Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C7: Nhiếp chính vương

Chương 7: Nhiếp chính vương

Dịch : Tiểu công chúa
Nguồn: meohoangtieuthu.wordpress.com

Hai nữ nhân vô cùng tinh quái gặp nhau ở chung một chỗ, thiên Nam địa Bắc khoác lác khoe khoang nổi dậy, càng nói càng hứng thú, bất giác cũng đã đến giờ dùng bữa, hai nữ nhân ăn cơm xong liền cùng nhau đi thăm tiểu hoàng đế Vũ Văn Hi (Văn Hi, cũng chính là Đậu Đinh trong truyền thuyết). Bởi vì thái hậu đã giải trừ cấm đoán với A Lăng, hai người thuận lợi ra khỏi Cẩm Tú cung, để tránh thái hậu nghi ngờ, nàng cố ý đem mọi người trong Cẩm Tú cung cùng mang theo. Dọc đường đi còn giả bộ đối với Kỉ Mộng biểu tình xa cách, Kỉ Mộng cúi đầu, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.

Hai nàng đi vào tới cổng Thừa Kiền cung (tẩm cung của hoàng đế), một cung nữ vội vã chạy tới nói: "Kỉ cô, hoàng thượng tìm người không thấy đang nóng nảy quá kìa, người vào trong nhìn đi."

"Các ngươi chờ ta bên ngoài." A Lăng phân phó cho nhóm nô tài.

Mới vừa rảo bước tiến lên bậc cửa thì một lão thái giám nghênh đón, rất không thân thiện nói: "Chủ tử cô nương là người cung nào? Thái hậu nương nương có lệnh, người hầu chờ bên ngoài không được đi vào." A Lăng nhất thời si ngốc, bình thường đều dưỡng ở Cẩm Tú cung, mấy năm gần đây còn bị cấm đoán, người biết nàng cũng thật không nhiều.

" Mắt chó của ngươi mù a, Kim chi Trang Hòa Trưởng công chúa ngươi cũng không biết, cút sang một bên đi." Kỉ Mộng hầm hầm giận giữ, cấp thái giám kia không còn lưu lại một chút thể diện nào.

Thái giám vừa nghe sắc mặt cũng tái xanh, quỳ xuống nói: "Nô tài không biết Trưởng công chúa giá lâm, đã đắc tội, thỉnh công chúa thứ tội." Nói xong còn không quên nháy mắt ra hiệu cho bọn cung nữ thị vệ . Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đi nghìn dặm. Số phận cung nữ Cẩm Tú cung Bích Châu đắc tội công chúa đều đã truyền khắp cung, chuyện của Thụy Tuyết cùng tiểu bảo bối cũng không ai không biết. Tiểu Tường Tử đã nhiều lần đưa các cũng nữ đến phục vụ ở Cẩm Tú cung nhưng quả thật mọi người đều ngán. Nói chung hình ảnh vị Trưởng công chúa nham hiểm độc ác này, đã khắc sâu trong đầu từng người trong cung. Lão thái giám Thường Hải đương nhiên biết việc này, trong lòng hắn chỉ biết thầm oán mình xúi quẩy, vì cái gì lại chọc tới một chủ tử như vậy.

Một đám người lập tức quỳ xuống hô to: "Nô tài, nô tì ra mắt Trưởng công chúa."

A Lăng hừ lạnh một tiếng, đối thái giám kia nói: "Công công có phải tuổi tác đã lớn hay không, khiến cho mắt không còn tốt nữa, thường ngày có lẽ còn đem Nhiếp chính vương nhìn thành Hoàng thượng không chừng". A Lăng muốn áp đảo tinh thần hắn, thái giám này dám chắc là người huynh muội Lý gia an bài, xem như là cho hắn tỉnh ngộ.

"Vâng vâng nô tài nhớ kỹ." Đầu Thường Hải giờ tựa như con gà mổ thóc.

A Lăng phẩy tay áo, nghênh ngang đi, lời nói lạnh lùng: "Đứng lên đi, không cho ngươi nếm mùi chút ngươi không biết trong cung này ai mới chính là chủ nhân."

Thường Hải yếu ớt đứng lên, lau lau mồ hôi trên trán đau khổ lắc đầu. Hắn sợ, hắn sẽ bị A Lăng khuất phục. Thường Hải tiến cung đã vài chục năm, hầu hạ qua vô số chủ tử, tất nhiên không người nào trách mắng hắn , dạng người gì hắn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Hắn hiểu rõ, Trưởng công chúa này không phải nhân vật đơn giản, tựa hồ hơn cả thái hậu... Hắn là thái hậu cố ý an bài ở bên cạnh hoàng thượng, giám sát hành động của ngài. Bây giờ xuất hiện một công chúa như thế có khả năng đối kháng cùng thái hậu, hơn nữa đã nhìn thấu thân phận của hắn, hắn bị kẹp ở giữa không dễ dàng kêu cứu...

"A Lăng, ngươi thật là lợi hại, ta quả thật càng ngày càng sùng bái ngươi." Nhìn Kỉ Mộng hiện rõ vẻ mặt tôn sùng.

"Ngốc, sự tình quốc gia kiểu này, ta hay người bình thường đã biết rồi, đệ đệ ta chẳng qua chỉ là một con rối mà thôi, ở bên cạnh hắn toàn bộ đều là người của huynh muội họ Lý, đối với gian tế không thể làm vẻ mặt hòa nhã. Ngươi cũng quá vô dụng, đến đây lâu như vậy, cũng không nghĩ biện pháp lôi kéo mấy người tâm phúc, tốt nhất là đem tất cả người trong cung này thay đổi hết". Vũ Văn Lăng vẫn tiếp tục nói không ôn không hòa, lại khiến cho tâm tư kinh hồn bạt vía.

Kỉ Mộng rùng mình một cái, kinh ngạc nói: "Đây chính là A Lăng mà ta quen biết trước đây sao?"

"Đây chính là quy luật sinh tồn, kỳ thực ngươi cũng biết mà". Vũ Văn Lăng lạnh lùng nói: "Mọi người bị bức tới đường cùng sẽ phải thay đổi".

Kỉ Mộng lại rùng mình, nữ nhân này rốt cuộc là ai a? Mấy tháng không gặp, liền biến thành ma quỷ?

"Đậu Đinh, là em sao?" A Lăng khẽ hỏi. Vũ Văn Hi nằm sắp trên bàn, đang ngủ say, miệng còn chảy nước dãi. Hắn rõ ràng không nghe thấy a Lăng nói, tiếp tục ngủ.

A Lăng nhẹ nhàng đi qua, nước mắt như "mưa xối xả" tí tách rơi xuống. A Lăng nhẹ nhàng lấy khăn tay lau đi nước miếng nơi khóe miệng Đậu Đinh, dáng tươi cười trên mặt lộ một tia vui mừng. A Lăng lúc này tâm tình phức tạp, có kinh hỉ <kinh ngạc vui mừng>, có an ủi, có lo âu, có thương yêu. Nàng kinh hỉ chính là đệ đệ đã rời khỏi nhà chín năm cư nhiên lại xuất hiện kì tích, an ủi là đệ đệ này mấy năm qua khỏe mạnh (phương diện vật chất), lo âu chính là tình trạng hiện tại của hắn vô cùng nguy hiểm, thương yêu chính là đệ đệ bé nhỏ vì cái gì phãi cuốn vào tranh quyền đoạt lợi...

"Tội gì phải sinh ra trong gia đình đế vương" Ở thời hiện đại, nàng thường nghe câu đó, trải qua mấy tháng thể nghiệm, nàng cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa thâm sâu trong đó. "Tội gì phải sinh ra trong gia đình đế vương a" Nàng không khỏi cảm khái. (thiệt tình dịch đoạn này mình cũng cảm thấy xúc động, thật tội nghiệp cho hai tỷ đệ T.T)

Kỉ Mộng sợ quấy rầy tỷ đệ bọn họ, lặng lẽ lui ra ngoài.

"Nhiếp chính vương tới..." Chợt nghe Thường Hải đứng dậy hô to.

Đậu đinh lập tức giật mình tỉnh giấc, từ trên bàn bật mạnh dậy kêu to: "Kỉ Mộng tỷ tỷ, Nhiếp chính vương tới, làm sao bây giờ?"

"Đậu Đinh, đừng có gấp." A Lăng kín đáo kìm lại ý tứ cấp bách lan truyền bất an của đệ đệ.

Đậu Đinh thấy A Lăng, "Tỷ tỷ? Là tỷ sao?" Trong mắt hắn có vài phần kinh ngạc, vài phần thăm dò.

A Lăng tiễn tiễn cười: "Đúng vậy, là ta."

Trong mắt Đậu Đinh lập tức phủ kín một màn sương mù, hắn căn bản không nghĩ đến, có thể gặp lại tỷ tỷ mà mình thương yêu. Lúc hắn gặp a Lăng, tuy rằng cũng cảm thấy cùng tỷ tỷ mình có vài phần tương tự, nhưng mà những người có hình dáng giống nhau nhiều lắm. Hắn phái Kỉ Mộng đi thăm dò xem, chẳng qua chỉ là ấp ủ một tia hy vọng, không nghĩ tới thật sự là tỷ tỷ mình, không thể không xúc động.

Đậu Đinh thật muốn được ngay lập tức nhào vào lòng A Lăng khóc lớn, nhưng A Lăng đối hắn dùng ánh mắt ra hiệu, hắn vừa nhấc đầu, thấy Nhiếp chính vương đã vào. Đậu Đinh cố nén xúc động trong lòng, nghiêm mặt nói: "Cậu có chuyện gì?"

A Lăng nâng váy cúi mình chào cười nói: "A Lăng bái kiến cậu." Nàng nhân tiện nhìn Nhiếp chính vương một cái, thấy người này đã ngoài ba mươi, mặt mũi bình thường, dáng người khôi ngô, võ tướng điển hình.

Nhiếp chính vương thực không ngờ a Lăng xuất hiện, càng không ngờ thái độ A Lăng đối với hắn. Bất quá, Nhiếp chính vương vẫn chính là Nhiếp chính vương, sau khi trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc thoáng qua, chắp tay nói rất khí phách: "Không dám không dám, công chúa, đây là chiết sát lão thần." Xem chừng cũng đến ba mươi tuổi, xưng là lão thần, cũng không sợ tổn thọ.

"Đều là người trong nhà, cậu không cần khách sáo, mời ngồi." A Lăng tươi cười rạng rỡ, đối Kỉ Mộng nói: "Kỉ cô, ngươi mê muội, còn không mau cấp cậu dâng trà. Đúng rồi, bây giờ trời nóng, cấp cậu dâng chút hoa quả ướp đá."

Nhiếp chính vương nhã nhặn khước từ, đặc biệt không thích ứng với cử chỉ khách khí của A Lăng: "Công chúa khách khí."

A Lăng cười: "Lời cậu nói, nếu như người không chê bai, xin gọi A Lăng là được rồi. Người là huynh trường của mẫu hậu, cũng chính là trưởng bối của ta, danh hiệu trưởng công chúa sớm đã xa lạ." Khóe miệng A Lăng cười hiện lên một cái ý vị thâm trường: "Cậu thấy sao, thưa cậu?". Nàng cố ý đem chữ cậu <cửu phụ> nhấn mạnh.

"Không dám, không dám." Mặc dù hắn thoái thác, nhưng trên mặt đã có vẻ ngạo mạn.

"Cậu, người có chuyện gì tìm trẫm?" Đậu Đinh bắt đầu lên tiếng.

Lý Nguyên Lộc vẫn đang ngồi trên ghế nói: "Hoàng thượng, Lại bộ Thị lang Trình Triệu Trung thu nhận hối lộ, mua bán chức quan, thần đã xử hắn lăng trì, tịch thu gia sản nộp vào quốc khố."

"Nga? Vậy người nhà của hắn đâu?" A Lăng giành nói.

"Nữ tử tuổi còn trẻ nhập cung làm tì nữ, những người còn lại chờ xử trảm lập quyết." Nhiếp chính vương dừng một chút nói tiếp: "Công chúa hiểu thế nào là lăng trì, thế nào là trảm lập quyết chưa? Lăng trì chính là từng đao từng đao cắt thịt trên thân thể, mãi đến lúc ba ngàn sáu trăm đao mới để hắn chết. Trảm lập quyết chính là một đao chặt bỏ đầu người, nhiều người chết không nhắm mắt, hoặc trợn tròn mắt." Hắn hẳn là cố tình hù dọa A Lăng, đáng tiếc hắn đã sai lầm.

"Phải không? Giết cũng tốt, bọn tham quan đáng chết này, đừng nói ba ngàn sáu trăm đao, ngay cả ba vạn sáu ngàn đao cũng không đủ, nếu có cơ hội ta thật muốn đích thân xem thử lăng trì để mở mang kiến thức một chút." A Lăng trong lòng đã muốn đem Lý Nguyên Lộc chết tiệt này mắng chửi trăm nghìn lần, tên hỗn đản này thực sự quá tàn nhẫn.

"Công chúa quả nhiên là nữ trung hào kiệt." Quả thật trong lòng hắn đã muốn như có luồn điện 10W chạy qua. Hắn nghĩ không ra, một nữ tử mới mười mấy tuổi, tại sao lại muôn phần bình tĩnh và ung dung. Nữ quyến bình thường nghe chuyện giết chóc đều sợ hãi, nàng lại có thể nói ra như vậy, thật sự là không thể tin nổi.

Đậu Đinh ngỒi ở trên long ỷ, trong lòng cảm thấy không đúng, hắn biết Trình Triệu Trung vì sao phải chết. Nhiều ngày trước Lý Nguyên Lộc ở trước mặt các đại thần khi dễ hắn, Trình Triệu Trung chẳng qua là cùng Nhiếp chính vương tranh luận một chút, kết quả là nay đã bị giết.

A Lăng chú ý tới biểu tình của đệ đệ, cười nói: "Cậu, có muốn tối nay ở lại cùng dùng bữa không?"

Lý Nguyên Lộc biết rõ A Lăng khéo léo ra lệnh đuổi khách, đứng lên nói: "Đa tạ hảo ý của công chúa, lão thần còn có chuyện quan trọng, cáo lui trước."

"Nga? Ta đây cũng không giữ người."

Lý Nguyên Lộc đi ra ngoài vừa lúc gặp phải mấy người cung nữ bưng trái cây trà bánh tiến vào, Kỉ Mộng còn kỳ quái nhìn Lý Nguyên Lộc một cái.

Mấy cung nữ đem thức ăn đặt xuống, yên lặng lui ra, chỉ có Kỉ Mộng lưu lại.

Đậu Đinh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, trên môi có chút tia máu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com