Chương 2 : Trở Thành Chuột Hamster?
Mọi người ăn xong tất cả các món chính liền tạm biệt đi về để làm việc, riêng Cố Kỳ La cũng tỷ tỷ mình Cố Kỳ Kỳ cũng nhau đi chơi.
Thành thị về đêm rất nhộn nhịp, hai người cầm trên tay một cái khay đựng 2 khay nhỏ sủi cảo và há cảo, 10 cây xiên nướng vị, 2 ly kem sôcôla, 2 ly trà sữa, và một con gà nướng vừa mua xong đi đến một chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống, vừa thưởng thức món ngon thần thánh vừa nhìn ngắm cảnh sắc trên sông lớn.
Từng cơn gió lùa đến người hất bay mái tóc dài đen của cả hai, người qua đường nhìn cả hai không ít, cứ như hai người không bình thường, đầu tóc rũ rưỡi, miệng vừa ăn vừa cười cười nói nói nhưng chỉ có thể nghe ra tiếng cười thật lớn lan đến dây thần kinh cười của mọi người, tiếng cười không ngừng nghỉ cứ vang ra từ hai cô gái.
"Phụt, haha...không ngờ lúc chị cưới anh rể, anh ấy lại thê thảm như vậy a..."
Cố Kỳ La nhịn không được sự nết na thùy mị của mình mà cười đến không ngừng lại được, cười đến nước mắt chảy ra bên khóe mắt.
Nàng không ngờ tỷ tỷ mình hành anh rể thê thảm như vậy a! Trả bài An Lục Đình 1 tuần hết 7 ngày mỗi đêm.
"Không những thế, lúc em còn nằm trong bệnh viện không biết được vị tỷ tỷ này của em hành chồng chị ra sao đâu, dã mãn lắm nha!"
"V-vậy sao? Nghe chị kể mà m- c-chị coi chừng!"
Cố Kỳ La không kịp nghĩ nhiều, nàng vội ôm lấy tỷ tỷ của mình, dùng cả sức lực ban nãy ăn được dùng hết sức quăng tỷ tỷ nàng qua một bên, đưa lưng về một chiếc xe điên đang lau đến với tốc độ kinh người.
Bởi vì xe chạy đến quá nhanh, nàng chỉ vừa phát hiện nhờ vào ánh đèn lóe lên từ chiếc kính cận của mình mà thôi, hành động phản xạ đầu tiên là ôm lấy tỷ tỷ dùng hết sức bình sinh mình có mà quăng một cái thật mạng qua một bên, cũng vì cú quăng ấy làm cho thân thể mất đà lui về phía sau vài bước, đúng lúc chiếc xe điên lau đến, một trận đau đớn truyền đến từ chân sau đó là toàn thân đều đau đớn khôn cùng.
Mà tài xế của chiếc xe điên kia sau khi nhận thấy mình sắp tông trúng người liền tỉnh táo lại, hắn đánh vô lăng đi nơi khác nhưng vẫn muộn, chiếc xe đã tông trúng Cố Kỳ La đang ngã về sau.
Cả người Cố Kỳ La đều là máu, chiếc áo sơ mi trắng được gia đình tặng giờ đây đã bị nhuốm thành màu đỏ, người xung quanh chạy đến xem rất nhiều, Cố Kỳ Kỳ ngơ ngác nhìn, cố đứng dậy dù cơn đau đang được truyền từng sợi dây thần kinh chứng tỏ đều này không phải mơ, chân tay xơ xác chảy máu, tay trái đau đớn vẫn đứng dậy chạy đến chỗ em gái, hai bàn tay run rẩy ôm lấy em gái mình.
"Tiểu Kỳ La. Tỉnh táo lại đi. Em đừng có ngủ, tỉnh lại, có nghe chị nói cái gì không? Làm ơn, tỉnh lại đi, Tiểu Kỳ La mà ngủ thì ai cùng chị nói chuyện đây, van xin em đó tỉnh lại đi. CỐ KỲ LA!"
Cố Kỳ Kỳ vừa khóc vừa nói, áo thun trắng bởi vì ôm em mình mà nhuộm lên một mảng đỏ thẫm.
"Chị còn chưa kể em nghe hết chuyện lúc cưới và nhiều chuyện khác cho em mà. Năn nỉ em đó, mở mắt ra đi... Chị xin em đó Tiểu Kỳ La, đừng ngủ..."
Nhưng rồi Cố Kỳ La vẫn chịu không nổi mi mắt nặng trĩu mà nhắm mắt rơi vào màn đêm u tối.
Cố Kỳ La dường như rơi vào mộng, nhìn thấy hình ảnh chính mình lúc 10 tuổi hôm ấy vẫn mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, quần jean xanh và mang một đôi giày nàng yêu thích, nàng nở nụ cười chào ông nội và bà nội, hai người cười hiền hậu nhìn nàng vươn tay ra nắm chặt tay nàng cùng nhau bước đi tới căn nhà màu trắng.
~~
Một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt Cố Kỳ La là một hang động to lớn, nàng thử nhắm mắt rồi mở ra nhìn xung quanh.
Hàng trăm cặp mắt sáng ngời nhìn nàng chăm chú, một con vật trong như chuột lang chạy tới nhìn nàng cung kính.
"Chít chít(Đức vua đáng kính của chúng ta, ngài khoẻ không?)"
"C-chít chít(Nói gì thế? Ách? Sao lại là chít chít!?)"
"Chít chít?(Ngài sao thế?)"
Thấy Cố Kỳ La hoảng loạn con chuột lang lo lắng nắm tay nàng.
"Chítttt!?(Cái quái gì thế này!? Mình đường đường là con người chính cống mà! Sao lại thành chuột?)
'Chẳng lẽ cú đâm đó đã khiến linh hồn mình nhập vào thân thể chuột này sao?'
"Chít chít chít(Ngài sao thế? Con người? Ngài đang nói đến ả con người đang thoi thóp bên trong kia sao?)"
Chuột lang kia như nghe nhầm cách nói chuyện của nàng mà hỏi.
"Chít?(Con người? Có người ở đây sao?)"
Mắt Cố Kỳ La sáng lên hỏi tên chuột lang.
"Chít(Vâng, đúng vậy.)"
Chuột lang chấp tay hành lễ gật đầu, có lẽ nó quên mất mình chỉ là một con chuột lang nhỏ bé không bằng vua của nó. Cao quý như vậy mà nó lại nắm tay, làm chuyện thật thất lễ mà!
"Chít chít(Mau dẫn ta đến đó)"
Cố Kỳ La nuốt vài ngụm nước bọt mà bắt chước giọng của một người vua nên có.
"Chítt(Vâng!)"
Thế là một đàn chuột lang chia làm hai hàng ngay ngắn để Cố Kỳ La cùng tên chuột lang kia đi vào sâu trong hang động to lớn.
"Chít(Mắt ta có màu gì?)"
"Chít?(Ân? Mắt ngài có màu lam.)"
"Chítt.(Ừm)"
Cố Kỳ La gật gật đầu trước đó nàng cũng đã nhìn thân thể chuột của mình có chút khác với loài chuột lang mà nàng thấy, nó giống với loài chuột hamster mà tỷ tỷ nàng nuôi hơn. Nhưng có chút kỳ quái.
Bộ lông không hề có màu xám như chuột lang mà có màu hạt dẻ, đó là đặc điểm của giống chuột hamster, nhưng đặc điểm có chút kỳ quái nhất là đôi mắt tên chuột lam kia nói, nó có làm lam(xanh dương).
'Có lẽ màu mắt cùng bộ lông này nên bọn chúng mới nhận mình là vua chuột.'
Suy nghĩ Cố Kỳ La lập tức ngừng lại vì mùi máu tanh cùng hơi thở thoi thóp đang lan toả trong không khí.
"Chít chít chít (Ả loài người chuẩn bị chết đến nơi rồi, ngài định làm gì ả?)"
Chuột lang bên cạnh nàng lên tiếng hỏi phá tan không khí có chút u oán xung quanh.
"Chít, chít chít (Cứu, chứ ta cũng không thể ăn thịt người được.)"
"Chít? Chít chít (Cứu? Ngài sao có thể cứu được ả loài người đó?)"
Chuột lang có chút khó hiểu nhìn Cố Kỳ La, rõ ràng là chuột lang bọn nó dù không thể ăn được nhưng có thể gậm nhấm từ từ a!
"Chít chít chítttt- (Quy động phân nửa chuột lang tìm hết những cây cỏ hay cây nhỏ có mùi khó ngửi đem đến đấy, phân nửa còn lại đi tìm những trái cây ăn được.)"
"Chít (Vâng, thưa đức vua)"
Cúi đầu tôn kính với Cố Kỳ La rồi chạy ngay đi quy động lính chuột lang.
Cố Kỳ La thở phào một hơi từng bước nó đi lại gần tiếng thở kia, càng ngày càng gần.
Nàng phát hiện người này lại mặc trang phục cổ trang! Hơn hết còn là trang phục khá chất lượng a! Người này có thể là tiểu thư hay con của quý tộc nào đó bị thương.
Cố Kỳ La cũng khá bình tĩnh khi nàng xuyên không vào thân thể chuột hamster có màu mắt lam này, lại xuyên không qua cổ đại nữa. Cũng không rõ thời kỳ nào!
"Ưm..."
Người trước mặt nàng khẽ cử động, nhưng chỉ một chút là rên rỉ trong đau đớn.
"Chít? (Này, cô không sao chứ?)"
"..."
Cố Kỳ La lên tiếng nhưng nhớ tới giọng mình vẫn là "chít chít" chỉ có thể thở dài đầy bất lực.
Nhưng nhớ tới cơ thể nhỏ bé của mình, nàng thuận lợi leo lên người nữ nhân kia.
Nhìn gần, Cố Kỳ La mới giật mình khuôn mặt nữ nhân đang bị thương này lại xinh đẹp diễm lệ như vậy, mùi hương cũng thơm không kém, dù đã bị hoà trộn cùng máu tanh tưởi nhưng vẫn không đánh mắt mùi hương thơm từ hương trà.
Cố Kỳ La một lần nữa ngước đầu lên, nàng có chút giật mình, ánh mắt đầy sự lạnh lẽo đến thấu xương của nữ nhân nhìn nàng như muốn ăn thịt a!
"Con chuột bẩn thỉu chết tiệt kia, ngươi nhìn đủ chưa?"
Dù giọng có chút nhỏ nhưng đủ nàng có thể nghe rõ từng chữ nữ nhân kia lí nhí.
"Chít chít chít chít... (Chưa đủ nha, tỷ tỷ đẹp như vậy nhìn thêm chút nữa chắc không sao đâu.)"
Đầu nhỏ hamster lắc đầu "chít" như hiểu ý.
"Ngươi mà cũng muốn nhìn kẻ sắp chết như ta sao?"
Ngay sao đó chú hamster lại gật đầu sau đó lắc đầu rồi gật đầu.
"Hì..."
Dù cơ thể chi chít vết thương cùng vết thương sâu ngay ngực nhưng nữ nhân vẫn nhịn không được cười ra tiếng.
"Chít? (Cô vừa cười?)"
Mặt Cố Kỳ La có chút ngơ ngác nhìn khuôn mặt nữ nhân kia cười, nó cực kỳ đẹp a! Nàng muốn nữ nhân này cười tiếp a! Mắt nàng sáng ngời nhìn chăm chú vào nữ nhân kia.
"Chít chít (Cô cười đẹp quá, cười lại cho ta xem đi a!)"
"?"
"Chítttt (Đức vua vạn tuế, chúng thần đã tìm tất cả thứ ngài nói rồi, đặt trúng ở đâu đây?)"
Một đàn chuột lang đứng thành hai hàng cúi đầu, một con chuột lang đứng ra hỏi nàng.
"Chítt. (Cứ để ở đó, các ngươi có thể lui hoặc đi tìm thức ăn.)"
"Chít (Chúng thần lui ngay.)"
Ngay sau đó đàn chuột lần lượt bỏ từng nhánh cây quả và cỏ xanh xuống rồi bỏ đi.
"Xem ra ngươi là tên lãnh đạo bọn chuột lang đó."
Nữ nhân kia lí nhí, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn nàng.
Cố Kỳ La gật đầu như nữ nhân kia đã đoán đúng, dù nàng không phải là kẻ lãnh đạo thật nhưng cũng xem là người lãnh đạo đi."
"..."
Cố Kỳ La có chút khó hiểu khí thấy đối phương im lặng, quay qua nhìn thì thấy nữ nhân kia vậy mà ngủ đi.
'Thôi thì để cô gái này ngủ đi đã.'
___To be continue ___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com