Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

23

Chương 23

Ngày hôm sau, A Lục mặc một bộ đồ tươm tất, đem hành lý quẩy lên vai rồi bước xuống sảnh nhà trọ. Ở đó đã thấy A Thất, tức cửu hoàng tử, tức Tần Giác Doanh dắt theo hai con ngựa của hai người.

"Cho chị cả hai con ngựa luôn." nó dúi vào tay nàng dây cương trước cả khi nàng kịp hành lễ. 

A Lục đón lấy dây cương rồi, toan nhún gối thì đón nhận ánh mắt không hài lòng của A Thất. Nàng cũng lờ đi tiếp tục làm bổn phận của mình. A Lục không phải kiểu người siêu thông minh, nhưng nàng biết một quy tắc bất di bất dịch của tất cả thời đại: người ta có thể không nhận, nhưng mình nhất định phải cho. Huống hồ thời đại này, hoàng tử nói không cần người quỳ, nhưng người không quỳ là làm sai bổn phận, cực kì phạm thượng.

Sau đó nàng vỗ vỗ lên yên ngựa, mỉm cười nói 

"Hoàng tử, ngài leo lên trước đi, hạ dân leo sau ngài."

"Ừ, rời khỏi ánh mắt của tứ ca, chị lại xưng hô như cũ nhé!" nó nán lại nói với nàng một câu.

"Được." nàng gật đầu rất nhanh. 

Trên đường, A Thất bắt đầu líu lo kể cho nàng nghe những thứ nàng có thể nghe. A Lục cười cười, lặng yên mà gật đầu. Quãng đường đến trấn Mai Hoa không quá xa, cưỡi ngựa vừa đi vừa trò chuyện cũng chỉ mất nửa canh giờ. Lúc đến nơi, A Thất nhanh chóng chỉ cho nàng một người ở phía xa.

"Chị thấy người kia không." nó phấn khích vẫy roi ngựa chạm vào tay áo nàng mà gọi "Hắn là Đoàn Tương. Mấy hôm trước chúng ta còn lo lắng không biết gặp được hắn hay không đấy."

Nàng nhìn A Thất, sau đó cũng khích lệ và động viên nó bằng cách tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Thật sao, đúng là giỏi quá!"

A Thất rất tự hào. Nó cảm thấy nó đã cho nàng nhìn thấy một phần tốt đẹp của việc có quan hệ và quyền lực. Ở trong cung đã quen với việc phân phó hạ nhân sớm chiều làm việc, nay thấy một chuyện nó bảo hạ nhân làm mà chuyện hoàn thành trong nháy mắt như thế khiến nó rất tự hào. Hình như có cảm giác nó trả ơn nàng được rồi thì phải.

Cả hai xuống ngựa khi đến trước mặt Đoàn Tương. Đoàn Tương ôm quyền tham kiến vị Cửu hoàng tử bị lưu lạc trong dân gian này.

"Tham kiến hoàng tử."

"Đoàn huynh không cần khách sáo, ta vẫn nhớ chuyện của huynh và ngoại tổ phụ." đoạn, nó kéo A Lục ra giới thiệu "Đây là Thẩm Lục, một người có ơn với ta. Sau này tỉ ấy sẽ ở đây, cũng là chủ nhân của nhà này. Vì thế mong Đoàng huynh chiếu cố nàng, coi như chiếu cố ta một phần."

A Lục lúc này nhún người hành lễ, hai bên nói đôi câu khách sáo với nhau sau đó A Thất hớn hở kéo tay nàng vào. Đoàn Tương biết ý, nói hai người tham quan cửa nhà, hắn sẽ dẫn ngựa ra sau chuồng.

"Ta nghe lời chị không mua nhà quá to. Chị bảo rằng nhà to quá chị đi nhiều bị mỏi nên chỉ mua một tòa này. Mà tứ ca cũng không cho ta chi nhiều tiền quá. Cũng may có nhà này ta nghe người ta nói rồi, tốt lắm. Tiền viện có ba gian nhà, hậu viện cũng có ba gian nhà, có một gian xây thành hai tầng. Sân trước có đất để trồng cây, sân sau có chỗ làm chuồng ngựa hoặc nuôi gà nuôi thỏ. Chị nuôi mấy con thỏ nhé!"

A Lục nghe lời cũng háo hức nhìn quanh.

Sau đó không kịp để nàng tận hưởng, A Thất lôi nàng vào phòng khách lấy ra khế ước nhà và đất.

Nàng kinh hô một tiếng, cái này rất kinh hãi thế tục. A Lục có cảm giác như nàng trúng số vậy. 

"Đây là giấy tờ nhà đất! Khế ước đã được quan phủ đóng dấu, đêm trước ta cho người dựng ông ta dậy đóng dấu cho chị đấy."

Nàng bật cười, mắt sáng lấp lánh mà đón lấy. 

"Đây là khế ước thân phận nô tịch trước đây của chị, đã bị hủy bỏ thân phận này rồi. Đợi có dịp thì chị nhờ Đoàn Huynh tra xem trong kinh có lưu lại dấu tích không. Tuy đã xóa nô tịch nhưng chuyện này không chính thức thông báo với Trình tiểu thư, chị cẩn thận vẫn hơn. Hộ tịch đã được ghi thêm vào họ Thẩm, ta đã nhờ Đoàn huynh lo những chuyện này coi như tỉ chính thức trở thành lương dân."

Nàng yên lặng lắng nghe, nghe đến đâu, niềm vui nở ra mà chua xót đến đấy. Sống ở thời đại này, trở thành lương dân cũng khó quá. 

Nàng nhận hết những giấy tờ này, ngoan ngoãn đi cùng A Thất xem nguyên tòa nhà cuối cùng kết luận rộng quá.

"Không rộng!" nó nghĩ nghĩ "So với nhà của hoàng thúc thì rộng thật, nhưng ở thế này thì bình thường."

"Vẫn rộng quá!" A lục thở dài "Quét tước chắc sẽ rất mệt."

"Vậy ta lại sai người tìm tiếp nhà cho chị." nó bặm môi.

"Haha, thôi, quá phiền cậu rồi. Ta đã chuẩn bị đồ đạc cho cậu, ngân phiếu chúng ta kiếm được cậu giữ lấy nhé."

"Ta có tứ ca rồi!" nó ngước mắt nhìn nàng.

"Không thể trông chờ vào tiền của bất cứ ai." nàng lắc đầu "Có tiền của mình vẫn hơn."

...

Lúc từ biệt cũng không phải thê lương gì lắm. Nàng từng hứa sẽ nấu cho nó một chén mì thịt bò, vậy nên sáng sớm ngày chia ly, nàng đã dậy đi mua thịt và bộ mì làm sẵn. Mai Hoa trấn đúng là nơi trù phú, bảo sao mấy chục năm trời dòng dõi thư hương ở nơi này vẫn chưa lụn bại.

Lúc trở về, nàng kịp làm hai tô mì, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi. Không biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại nhau, nhưng nàng đoán lần tiếp theo gặp lại nàng và A Thất chẳng có tư cách đứng ngang hàng nữa là ngồi chung một bàn.

Nhìn nó ăn nhanh, nàng từ tốn trút nốt chỗ mì bò còn lại cho nó, nở nụ cười thản nhiên cực độ. Nó nhìn nàng, cuối cùng cũng nói ra băn khoăn trong lòng mình.

"Chị ở nơi này thân cô thế cô, Đoàn Tương cũng không tiện chăm sóc chị, sợ lời ra tiếng vào." 

"Có gì cậu cứ nói đi."

"Ta sẽ nhờ người đáng tin cậy tìm một mối hôn sự cho chị. Chị ở tạm đây mấy tháng, nhất định phải cẩn trọng một chút. Dù nói nơi này là lương dân nhưng thân phận nữ tử không thể một mình quá lâu. Nhất định phải có hôn phối."

"Ta biết."

Nàng biết chứ, biết hết!

Không phải nàng trọng nam khinh nữ, nhưng xã hội ở thời đại này là như vậy. Nàng từng nhớ đến chuyện nhi nữ chết thảm ra sao khi ra ngoài, tại sao được sống trong hậu viện bốn bức tường bao quanh lại là hạnh phúc. Dọc đường đi không phải nàng chưa từng bị khinh thị, nhưng nhờ có A Thất tuy còn nhỏ tuổi nhưng giương cung mạnh mẽ hơn bất cứ ai, đường đi của nàng cũng tính là không có trắc trở.

Nàng biết thân nữ nhi mà lang bạt ngoài đường sẽ khổ ra sao. Bằng không ngày trước nàng ra sức biến mình béo đến cục mịch trông ngốc nghếch làm gì cơ chứ, đó là cách tự vệ của nàng. Nhưng bây giờ, lớp vỏ tự vệ ấy cũng biến mất. Cũng là để trốn tránh cố nhân. Và đúng là nó có tác dụng thật, ít nhất Trình Tư Nguyệt đã không nhận ra nàng.

Nhưng từ nay về sau thì sao?

Nàng không thể mãi mãi đứng trong sân nhà, nàng cần phải kiếm ăn bằng không sẽ chết đói. Cơ nghiệp nàng không có nhưng chỉ cần nhìn thấy trong nhà có hai con ngựa tốt, nhà lại rộng lớn mà chỉ có một nữ chủ nhân, chắc chắn sẽ kéo những kẻ tham lam xấu xa xuất hiện. Phòng còn hơn chữa, nàng không có lòng hại người nhưng phòng bị thì phải có, huống hồ nơi nàng đang sống là thế đạo không rõ trắng đen mà nam nhân lại là trời là biển này.

Sống ở đây đủ lâu nàng mới biết rõ vì sao nam nhân lại là trời biển, nữ nhân không thể rời được nam nhân. Bắt nguồn từ nguồn lương thực. Khác với văn minh lúa nước của quê hương nàng, chính văn minh đó giúp cho phụ nữ ra chợ nhiều hơn, có tiếng nói trong nhà, nhưng nơi này lương thực chính là hạt kê, lúa mạch, lúa mì. Khi khí hậu địa lý khác nhau, lương thực khác nhau. Khi lương thực khác nhau, phân chia lao động cũng sẽ khác nhau.

Không như Mông Cổ, thảo nguyên quanh năm trên lưng ngựa, làm gì có trọng nam khinh nữ cơ chứ. Chỉ cần ngươi có sức, chỉ cần ngươi kiếm được thức ăn ngươi sẽ được coi trọng. Gạo kê, lúa mạch, núi rừng ngăn cách khiến sức lực của nam nhân là thứ phải được coi trọng hơn cả. Vậy nên nam nhân đứng đầu, nữ nhân muốn có cái ăn cái mặc cũng phải ngoan ngoãn đi theo, chỉ đơn giản là như vậy mà thôi.

Chính vì sự phân tách địa lý này đã dưỡng nên sự khác biệt rạch ròi như thế. Nàng hiểu rõ nên nàng không ca thán ông trời. Nữ nhân trong hậu viện là tốt nhất, có thể có một tấm đàn ông đứng trước cửa ngăn người đến cướp bóc là một chuyện tốt. Bây giờ nàng là người có của có nả, có nhà có ngựa. Ở thời hiện đại là kiểu phú bà mới nổi, có hai con xe thể thao và một tòa biệt thự trong lòng phố rồi đó. Thời hiện đại e là ở một mình còn dễ bị nhòm ngó nữa là lúc này.

"Cậu tự chủ trương là được. Tính ta có chút rụt rè nhưng lại cứng đầu, không chịu được đàn ông quá hung hãn. Chỉ cần một người thật thà, cùng nhau gánh vác gia đình, sinh con đẻ cái là được."

Càng sống lâu nàng sẽ càng hiểu rõ thứ được gọi là sức mạnh gia tộc. Không phải nàng tự phụ, bảy năm ở tướng phủ kia không phải chuyện gì trọng đại cũng được giấu kín như bưng. Nếu như tướng phủ đó thật sự quy củ nghiêm túc, ắt đã không chứa chấp loại chuyện Tín vương đến tìm khuê nữ rồi. Nhưng vì có những lỗ hổng như vậy, nàng cũng nghe được không ít chuyện.

Như là vị biểu cô xa xôi nào đó của tướng gia phu nhân là chính thê của một nhà quan hàng thất phẩm trong kinh thành nhưng không được phu quân kính yêu. Bản thân bà cũng không khéo léo, rõ ràng là vợ cả, là nguyên phối, mất quyền quản gia vào tay thiếp thất nhỏ bé mất mười năm. Dưới gối có một người con trai, may là người đó lớn lên vào quân doanh có chút thành tựu, đòi lại được quyền lợi cho mình. Những lúc như thế, bên nhà mẹ đẻ sẽ chẳng thể vươn tay giang đến. Như thế là quá phận. 

May là bà ta có một người con trai, nếu là con gái chắc chắn lại bị vứt bỏ không thương tiếc. Mà người nhà kia cũng quá khôn khéo, rao tin phu nhân bị bênh liên miên, thậm chí hóa điên hóa dở nên đường đường chính chính để thiếp thất quản gia. Người thiếp thất kia cũng có trí khôn, mỗi lần làm sổ sách hay đưa ra quyết định gì đều sớm tối đến phòng chính thất báo cáo. Thế nhân cũng không thể chê trách, thậm chí còn ngợi khen nhà kia tốt vì không bỏ người bệnh điên dở.

Chuyện đó làm A Lục suy nghĩ rất lâu. A Lục kinh hãi thế tục nhưng nàng cũng vẫn phải luồn lách dưới thế tục này mà sống. Không có nam nhân chống đỡ, nàng chắc chắn không chống đỡ được. Thà làm quả phụ, có một đứa con, còn hơn là một cô nương không chồng. Đây là món mồi béo bở nhất đấy.

"Ta còn tưởng chị sẽ từ chối." A Thất đáp lời "Thú thực, không hiểu sao thi thoảng ta nghĩ chị và Trình tiểu thư kia có nét giống nhau. Hồi ở kinh thành, cô ta luôn mồm nói chỉ lấy người cô ta yêu, một đời một kiếp một đôi người. Thật kinh khủng! Ấy thế mà chẳng hiểu sao ta nghĩ chị sẽ như thế."

A Lục lắc đầu không đáp. Nàng phải đáp cái gì mới được.

Nàng cũng chẳng thể đáp được rằng "đúng vậy, tại trong lòng ta có một người rồi". Nàng cũng không thể nhớ đến chồng mình, nhưng quên lại cũng chẳng đành lòng. Nàng từng yêu và được yêu như thế, cũng từng hạnh phúc vô lo như thế. Nhưng vậy thì sao chứ? Trước những cơn sóng dữ của thế thời thời thế này, nàng chỉ có thể gò trái tim nát bấy của nàng lại mà đi tiếp. Nàng muốn sống, cũng cần phải sống.

"Nếu phu quân ta có một chút tiền, nạp thêm lẽ cũng không sao, miễn sao đừng ham ăn biếng làm ta nuôi không được." cuối cùng nàng vẫn lên tiếng biện giải "Còn nếu chỉ có một mình ta, đơn giản là vì chúng ta không có tiền mà thôi!"

Nói thêm mấy câu, canh giờ đã chẳng còn sớm.

A Thất sau khi đưa nàng đến nhà mới đã ở cùng nàng hai đêm. Sau đó thả ra tiếng gió nó là em trai nàng, sẽ đi đánh trận. Ít nhất cũng phải để người trong thôn này biết nhà nàng có nam đinh. Đến ngày từ biệt, nàng đưa nó ra ngoài, cả hai lưu luyến một hồi, cuối cùng nó vẫn bảo nàng vào nhà đi, đứng ngoài người ta sẽ đàm tiếu.

"Ta nhìn cậu rời đi rồi sẽ vào nhà!"

Nàng nhìn nó, nhìn sang hai thủ hạ cường tráng đã đón nó sẵn. Cuối cùng, trước ánh nhìn thế nhân, nàng vẫn phải cong eo khom mình.

Nàng vẫn là kẻ dưới.

Khi A Thất đi rồi, nàng mất một ngày trời ngẩn ngơ. Kì thật cũng chẳng quen biết bao lâu, nhưng bởi một khắc đứa trẻ ấy òa khóc sẽ giết nàng nếu nàng bỏ nó, nàng cũng hiểu mình đã có gánh nặng tình thân ở nơi này rồi.

Nàng nhìn trời suốt một buổi, đến khi chiều tà rồi đêm buông, những suy nghĩ ùn ùn kéo đến.

Cũng không rõ trong lòng mình là cảm giác gì. Nếu như có thể ví von thì chắc là nàng phát hiện được kho báu ở hoang mạc, nhưng nàng chẳng thể chở kho báu về, và cũng chẳng thể rời đi, có lẽ nàng sẽ phải đợi mãi, đợi mãi mới có người đến đưa nàng đi.

A Lục thất thần mất một ngày, đến khi ngựa sau nhà hí vang, nàng mới giật mình nhớ ra phải mang cỏ khô và thay nước cho chúng.

Đứng lên thôi, sống tiếp đã rồi nói gì thì nói. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #reigia