được rụt người né tránh. Nhưng mấy người phát giác sợ hãi của Húc Nghiêu, ngược lại mười phần kinh hỉ, nhanh chóng ngăn cản sự phản kháng của y.

Đầu lưỡi càng thêm càn rỡ, không nhanh không chậm tại lỗ nhỏ nhàn nhạt đâm vào, hoặc là trái phải di chuyển, thỉnh thoảng toàn bộ bờ môi cũng chen sâu vào, hút cho mị thịt bên trong hơi hơi lồi ra. Cảm giác này giống như người bị bệnh trĩ làm Húc Nghiêu không nhịn được run rẩy, thấp giọng kêu rên thành tiếng. Hậu huyệt chậm rãi mềm xuống, đầu lưỡi thừa cơ đột nhiên chui vào, ở trong tràng đạo liếm láp, thậm chí chạm tới một điểm mẫn cảm nhất nào đó mà dùng sức đề ép, khoái cảm khác thường tại điểm cuối trực tràng bị khuấy động, âm hành trong bất tri bất giác cương lại bị một đôi tay khác cẩn thận vỗ về chơi đùa, mang đến cảm quan càng thêm mãnh liệt kích động.

"A a a ----- Đừng, đừng liếm ------  Ô hô ------ Hỗn, hỗn đản ưm------"

Khe mông bị ép buộc mở rộng ra, Hồng Huyên chuyên tâm liếm láp, ngón cái đem dùng sức đẩy rộng lỗ hậu, đầu lưỡi hoàn toàn xâm nhập, thậm chí dùng răng khẽ cắn lên một phần ruột thịt trơn nhẵn, ngón tay cũng cắm vào, ở trên tuyến tiền liệt đỉnh lộng nhấn đè, khiến Húc Nghiêu phát ra tiếng nức nở thật dài.

Cuối cùng, Húc Nghiêu run rẩy bắn ra trong miệng Vĩ Trạch . Lúc y đắm chìm trong khoái cảm sau cao trào, giả dương cụ bị chậm rãi cắm vào. Thời gian dần trôi qua, cảm giác căng đau mất tự nhiên sinh ra, những viên bi thép gắn trên thân giả dương cụ đè nghiến lên ruột thịt nhạy cảm như trách móc y không ngoan, phần lông vũ phía trước giả dương cụ càng làm cho trực tràng ngứa ngáy khó nhịn. Húc Nghiêu nhíu lại lông mày, tức giận nói: "Lấy ra ngoài a a a ------" 

Thân eo đột nhiên giật lên, đồ vật bên trong càng bị dùng sức đâm vào, vừa vặn đỉnh tới trên tuyến tiền liệt, cảm giác tê dại như dòng điện. Cùng với tiếng thất thanh kêu to, âm hành run rẩy lại lần nữa phun ra một cỗ trọc dịch. Mà trách phạt nặng nề không chút nào đình trệ, giả dương cụ bị đại lực rút ra lại đột nhiên cắm vào, mỗi một lần đều hung ác mà ma sát tràng đạo, đỉnh vào một điểm nhỏ gồ lên rồi trái phải xoay tròn đè ép, lúc rút ra còn mang theo một phần mị thịt bên trong hậu huyệt hướng ra phía ngoài. Húc Nghiêu nằm trên ghế sa lon, hai tay hai chân bị gắt gao ấn xuống, chỉ có thể lắc lắc cái mông tiếp nhận hành động dâm loạn, cơ hồ đứt quang ra rên rỉ: "A a a a a ----- Đau quá... Vỡ mất ------ Ứm ------- Quá sâu rồi -----Ọe khụ....- Nhẹ chút a a a a ------"

Lần thứ ba bắn ra tinh dịch, Húc Nghiêu cơ hồ là sức cùng lực kiệt nằm trên ghế sa lon, một câu cũng nói không nên lời, giả dương cụ bị huyệt động hoàn toàn nuốt hết, tràng đạo bên trong bị lấp đầy đến không có chút khe hở khiến y cảm thấy nội tạng như bị thọc nát, đau đến  không thể động đậy. Nhưng mấy người kia tựa hồ còn chưa hài lòng, lại lật ngược y lên.

Đầu tiên là ước chừng 600ml nước ấm bị rót vào bàng quang, Húc Nghiêu nhỏ nhẹ rên rỉ, lại bởi vì quá mức bất lực mà khó kháng cự, chỉ có thể đứt quãng giễu cợt: "Lại....... Lại là.....haa.....cái trò này a........"

Quân Hạo hôn lên cái miệng không làm cho người yêu thích kia, kịch liệt hôn môi suýt thì khiến y ngạt thở. Mà lỗ sáo bên dưới bị một cái ống thông niệu đạo thật dài đâm vào đến bang quang khiến nước tiểu theo niệu đạo bị kéo rỗng mà tự nhiên chảy ra. Nhưng vì đường ống thông mảnh hẹp nên nước tiểu chỉ có thể tạo thành một dòng nước nhỏ chậm rãi chảy xuống, bàng quang bị ép căng trướng khó mà chịu đựng chỉ có thể chậm rãi phóng thích, để cho loại bài tiết không tự kiềm chế này trở thành một loại cực hình.

---------

Time: at 7:50 on 21/6/2024 beta lần 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com