Chương 01 ( tiếp)
- Thiếu gia, thiếu gia người tỉnh rồi sao?
Bên tai vang lên tiếng gọi, Vương Nguyên nhíu đôi lông mày thanh tú, chống tay ngồi dậy. Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đây là đâu? Sao cậu lại ở đây? cậu đã nhẽ phải ở trong rừng chứ?
Vương Nguyên yếu ớt định kêu lên, nhưng cảm giác đau buốt ở cổ họng làm cậu không nói được.
- Thiếu gia, người tỉnh rồi.
Nghe thấy giọng nói của nữ nhân vang lên bên tai, Vương Nguyên quay qua. Trước mặt là một cậu là cô gái ăn mặc kiểu cổ trang, còn có trâm hồng trên đầu, khuôn mặt thanh tú, đang nhăn nhăn lại nhìn cậu.
- Cô là ai?
Lời nói cậu vừa thốt lên, cô gái kia hoảng hốt, chợt trên khoé mắt xuất hiện một giọt nước mắt trong suốt.
- Thiếu gia, người không nhớ nô tì thật sao? Nô tì là Ngọc Lam, nữ hầu thân nhất của người đây. - Nói rồi cô ta quỳ xuống.
- Ấy ấy, đứng lên, ta đâu bảo cô quỳ? - Vương Nguyên luống cuống, từ xưa đến giờ chưa ai phải làm như vậy trước mặt cậu.
Ngọc Lam trợn to mắt ngạc nhiên, thiếu gia hôm nay bị gì vậy. Bình thường cậu uy nghiêm, lạnh lùng, luôn để người khác quỳ xuống chân mình, không hề ngăn cản.
- Ừm được rồi. Ta tên gì? - Vương Nguyên bất giác hỏi.
- Dạ người là thiếu gia Vương Nguyên. - Ngọc Lam dù thấy kì lạ nhưng cũng trả lời.
Thì ra vẫn là tên này, cậu hỏi tiếp:
- Ta có cha mẹ, anh chị không?
- Dạ, lão phu nhân mất sớm, còn cha người đang ở trong vườn. Người có một huynh, tên Vương Thất
- Tại sao ta lại nằm đây? - cậu ngạc nhiên.
- Vâng, hôm trước người bị té xuống một cái ao, một canh giờ sau mọi người mới cứu người lên được.
Vương Nguyên ngây ra, vậy có nghĩa là vị thiếu gia này đã ngất một ngày một đêm. Thời điểm hai người cùng rơi xuống đã làm giao hoán linh hồn của nhau.
Vương Nguyên với lấy cái gương trên bàn, săm soi:
- Mỹ nhân a.
Khuôn mặt cậu đang sở hữu chẳng khác gì một đại tuyệt thế mỹ nhân. Làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn đen láy, hàng lông mi dài khẽ nhấp nháy, đôi môi đỏ mọng tự nhiên.
Vương Nguyên hài lòng nhìn bản thân mình, cậu cười đắc ý, nếu có mỹ nhân tuyệt trần chắc chắn xung quanh cậu sẽ là người đẹp nhất.
- Ngọc Lam này, tại sao ta lại nhảy xuống hồ? Ngươi biết không? - Vương Nguyên nghi hoặc nhìn Ngọc Lam.
- Vâng. Trước đó, Vương lão gia đã cho người vào cung tuyển vợ cho hoàng thượng. Song người không chịu, mục đích vào cho vừa lòng cha. Ai ngờ lại được chọn, người buồn rầu đến nỗi không ăn không ngủ nên mới xảy ra cớ sự này.
Vương Nguyên ngây người, chỉ vì một lý do đơn giản như vậy sao. Cậu không tin, người mà linh hồn cậu đang sở hữu chắc chắn rất thông minh, sẽ không vì lý do nhỏ bé đó mà tự tử, huống hồ cậu ta còn rất thương cha. Chắc chắn có ai đó đang muốn hãm hại cậu.
Ngọc Lam thấy chủ tử đang trầm ngâm suy nghĩ cô cũng hướng mắt nhìn cậu.
Chủ tử rất kì lạ từ khi tỉnh dậy, mọi hôm cậu lạnh lùng, cương quyết, hôm nay lại toát ra vẻ ôn hoà, nhã nhặn còn có chút trẻ con. Ngọc Lam liền nghĩ đến một trường hợp, có khi nào cậu đã bị mất trí nhớ?
- Chủ tử, chút nữa Hoàng thượng sẽ ghé thăm người. Người nên... - Chưa để Ngọc Lam nói hết câu, Vương Nguyên ngồi bật dậy.
- Ngọc Lam, ngươi nói với Hoàng thượng là ta bận rồi, không tiếp.
Nói rồi cậu bỏ chạy, để Ngọc Lam ở lại phía sau ngơ ngác. Khi hoàn hồn thì cậu đã khuất dạng từ bao giờ.
Vương Nguyên ra vườn xem thử. Thật sự thì ở đây trồng rất nhiều hoa, cậu thích thú ngắm nhìn. Mỗi bông hoa đều có màu sắc tương đối ưa nhìn rất bắt mắt.
Cậu với tay ngắt một bông, đưa lên ngửi.
- Oa, rất thơm nha!
Cậu thốt lên kinh ngạc, rồi ngắt thêm vài bông bỏ vào túi. Xong xuôi cậu đứng dậy, cậu liền giật mình khi có người đang đứng, nhìn mình chằm chằm nãy giờ.
Vương Nguyên nhíu mày, rồi đi lướt qua hắn, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com