Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi c45-48 _Furin_

Chương 45: Chuẩn bị

Nghĩ ra phương pháp nàng nhanh chóng đi tới hậu trường, thịnh yến đêm nay rất lớn, đối với các thiên kim mà nói, muốn cái gì sẽ được cung cấp cái đó, ở đây bọn nha hoàn, thái giám không dám đắc tội bất cứ ai bởi người có thể tới tham gia thịnh yến này tất cả đều là người có thân phận không tầm thường.

Mộng Ngữ Diên nói với vài thái giám huyên thuyên một hồi, nghe xong họ nghi hoặc nhìn nàng, bọn họ thật sự không rõ tại sao nàng lại muốn như vậy, ' cái đó ' cùng nhảy múa ca hát có quan hệ gì?

Mộng Ngữ Diên thấy bọn họ thất thần bất động, không khỏi căm tức hỏi: "Ta nói các ngươi có nghe hay không, ta là Vương Phi! là đệ muội của Hoàng thượng, các ngươi có hiểu hay không?"

Mấy người thấy thế vội vàng gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

"Nhanh một chút a, đừng bắt ta chờ lâu !" Ngữ Diên nhắc nhở nói.

Bọn họ nghe vậy vội vàng gật đầu rồi chạy đi.

Xong việc! như vậy chỉ cần chờ tới lượt thôi nàng nghĩ, đi vào hậu trường các vị thiên kim tham gia đều đang tỉ mỉ chuẩn bị .

"Tỷ tỷ làm sao ngươi lại bị thi cuối cùng a?" Cúc Nhi sau khi biết được nàng bị xếp thi cuối cùng vội chạy lại bất mãn than thở.

"Làm sao vậy? Thi cuối cùng có gì không không tốt sao?" Nàng khó hiểu.

"Đương nhiên rồi! đến cuối cùng những người xem phía dưới đều mỏi mệt ai còn nhìn ngươi biểu diễn nữa! A! nếu không, ngươi chỉ cần nói ra thân phận 'Vương Phi' mọi người sẽ phải thay đổi?" Nàng đề nghị nói.

Mộng Ngữ Diên cười cười, "Muội mau đi chuẩn bị đi, không phải lo lắng cho ta đâu! Ta tự biết nên làm gì"

Cúc Nhi thấy thế đành phải gật gật đầu chuẩn bị lên diễn .

Cuối cùng thì có gì không tốt? Cuối tiệc nhất định mọi người đều mỏi mệt? Điều đó rất tốt, 'với phong cách mới lạ ' của nàng nhất định sẽ làm cho mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, cho nên, tất cả mọi người chờ bị nàng tiêu diệt đi!

Sau mấy tiết mục biểu diễn, nàng tổng kết thời điểm ban đầu tất cả mọi người có vẻ phấn khởi, Mai Phi cùng Lệ phi lên sân khấu biểu diễn đều rất xuất sắc,mà Mai Phi cùng Lệ phi đều do thái giám, người chủ trì, báo danh mới biết mà lên biểu diễn, càng về các tiết mục biểu diễn sau phía dưới càng trở nên ồn ào các đại thần cũng bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm không để ý ca múa biểu diễn phía trên, ngay cả bọn thái giám cũng lười liếc mắt nhìn, hiển nhiên trên đài diễn đã không còn lực hấp dẫn .

Nhưng nàng luôn có biện pháp hấp dẫn bọn họ , hắc hắc hắc, Chu công đều đi gặp quỷ đi thôi!

Cúc Nhi nhìn bộ dạng Mộng Ngữ Diên không khỏi nghi hoặc nhíu mày, "Tỷ tỷ sao ngươi lại mặc y phục kiểu này? ngươi như vậy có hơi. . . . . ." Nhìn nàng đi tất cao gần đầu gối, hơn nữa mặc còn mặc cái yếm rất dài? Cái yếm này sao lại dài như vậy a?

Nhìn Cúc Nhi trong mắt hoảng hốt, nàng không khỏi cười nói: "Như thế này thì sao, ngươi thực là bảo thủ, ngươi không thấy chỉ lộ ra đầu gối thôi sao, nếu không phải sợ bọn họ không tiếp thụ được, ta nhất định lộ hết chân, còn có a, cái này không phải gọi là yếm mà là váy, đẹp không" nàng cười đắc ý cười, may mắn nàng đã làm cho mình làm một cái quần an toàn, tránh cho việc váy bay lượn quá cao, càng may mắn hơn là bên trong hoàng cung muốn cái gì sẽ có cái đó.

"Cái... váy màu trắng này trông thật đẹp, nhưng chỉ sợ khiến mọi người..." Cúc Nhi yếu ớt nói.

"Như vậy rất tốt a! Thứ nhất phải khiến mọi người kinh ngạc! " nói xong, phía trên lão thái giám la lên, "Cuối cùng là ái nữ của Mộng tướng quân cũng chính là Sở Vương Phi, vì tiệc yến hôm nay hiến vũ"

Lão thái giám vừa dứt lời, mười mấy thái giám nặng nề đặt lên đài một đạo cụ rất to, mọi người toàn bộ đều ngây ngẩn cả người, có chút tò mò đứng lên, đây là cái gì?

Chương 46: Toàn trường khiếp sợ

Toàn bộ các đại thần đều chấn kinh, làm cái gì vậy? Tại sao phải nâng một thân cây khô đến? Hơn nữa, thân cây còn được cố định ở giữa một cái bàn lớn, làm cái gì vậy? Giết heo sao? Cổ đại giết heo thích đem trư trói trên cành cây, phía dưới để một bàn rộng rất và chắc do sợ trư quá nặng, nhưng đây là thi ca múa, thứ này cũng dùng được sao?

Khi mọi người còn đang bàng hoàng chưa hiểu nổi đây là tình huống gì, Mộng Ngữ Diên để chân trần đi tới.

Nàng làm sao có thể đi chân trần?

Nàng làm sao có thể lộ cánh tay?

Nàng làm sao có thể lộ bả vai?

Nàng làm sao có thể mê người như vậy?

Giờ khắc này mọi người đều đang say mê nhìn nàng không chớp mắt, Mộng tướng quân lúc này trên trán mồ hôi không ngừng rơi, nha đầu kia đang làm cái gì vậy!

Sở Hạo sắc mặt đen như mực, một bên Tình nhi âm thâm cười, nàng ta nói rồi, nàng có thể múa cái gì? Trông bộ dạng này của nàng so với kỹ viện còn điên cuồng hơn! Hôm nay sợ rằng Vương gia sẽ mất hết thể diện, như vậy là tốt nhất, nàng là có thể nhanh chóng chiếm được vị trí Vương Phi kia.

Sở Thiên nhìn nàng cười cười, trong mắt không hiểu đang nghĩ gì, mà Thổ Phiên thái tử còn chờ mong không thôi, phía dưới Lưu Hằng lôi lôi Tô Dật nói: "Wow, không thể ngờ Mộng thiên kim dũng cảm như thế a"

Mà Tô Dật mày lại chau lên, sao trông nàng quen vậy? Có phải họ đã từng gặp qua hay không?

Các vị thiên kim cùng phi tử đều phát ra tiếng kinh hô, đây là muốn làm cái gì?

Mộng Ngữ Diên cười cười nói: "Hôm nay ta sẽ hát cho mọi người nghe một ca khúc tên là chỉ có ngươi" nói xong nàng tao nhã cười cười, hát lên một ca khúc quen thuộc của chính mình . . . . . .

Nha - lý - a, có thể cho ta rất nhiều tiền ~

Nha - lý - a, có thể làm cho ta liberdade (tự do) ~

Nha - lý - a, có thể bảo hộ ta ~

Giáo thổ phỉ cùng lưu manh không thể khi dễ ta ~

Ngươi bản lĩnh lớn nhất ~

Chính là, nha - lý - a ~

Nha ~ nha - lý - a ~

Chớ trách ta rất nói thầm ~

Làm Hôi Thái Lang đi ~

Đừng sợ chết đừng run run ~

Chịu tiếng xấu thay cho người khác ngươi tới, chịu chết ngươi đi ~

Hợp lại toàn lực cho ta ~

Hy sinh cũng đáng được ~

Nam mô a di đà Phật ~

Hoàng đế nghe ca từ như vậy không khỏi cười thành tiếng, Thổ Phiên thái tử cũng phải bật cười, nàng thật sự rất đặc biệt, luôn có thể mang đến cho người khác sung sướng cùng kinh ngạc.

Mộng Ngữ Diên hát xong, vươn tay ý bảo phía dưới bắt đầu âm nhạc, sau đó đưa ra một cái mỵ nhãn đối với mọi người phía dưới, trọng điểm là lúc nhìn tới hoàng thượng trong lòng nàng không ngừng kêu gào nhìn đi! Nhìn đi! điện giật chết ngươi! điện giật chết ngươi, không được nghĩ cách trị tội ta!

Cảm nhận tiếng nhạc nhẹ nhàng êm ái, nàng vươn cánh tay nhỏ nhắn trắng muốt ra, đôi chân xoay tròn dẫn theo làn váy vòng thành một vòng tròn duyên dàng chậm rãi đi tới thân cây nhỏ bên cạnh, sau đó một tay giữ thân cây, đầu ngửng cao cao , cái mông cũng kiều cao cao , chợt đột nhiên nàng cúi đầu, chân đá lên cao. Cả người phối hợp thành hình chữ S, tiếp đó mái tóc vung lên, nàng khẽ cắn môi, đôi mắt híp lại, động tác mị nhân đến cực điểm,

Mọi người phát ra tiếng thán phục, có ít người nuốt một ngụm nước bọt, thật quá lôi cuốn đi? Đại đa số nam nhân đều không có phản ứng, thật đẹp!

Chương 47: Không cần mê luyến ta

Mộng Ngữ Diên nhân cơ hội đó nhìn vẻ mặt của mọi người, sau đó nàng thân hình nàng bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động, phía dưới các nam nhân cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, mãnh liệt nuốt nước miếng.

Hắc hắc, thật ra đây là múa cột, ở cổ đại không có ống tuýp nên đành phải dùng tạm thân cây để thay thế nhưng thân cây được đưa tới thực hoàn hảo, không chỉ có kích thước vừa cánh tay mà mặt trên còn rất bóng .

Nàng cười cười, tay cầm lấy cột đi hai vòng, đột nhiên bay lượn lên, tóc đen tung bay, làn váy bay lượn, động tác tuyệt đẹp mê hồn, lúc này cả người xoay thành vòng chậm rãi trợt xuống thực giống tiên tử hạ phàm, khiến các nam nhân dưới đài thần hồn điên đảo .

Khúc nhạc đã kết thúc, mọi người nhiệt tình tăng cao, tất cả đều cảm thấy còn chưa đủ đều la lên muốn nàng múa thêm lần nữa, thấy mình được hoan nghênh như vậy nàng liền cầm lấy chiếc trống lớn dưới đài bắt đầu gõ mái tóc đen tuyền tung bay trong gió.

"Thống khoái tự tại nhiệt huyết mênh mông, đừng hỏi tồn tại Tinh có thể hái, đầu ngẩng lên đến sướng thích thoải mái, thiên nhai bất quá ta và ngươi ngực mang, ngươi là huynh đệ đến từ tứ hải, tâm ngay cả đứng lên cho ngươi hoan hô, thanh xuân là một ca khúc, đón quang cho chúng ta cùng nhau hát. . . . . ." Nàng vừa hát vừa múa. Toàn bộ mọi người bị tiếng hát của nàng cuốn hút gật đầu đong đưa theo nhạc.

Ngữ Diên thấy thế liền nói to với các đại thần phía dưới: "Mọi người cầm lấy đũa, tất cả đứng lên"

Phía dưới các đại thần nghe vậy toàn bộ đều đứng dậy, trong tay đều cầm đũa giơ lên làm theo động tác của nàng, tả hữu lắc lư, Sở Thiên cười càng thêm ý vị thâm trường, nàng thực sự rất thú vị!

Không khí nặng nề lập tức tan thành mây khói, mọi người cười càng lúc càng vui vẻ, phía dưới nhóm thiên kim cũng đều đứng dậy lắc lư, Tình nhi thấy thế tức giận nghiến răng nghiến lợi, bàn tay không tự giác nắm chặt, hận không thể lập tức bóp chết nàng.

Sở Hạo đôi mắt bỗng trở nên thâm trầm khó đoán, khóe miệng hắn hiện lên một tia trào phúng, nàng thật sự là Mộng thiên kim? A, có lẽ hắn nên điều tra nàng thêm một lần nữa.

Bài hát kết thúc,khi nàng xuống đài đi thay quần áo, toàn bộ mọi người bắt đầu thảo luận vũ đạo kia là vũ đạo gì? còn ca khúc này gọi là ca khúc gì? tại sao có thể mạnh mẽ lôi cuốn như vậy!

Sau khi thay quần áo xong Ngữ Diên đi theo nhóm thiên kim và các phi tử tham gia diễn đứng ở trên đài, chờ kết quả cuối cùng.

Kết quả, tất nhiên là không khiến nàng thất vọng, nàng là người chiến thắng.

Lão thái giám nói: "Còn không tạ ơn?"

Mộng Ngữ Diên nghe vậy liền đứng dậy kích động nói: "Ta. . . . . . Ta thực sung sướng, đầu tiên ta xin cảm tạ hoàng thượng, cảm tạ Thổ Phiên thái tử, cảm tạ ban tổ chức, cảm tạ những FANS trung thành của ta, cùng với những thái giám đã giúp ta tìm thân cây này, còn có những người bố trí khung cảnh và trang phục trong cung nữa, ta hứa sẽ cố gắng làm tốt mọi việc, sẽ không làm chuyện trái pháp luật, không tham lam, không ăn trộm tiền tài, sẽ cố gắng làm hài lòng con dân"

Lão thái giám xấu hổ không thôi, muốn nàng quỳ cảm tạ long ân nàng lại đi nói cái gì gì ? Thấy nàng nói như vậy hoàng thượng cũng không hề tỏ ra tức giận, vì vậy hắn chỉ có thể tiếp tục đứng nghe nàng lải nhải.

"Tốt lắm, cuối cùng ta muốn cảm tạ người ta coi trọng yêu thương nhất"

Mọi người nghe thấy vậy toàn bộ đều nhìn về phía Sở Hạo, bọn họ nghĩ chắc chắn nàng sẽ nói hắn, nhưng ai ngờ. . . . . .

"Đó chính là cha mẹ của ta, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ không thể có người vĩ đại là ta, đừng quá yêu thích ta, ta chỉ là truyền thuyết, bất quá. . . . . . Các ngươi nếu quá yêu thích ta, ta cũng không thể ngăn cản tư tưởng của các ngươi, đúng không, kỳ thật. . . . . . Chính ta cũng thực yêu thích chính bản thân mình" nói xong, nàng sờ sờ mặt mình say mê cười cười.

Chương 48: Yêu cầu

Mộng Ngữ Diên sờ sờ hai má mình say mê cười cười, các đại thần phía dưới thì xấu hổ không thôi, nàng không phải tự kỷ bình thường a. . . . . .

Lúc này, hoàng thượng bỗng nói "Ngươi không cần phủ lớn, không cần vạn lượng hoàng kim, vậy yêu cầu của ngươi là gì?" Hắn biết rõ còn cố hỏi, trong mắt chứa đựng ý cười.

Một câu hỏi hết sức đơn giản nhưng khiến cho toàn bộ những người ở đây đều ngưng thở chờ đợi câu trả lời của nàng.

Mộng Ngữ Diên nhìn nhìn mọi người, trong lòng thầm kêu khổ, nàng không thể đứng trước mặt nhiều người như vậy nói mình trộm này nọ, làm như thế mặc dù không mất đầu nhưng sẽ làm mất hết thể diện của cha nàng.

Lão thái giám thấy nàng trầm tư không trả lời, vội nhắc nhở nói: "Hoàng thượng đang hỏi ngươi đấy"

Mộng Ngữ Diên trừng mắt liếc hắn một cái, ngươi còn phải nhắc sao? Ta cũng không phải kẻ điếc! Vì thế, nàng cười cười nói: "Ách. . . . . . Hoàng thượng, ở đây có hành xử theo đạo lý người không biết không có tội không?" Nàng yếu ớt hỏi.

"Không " hắn không hề do dự trực tiếp trả lời.

Không = Ngươi cũng bị mất đầu

Trong đầu của nàng xoay quanh mấy câu nói đó, không được, nàng còn chưa được hưởng thụ mỹ nam! còn chưa kiếm được nhiều tiền! nàng không thể chết được! tuyệt đối không thể đi tìm cái chết!

"Hoàng thượng. . . . . . Ngữ Diên có thể một mình nói sao? A. . . . . . Đầu ta đột nhiên thật choáng váng nha. . . . . ." nói xong cả người nàng run rẩy sau đó ngã xuống, nàng cố ý ngã xuống phía Cúc Nhi, Cúc Nhi thấy thế vội đỡ nàng, "Mộng tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?"

"Cho ta mượn bả vai dựa vào một chút" nàng nói nhỏ.

Cúc Nhi thất thần, cái gì? Nàng đang giả bộ? Trời ạ, ở trước mặt hoàng thượng mà dám giả bộ bất tỉnh nàng muốn giết hay sao, Mộng tỷ tỷ thực sự đang nghĩ gì?

Lúc này, Sở Hạo tiêu sái đi tới, kéo Mộng Ngữ Diên ra khỏi vai Cúc Nhi cho nàng tựa vào trong ngực của mình, Mộng Ngữ Diên đột nhiên bị người nào đó kéo vào trong lòng cái mũi lập tức đụng phải ngực của hắn đau điếng, nàng nhe răng trợn mắt nhìn hắn.

"Nếu Vương Phi cảm thấy không thoải mái, bổn vương liền mang ngươi trở về " nói xong đột nhiên ôm lấy nàng, Mộng Ngữ Diên hoảng sợ, vội vươn tay ra "Hoàng thượng. . . . . ."

Sở Thiên cười cười, đứng dậy hỏi: "Như thế nào? Không thoải mái còn có lời muốn nói sao?"

"Ngữ Diên. . . . . . Có. . . . . .điều này thực sự rất quan trọng!. . . . . ." Không phải là nàng muốn nói, mà là phải nói.

Sở Hạo lạnh lùng nhìn nàng hỏi: "Vương Phi không phải nói không thoải mái sao? Tai sao bây giờ còn có khí lực cùng hoàng thượng nói chuyện?"

"Vương. . . . . . Vương gia. . . . . . Ta thực sự không thoải mái, ngài. . . . . . Ngài không thấy ta nói chuyện. . . . . . Chậm như vậy sao. . . . . . Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói. . . . . ." Nha , ngươi chạy tới làm cái gì? Tưởng rằng nàng giả bộ bất tỉnh hoàng đế soái ca sẽ lập tức gọi ngự y tới, sau đó đem nàng dẫn vào hậu cung, tiếp theo sẽ một mình ở chung với nàng, tiếp đó nàng thừa nhận sai lầm, cuối cùng hắn khoan hồng độ lượng buông tha cho nàng, hơn nữa ca ngợi nàng rất dũng cảm, ban cho vạn lượng hoàng kim, ách. . . . . . Nội dung vở kịch không phải sẽ phát triển như vậy sao?

Sở Thiên cười cười nói với các đại thần phía dưới : "Các ái khanh cứ tiếp tục đi" sau đó nói với Sở Hạo: "Hai người đi theo ta" nói xong liền quay người bước đi.

Người nào đó cứ như vậy hoảng hoảng hốt hốt bị ôm đi, mọi người quỳ xuống hô "Cung tiễn hoàng thượng" .

Chương 49-50 ngày 17-7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: