Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C3: Giao chiến

CHƯƠNG 3 _ GIAO CHIẾN

Dịch : Tiểu công chúa

Nghe Bích Châu kể về tình hình trong hoàng cung hiện nay, Vũ Văn Lăng sắc mặt càng ngày càng đông lại. Bởi vì nàng thực sự hiểu được tình cảnh bản thân, bề ngoài nàng chính là công chúa, nhưng trên thực tế lại là vật hy sinh cho cuộc tranh đấu quyền lực. Nghĩ đến huynh muội Lý gia thủ đoạn đa đoan, nếu biết nàng không phải kẻ ngốc, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng. Nàng thầm trách mình làm việc xúc động thái quá, để bảo vệ mạng sống của mình, nàng nhất định phải phòng bị...

"Bích Châu, ta cư xử như vừa rồi với Thuỵ Tuyết bởi vì nhất cử nhất động của nàng đều nói cho ta biết, những người khác trong cung cũng nhìn chòng chọc vào ta như vậy". Vũ Văn Lăng tỏ ra sắc bén, nhưng sau khi nói ra những lời như vậy nàng lại yếu ớt đi tới trước mặt Bích Châu, kéo bàn tay trắng thon thon nói: "Bích Châu tại chốn thâm cung này ngươi là người duy nhất ta tín nhiệm, nếu hỏi tại sao chính ta cũng không biết, có lẽ nào đây là duyên số chứ. Từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của ngươi, ta đã không xem ngươi làm nô tì, nếu như ngươi không chê ta là một công chúa bỏ đi, hãy gọi gọi ta hai tiếng tỷ tỷ được không?" A Lăng áp dụng chính sách dụ dỗ lẫn lôi kéo.
Bích Châu đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào gượng cười nói: "Công chúa, nô tì so với người lớn hơn 5 tuổi mà? Nô tì là tỷ tỷ người mới đúng."
Nàng đã từng xem qua nhiều tiểu thuyết xuyên qua cùng kịch truyền hình, làm gì có nữ tỳ lại so bì lớn nhỏ với chủ tử như thế này. Nhưng mà Bích Châu lại ước chừng lớn hơn nàng 5 tuổi, điểm này nàng quả thực phiền muộn.

Vũ Văn Lăng xấu hổ cười nói: "Bất luận ai là tỷ tỷ, tóm lại chúng ta là hảo tỷ muội." Nàng nói xong tháo chiếc vòng ngọc trên tay đeo vào cổ tay Bích Châu: "Chiếc vòng ngọc này coi như là ta tặng cho muội muội làm lễ vật gặp mặt, không được phép từ chối a."

Bích Châu khẽ gật đầu, thân thiết nắm tay A Lăng, rất lâu, rất lâu...

"Thái hậu nương nương giá lâm..." Một tiếng âm dương quái khí vang lên, thấy một người phụ nữ khí độ bất phàm đi vào Cẩm Tú cung. Nữ nhân kia ước chừng khoảng hai bốn, hai lăm tuổi, nét mặt như hoa đào, đôi lông mày như con bướm được thêu trên vải lụa, qua cặp mắt phượng kia của nàng có thể thấy được sự khôn khéo thông minh. Nàng mặc một thân trang phục đỏ thắm, làn váy kéo dài ra phía sau, càng làm nổi bật thêm vài phần khí phách,với một nữ nhân có phong thái thế này, trừ bỏ Lý Quý phi ngày xưa hiện giờ đang là Thái hậu nương nương thì còn có thể là ai nữa. Xuất phát từ phản ứng bản năng, Bích Châu lui lại vài bước, quỳ xuống nói: "Cung nghênh Thái hậu nương nương."

Vũ Văn Lăng đầu óc nhanh nhạy liền xoay người khom xuống, mặt mỉm cười, kính cẩn quỳ xuống nói: "Nữ nhi cung nghênh mẫu hậu nương nương."

"Mẫu hậu nương nương." Vừa nghe những lời này, trên mặt thái hậu lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức sau đó sắc mặt như cũ cười nói: "Trang Hòa, ta nghe nói bệnh của ngươi có chuyển biến khá hơn, quả nhiên không phải là giả." Sau khi nói xong, gương mặt lộ rõ sự thích thú, tươi cười, đối với thái giám bên cạnh vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Tiểu Tường Tử, ngươi càng ngày càng không có nhãn lực, còn không mau đến nâng công chúa dậy. Trang Hòa chính là kim chi ngọc diệp, sao có thể để bị thương ngọc thể được chứ."

Thái giám Tiểu Thường Tử kia vội kéo cánh tay A Lăng nói: "Công chúa thứ tội, nô tài có mắt không tròng."

A Lăng để tùy ý thái giám kia giúp đỡ, chậm rãi đứng lên nói với Bích Châu: "Tôi tớ lẫn nô tài trong cung các ngươi đều chết đi đâu cả rồi? Mẫu hậu đến đây cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa dâng trà lên sao?"

Bích Châu cúi đầu hoảng loạn nói: "Công chúa thứ tội, Thái hậu nương nương thứ tội, Bích Châu tội đáng muôn chết."

Vũ Văn Lăng nhướng mày, hướng tới bên ngoài lạnh lẽo lãnh đạm nói: "Ta không có nói ngươi, Thuỵ Tuyết, Tiểu Sương, Lan Tâm, Thuận Hỉ, các ngươi chết đi đâu rồi?" Sau đó nàng quay đầu, đối diện Thái hậu cười nói: "Nữ nhi không biết cách dạy dỗ, khiến cho mẫu hậu chê cười. Mẫu hậu, nô tài trong cung của nữ nhi tay chân vụng về, toàn bộ dứt khoát đuổi ra, ngày khác nữ nhi tự mình đến Phủ Nội vụ chọn mấy người, người xem có được không?"

Lý Thái hậu có chút cười nói: "Được, bất quá thân thể ngươi vừa mới hồi phục, nên tịnh dưỡng mới phải. Ta cho Tường Tử chọn mấy người nhanh nhẹn tháo vát, sang đây tặng cho ngươi là được."

Vũ Văn Lăng trong lòng thầm mắng: "Bà già chết tiệt, muốn phái người giám sát ta? Không có cửa đâu." Trên mặt cười nói: "Mẫu hậu, ta chỉ có một cái yêu cầu nho nhỏ vậy cũng không thể thỏa mãn được sao?" Nàng nói lời này nghe tựa như đối với mẹ làm nũng bình thường, nhưng a Lăng đã sớm xem lão thái bà này (tuy rằng không phải rất già) không vừa mắt.

Lý Thái hậu trong lúc nhất thời thất thần, Tiểu Thường Tử kia tinh mắt, thanh thanh giọng nói: "Thái hậu nương nương mệt mỏi, sớm quay về nghỉ ngơi đi."

Lý Thái hậu gật gật đầu nói: "Trang Hòa, bữa nay ta không thể uống trà rồi".

Vũ Văn Lăng cười nói: "Đây quả là lỗi của nữ nhi, đám nô tài này thực đáng đánh đòn." Lập tức mặt lạnh như tiền nhìn Bích Châu liếc mắt nói: "Người đâu, đem tiện tì này ra ngoài đánh gãy chân cho ta".

Bích Châu không phải đần độn, lập tức hiểu rõ ý tứ của A Lăng. Bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, than thở khóc lóc, kể lễ. "Nô tì biết sai rồi, công chúa người đại nhân đại lượng, xin tha cho nô tì." Vừa nói vừa dập đầu, trên trán lập tức hiện lên một vết máu mờ mờ. Tư thế kia khiến người nghe thấy thương tâm, nhìn thấy rơi lệ. Hai tên thị vệ đi vào tới cũng thất thần, ngơ ngác đứng tại chỗ.

A Lăng mặt lạnh như tiền nhìn Bích Châu khóc lóc kể lể, một hồi lâu mới lười biếng đi đến trước mặt nàng, cười lạnh vài tiếng, nói: "Tha cho ngươi?" Bốp! Đánh Bích Châu một bạt tai tiếng vang dội, khóe miệng Bích Châu có máu chảy ra. Bích Châu sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên một vệt máu chảy ra, hiện ra vẻ đẹp quỷ dị.

"Xem về sau còn dám không, ta nói cho ngươi biết, nô tài chính là nô tài, đừng nghĩ đến trên đầu bản công chúa khi dễ. Nha đầu chết tiệt kia, mấy năm nay ngươi ỷ vào lão nhân trong cung khắp nơi khi dễ ta, hôm nay trước mặt mẫu hậu làm trò, ta không hảo hảo giáo huấn ngươi không được."

Vũ Văn Lăng lại đối với hai người thị vệ kia nói: "Kéo ra ngoài, đánh tới khi ta vừa lòng mới thôi..."

"Công chúa, xin người tha cho nô tì, nô tì biết sai rồi.." Tiếng la thảm thiết xẹt qua bên tai mọi người, tiếng la khóc truyền đến từng trận càng thêm kinh khủng hơn.

Trên khuôn mặt thái hậu luôn hung ác, cũng hiện ra vẻ khác thường, chỉ có A Lăng sắc mặt vẫn như cũ.

"Mẫu hậu, người không phải mệt mỏi sao? Hay không cần nữ nhi tiễn người trở về?" A Lăng nét mặt tươi như hoa, quan tâm hỏi Lý Thái hậu.

Thái hậu ổn định thần sắc nói: "Không cần, ngươi thân thể không khoẻ, nhất thiết phải luôn giữ gìn mới được".

A Lăng cười nói: "Nữ nhi biết rồi."

"Mẫu hậu, đám nô tài trong cung ..."

Thái hậu quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Mấy người họ theo ngươi cũng đã nhiều năm, hiểu rõ tính tình của ngươi. Trước mắt cứ để cho bọn họ hầu hạ đi."

A Lăng nghiêng người cúi chào, cấp Thái hậu một dáng tươi cười vui vẻ: "Cung tiễn mẫu hậu."

Nhìn thấy Thái hậu đi xa, A Lăng lập tức rơi xuống ghế, hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra, tựa hồ như vừa mới trải qua một trận chiến đấu ác liệt, nàng chậm rãi duỗi thằng tay ra, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay. Vừa rồi chỉ một màn đơn giản, A Lăng đã muốn dùng hết toàn bộ sức lực rồi. Nàng ở trước mặt Thái hậu diễn một vở tuồng, một hồi lại liên quan đến tính mạng thành vở kịch lớn. Hơi có sai lầm, chỉ sợ rằng nàng khó giữ được tính mạng.

Bên ngoài Bích Châu khóc lóc kêu la không dứt bên tai, Vũ Văn Lăng bịt tai, trong ánh mắt có một giọt châu lấp lánh.

Phượng Triêu cung.

Lý Thái hậu dựa vào ghế Quý phi, hai mắt nhắm chặt, cau mày, một cung nữ đang bóp chân cho nàng.

Thái hậu thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Tường Tử, nha đầu kia có đúng là Trang Hòa mấy năm về trước điên điên ngây ngốc không?

"Thái hậu, thế này, dung mạo giọng nói đều cùng trước kia giống nhau như đúc, hẳn là Công chúa mà". Tường tử khom lưng, đứng ở trước mặt Thái hậu nịnh bợ.

"Nha đầu kia không đơn giản, sợ là không dễ đối phó."

"Muôn tâu thái hậu nương nương, công chúa có lợi hại đến mấy cũng chỉ là chim sẽ sao so với phượng hoàn được, Thái hậu người là phượng hoàng, nha đầu kia cũng chỉ là chim sẻ mà thôi".

Thái hậu lắc đầu nói: "Không đúng, nàng thực sự khiến ta suy nghĩ không ra."

"Thái hậu, muốn hay không...." Hắn nói xong làm động tác tay xẹt qua cổ. Tiểu Thường Tử này theo Thái hậu nhiều năm, đã sớm trở nên thủ đoạn nham hiểm. Hắn vì Thái hậu giết người vô số, trong mắt hắn, giết một người thì giống như làm động tác tay, thậm chí có thể đơn giản hơn.

Thái hậu lập tức sa sầm mặt, có vài phần tức giận, "Hồ đồ." Tường Tử vội vã quỳ trên mặt đất, cung nữ kia cũng sợ tới mức hai chân như nhũn ra, quỳ xuống.

Lý Thái hậu thở dài một tiếng, ngữ khí hơi chậm rãi: "Đều đứng lên đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com