Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Thẩm Kỳ Nhiên bị tiếng đập cửa dồn dập làm cho bừng tỉnh.

Cậu mơ màng ngẩng đầu lên, lờ mờ nhớ rằng tối hôm qua mình còn nằm trên giường nghe nhạc rồi ngủ mất, vậy sao khi thức dậy thì lại gục ở trên bàn?

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên, kèm theo đó là một giọng nữ đầy vẻ mất kiên nhẫn.

“Thẩm Kỳ Nhiên! Chỉ đổi một bộ lễ phục để đi mời rượu thôi mà lâu như vậy! Mới vừa gả chồng đã bắt đầu muốn phô trương rồi sao? Bắt nhiều người như vậy chờ một mình anh sao !”

Đó là ai vậy? Cô nói ai gả chồng chứ? Cậu hoàn toàn không hiểu gì cả.

Thẩm Kỳ Nhiên dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, ánh mắt theo bản năng quét quanh một vòng, sau đó thì lập tức bị dọa cho tỉnh ra.

Đây là nơi nào vậy?

Không phải phòng ngủ quen thuộc của cậu, mà là đang ở trong một căn phòng nhỏ giống như phòng trang điểm.

Trước mặt là một hàng đèn trang điểm sáng rực, mà hình ảnh trong gương phản chiếu ra lại đúng là bản thân cậu, chỉ là lớp trang điểm trên mặt cậu khá đậm, tóc cũng rất dài nên trông có chút kỳ quái.

Trên người cậu mặc một bộ lễ phục màu trắng mới tinh, trước ngực còn cài một đóa hoa hồng đỏ tinh xảo, phía dưới có một dải lụa rủ xuống, trên đó thêu một hàng chữ nhỏ.

“Tân nương Thẩm Kỳ Nhiên”.

Thẩm Kỳ Nhiên: "…”

Thẩm Kỳ Nhiên: “???”

Một dòng ký ức đột nhiên ập vào trong đầu khiến thân thể Thẩm Kỳ Nhiên cũng chấn động theo, cậu lập tức đã hiểu rõ được tình cảnh hiện tại của mình.

Hóa ra cậu đã xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết trọng sinh tinh tế, trở thành vị phu nhân ác độc của nhân vật chính Long Ngạo Thiên, Thiệu Hành!

Ở trong kiếp trước, vị phu nhân tâm cơ kỹ nữ này dựa vào lớp vỏ bọc thâm tình để lừa gạt lòng tin của người Thiệu gia, thành công gả cho nam chính Thiệu Hành. Đến khi Thiệu Hành mất hết giá trị lợi dụng thì cậu lập tức lao vào trong vòng tay ôm ấp của kẻ khác, thậm chí còn gián tiếp thúc đẩy cho cái chết của Thiệu Hành, đúng chuẩn là một Phan Kim Liên phiên bản thời tinh tế.

Tất nhiên là sau khi nhân vật chính Thiệu Hành trọng sinh, phu nhân ác độc cũng phải hứng chịu sự trả thù của hắn, phải đón nhận một cái kết cục thê thảm, khiến cho người đọc hả hê đến mức gào thét trong sung sướиɠ.

Hiện tại Thẩm Kỳ Nhiên cũng rất muốn gào thét, nhưng lại là vì tinh thần sụp đổ mà gào.

Theo cốt truyện trong sách thì hôm nay chính là ngày cậu và Thiệu Hành thành hôn, hai người cũng đã hoàn thành nghi thức hơn mười phút trước, chính thức kết thành vợ chồng dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Giờ mà cậu có muốn tự cởi trói để thoát thân thì cũng đã không còn khả năng.

Điều đáng sợ hơn chính là, hôm nay cũng là ngày mà Thiệu Hành trọng sinh trở về!

Hiện tại hắn đã hắc hoá, mang theo thù hận cùng với lửa giận tràn đầy mà tìm tới cửa để tính sổ với cậu!

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục không ngừng, người bên ngoài cũng càng lúc càng mất kiên nhẫn: “Thẩm Kỳ Nhiên, đừng có mà giả chết! Anh có trang điểm chỉnh tề lộng lẫy đến thế nào cũng chẳng che được cái vận xui xẻo đó đâu, đừng làm trò nữa, mau ra đây!”

Thẩm Kỳ Nhiên bước tới mở cửa ra, rốt cuộc thì tai của cậu cũng đã được yên tĩnh.

Bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi vẻ mặt đầy tức giận đứng ở đó, trong đầu Thẩm Kỳ Nhiên lập tức hiện lên thông tin liên quan đến đối phương.

Thẩm Mộng Lam, em gái cùng cha khác mẹ của nguyên chủ.

Theo trong sách thì mẹ của nguyên chủ mất sớm, trong nhà không có ai chống lưng cho cậu. Còn Thẩm Mộng Lam thì lại có tính cách kiêu căng quái gở, dựa vào việc mình được yêu thương cùng với vị hôn phu là một trung tướng nên cô ta suốt ngày hống hách, ngang ngược, lúc nào cũng quát mắng người anh trai cùng cha khác mẹ là nguyên chủ.

Thấy Thẩm Kỳ Nhiên cứ nhìn mình chằm chằm, hoàn toàn khác biệt với cái bộ dạng luôn cụp mắt cúi đầu ngày thường. Thẩm Mộng Lam cảm thấy như thể mình đang bị xúc phạm, lửa giận lập tức bốc lên đầu: “Anh nhìn cái gì? Chỉ trang điểm lại thôi mà trang đến mức choáng váng luôn rồi sao?”

“Ăn nhiều một chút đi.” Thẩm Kỳ Nhiên đồng cảm mà vỗ vỗ vai cô.

Thẩm Mộng Lam ngớ người: “Hả?”

“Ăn nhiều một chút.” Thẩm Kỳ Nhiên nghiêm túc đề nghị: “Bằng không sau này có muốn ăn cũng không còn cơ hội nữa.”

Dựa theo miêu tả trong sách thì kết cục của Thẩm Mộng Lam cũng chẳng tốt đẹp gì, bởi vì chọn sai phe nên sau này cô cũng bị Thiệu Hành đã hắc hóa xử lý gọn gàng.

Bất quá thì ít ra cái chết của cô vẫn còn nhanh gọn, so với nguyên chủ bị tra tấn suốt hơn một tháng rồi mới tắt thở thì vẫn may mắn hơn nhiều.

“Thẩm Kỳ Nhiên, anh dám uy hϊếp tôi?”

Cái tên anh trai ngu ngốc trước nay vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng mà lại dám cãi lại cô, trong lời nói còn mang theo mỉa mai châm chọc khiến cho Thẩm Mộng Lam trực tiếp bùng nổ, giọng nói lập tức trở nên chói tai.

“Anh thật sự cho rằng mình leo lên được Thiệu gia là đã có thể bay lên cao thành phượng hoàng rồi chắc? Chẳng qua cũng chỉ là một tên thiếu tướng tàn phế không tiền đồ, có cho không tôi cũng không thèm! Ha, suýt nữa thì quên, nếu không nhờ có hôn ước trói buộc thì đến cả loại người như vậy anh cũng chẳng với tới nổi! Hai kẻ phế vật tụ lại một chỗ, đúng là xứng đôi vừa lứa!”

Thẩm Mộng Lam mồm miệng như súng máy, liên tục oang oang khiến đầu Thẩm Kỳ Nhiên đau như búa bổ.

Cậu vừa định lên tiếng lại thấy sắc mặt thiếu nữ đột nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ, như thể là có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy cổ của cô.

Cổ họng Thẩm Mộng Lam phát ra mấy âm thanh đứt quãng, biểu tình bởi vì đau đớn dữ dội mà trở nên vặn vẹo.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Thẩm Kỳ Nhiên đã cảm thấy cả người rét run, đáng sợ đến mức như thể đang bị một con rắn độc theo dõi chặt chẽ.

Có người đi tới từ một góc khác trên hành lang.

Tổng cộng có hai người, một người ngồi trên xe lăn kim loại màu bạc, người còn lại thì cúi đầu cung kính đi theo phía sau.

Người ngồi trên xe lăn mặc quân trang màu đen viền bạc, khuôn mặt hắn anh tuấn nhưng lạnh lùng, thân trên thẳng tắp cùng với đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm không đáy.

Khoảnh khắc khi bốn mắt chạm nhau, Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên lại rùng mình một cái, nhịp tim đập loạn.

Không cần tới bất kỳ lời nhắc nhở nào, chỉ cần nhìn vào hận ý lạnh lẽo trong mắt người kia thôi thì Thẩm Kỳ Nhiên cũng đã biết hắn là ai.

Đây chính là nam chính Thiệu Hành đã hắc hoá sau khi trọng sinh trở về.

Hắn cũng chính là người đàn ông mà hai năm sau sẽ tra tấn cậu đến chết, sau đó nghiền xương thành tro.

Hai người kia dừng lại cách đó mười bước, lực siết trên cổ Thẩm Mộng Lam đột nhiên biến mất. Cô chật vật ngã xuống đất, vừa ho khan dữ dội vừa kinh hoàng nhìn về phía Thiệu Hành, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc và sợ hãi.

Cô biết thứ vừa rồi kìm chế mình chính là sức mạnh của tinh thần lực, nhưng lại không thể ngờ rằng một nam nhân bị tàn tật, ý chí sa sút như Thiệu Hành lại có thể thi triển ra sức mạnh to lớn đến vậy.

Càng không thể tin được là đối phương lại dám ra tay với mình!

Xét về thế lực gia tộc thì Thẩm gia bọn họ cũng không hề thua kém với Thiệu gia, mà địa vị của cô ở trong nhà hoàn toàn không phải thứ mà một kẻ phế vật như Thẩm Kỳ Nhiên có thể so sánh được.

Thiệu Hành chỉ là một thiếu tướng nhỏ nhoi, hắn lấy đâu ra lá gan mà dám động đến cô!

Cơn phẫn nộ cùng với những lời chất vấn bị nghẹn lại trong cổ họng, dù Thẩm Mộng Lam có cố gắng thế nào cũng không thể thốt ra được.

Chỉ một ánh mắt nhàn nhạt từ người đàn ông ngồi trên xe lăn kia quét tới, cả người cô đã bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, như là một con mèo bệnh khi đối diện với một con hổ dữ, đây chính là uy áp bẩm sinh của kẻ đứng trên đỉnh cao của tinh thần lực.

Thẩm Mộng Lam không thể hiểu nổi, vừa rồi lúc cử hành nghi thức kết hôn Thiệu Hành vẫn có dáng vẻ trầm mặc, u ám. Sao bây giờ hắn lại như thể đã biến thành một con người khác vậy?

Giống như là một thanh bảo kiếm phủ đầy bụi trần đột nhiên rời vỏ, lưỡi kiếm sắc bén đến mức khiến người ta phải sợ hãi từ tận đáy lòng.

Thiệu Hành không thèm để ý đến Thẩm Mộng Lam, đôi mắt đen của hắn như là bị băng lạnh bao phủ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thẩm Kỳ Nhiên.

Dù có khó tin đến đâu đi nữa thì sau khi tỉnh lại tại hiện trường hôn lễ, Thiệu Hành cũng đã lập tức hiểu rõ được tình cảnh hiện tại của bản thân.

Hắn đã trọng sinh.

Trọng sinh trở về đúng thời điểm khi hắn vừa mới cử hành xong nghi thức kết hôn với kẻ mà mình hận tới thấu xương.

Ký ức trước khi chết của đời trước vẫn còn rõ ràng như in.

Thiệu Hành vẫn nhớ rõ khi bản thân mình dần dần cạn kiệt sinh mệnh trong đau đớn, thì vị phu nhân trên danh nghĩa kia của hắn chỉ tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn mất kiên nhẫn mà hỏi hắn xem có thể nhanh chóng tắt thở hay không.

Cái chết của hắn không phải là một tai nạn ngoài ý muốn, Thiệu Hành đã nhận ra điều này ngay khi hắn vừa mới phát bệnh.

Dù chưa thể xác định xem ai mới thực sự là kẻ chủ mưu đứng sau màn, nhưng có một điều mà hắn có thể chắc chắn, rằng cái tên Thẩm Kỳ Nhiên đang đứng ở trước mặt hắn này, tuyệt đối không hề vô tội.

Cho dù cậu có không phải là kẻ đồng lõa đi nữa, thì cũng là một con kền kền tham lam vô độ.

Chết không đáng tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com