Chương 2
Đối diện với đôi mắt tối tăm cùng băng lãnh của Thiệu Hành, Thẩm Kỳ Nhiên thật sự muốn khóc.
Cậu vốn nghĩ những gì được miêu tả trong sách đã đủ đáng sợ, nhưng khi đã tận mắt nhìn thấy người thật, cậu mới nhận ra rằng mọi thứ còn kinh hoàng hơn gấp bội.
Thiệu Hành thậm chí còn không cần phải nói một lời nào, hắn chỉ cần im lặng nhìn cậu chằm chằm thôi thì Thẩm Kỳ Nhiên đã bị tinh thần lực áp chế đến mức khó thở, đầu đau như bị kim châm vào từng đợt.
Nguyên chủ ác độc gây ra cục diện rối rắm, giờ lại bắt cậu phải đi gánh chịu cơn thịnh nộ và sự trả thù của vai chính sau khi hắc hóa.
Mẹ nó, đây là chuyện quái quỷ gì vậy chứ!
“Những phân đoạn tiếp theo, hủy bỏ toàn bộ đi.” Thiệu Hành đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp cùng lạnh lẽo. Hắn ra lệnh cho phó quan ở bên cạnh: “Dẫn cậu ta trở về.”
Phó quan hơi sững sờ: “Nhưng còn nghi thức mời rượu.”
Thiệu Hành nhíu mày, phó quan lập tức thức thời mà ngậm miệng lại, không dám nhiều lời nữa, sau đó hắn nhanh chóng bước đến trước mặt Thẩm Kỳ Nhiên.
“Phu nhân.” Phó quan cung kính nói: “Để tôi đưa ngài trở về dinh thự nghỉ ngơi.”
“Được.” Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng gật đầu lia lịa, cậu hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt của của Thiệu Hành, mà chỉ ước gì mình có thể lập tức biến mất ngay tại chỗ: “Chúng ta đi thôi!”
***
Một giờ sau, Thẩm Kỳ Nhiên đã về tới dinh thự Thiệu gia.
Đây là một căn biệt thự hai tầng rộng lớn, nơi này trước kia là nhà riêng của Thiệu Hành, hiện tại thì đã trở thành phòng tân hôn cho hai người bọn họ.
Biệt thự có người hầu phục vụ, nhưng tối nay bọn họ đều đã đi tham gia hôn lễ, lúc này trong nhà lại trống rỗng không một bóng người.
“Chắc là do Thiệu thiếu tướng lo lắng rằng phu nhân sẽ mệt mỏi quá, nên mới để cho ngài trở về nghỉ ngơi trước.” Trước khi rời đi, phó quan còn quan tâm an ủi Thẩm Kỳ Nhiên.
Nghi thức mời rượu trong lễ thành hôn là một phân đoạn quan trọng, nhằm để giới thiệu bạn đời của mình với bạn bè thân thích. Xét về mặt ngoài, đây là cách thiết lập mối quan hệ và tài nguyên chung, còn xét về mặt trong thì nó thể hiện sự tán thành và tiếp nhận đối với người bạn đời của mình.
Thế nhưng Thiệu Hành không chỉ tự ý hủy bỏ nghi thức này, mà còn không nói hai lời đã đuổi Thẩm Kỳ Nhiên trở về. Nếu đổi lại là bất kỳ một người nào khác, thì e rằng đối phương đã tức giận đến mức khóc lóc om sòm. Nhưng vị phu nhân này thì lại không.
Phó quan nhìn Thẩm Kỳ Nhiên, ánh mắt đã mang theo ba phần đồng tình, năm phần khâm phục, còn có hai phần thương tiếc.
Không chỉ kiên cường không khóc không la, mà dọc đường đi còn an tĩnh ngoan ngoãn, dịu dàng đến mức khiến cho người ta phải đau lòng. Hy vọng Thiệu Hành thiếu tướng có thể trân trọng một vị phu nhân ngoan ngoãn mềm mại, lại có tính tình tốt như vậy!
Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới là phó quan một mình cũng có thể tự suy diễn ra nhiều thứ như vậy, cậu đơn thuần chỉ là cảm thấy may mắn vì có thể nhanh chóng rời khỏi hiện trường mà thôi.
Trời sinh cậu có tính lạc quan, vừa thoát khỏi áp lực từ khí tràng của Thiệu Hành thì tâm tư lại dần dần dao động.
Cẩn thận suy nghĩ thì chuyện cậu bị Thiệu Hành gϊếŧ cũng là chuyện của hai năm sau, hiện tại chỉ cần cậu bắt đầu bù đắp thật tốt, không tự tìm đường chết, không chạm vào vảy ngược của đại ma vương hắc hóa, quy củ giữ đúng bổn phận của mình.
Vậy thì chắc là cậu sẽ có được một cái chết toàn thây, đúng không nhỉ?
Để không tìm đường chết, điều thứ nhất là phải nhận biết rõ được thân phận của mình.
Trước mắt thì Thiệu Hành chỉ là một thiếu tướng nhỏ nhoi, nhưng không bao lâu nữa hắn sẽ bước thẳng lên cao, một bước phong soái làm chấn động toàn bộ đế quốc.
Thân là phu nhân của hắn, địa vị của nguyên chủ cũng nhờ đó mà nước lên thì thuyền lên, dựa vào thân phận nguyên soái phu nhân để vớt được không ít chỗ tốt.
Thiệu Hành trước khi trọng sinh còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu như là hắn sau khi trọng sinh thì tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy!
Nếu muốn sống lâu hơn một chút thì dù trên danh nghĩa có là bạn đời hợp pháp của Thiệu Hành đi nữa, cậu cũng phải càng khiêm tốn càng tốt khi ở trong căn nhà này, tốt nhất là phải coi mình như một người ngoài.
Vì vậy mà sau khi phó quan rời đi, Thẩm Kỳ Nhiên cũng không dám tùy tiện đi lung tung trong biệt thự, mà là trực tiếp tìm đến phòng ngủ chính, ngoan ngoãn chuẩn bị đi ngủ.
Theo lẽ thường thì bọn họ mới cưới nên trong đêm tân hôn cậu phải chờ Thiệu Hành trở về mới được ngủ, nhưng Thẩm Kỳ Nhiên có lợi thế của người từng đọc trước kịch bản, cậu biết rằng sau khi Thiệu Hành trọng sinh sẽ đến quân bộ tra cứu tư liệu suốt đêm, phải đến tận hừng đông mới trở về. Vì thế nên cậu đi rửa mặt trước, sau đó thì lập tức chui ngay vào trong ổ chăn.
Đương nhiên là trước khi ngủ cậu cũng vô cùng nghiêm túc mà đặt chuông báo thức, chỉ cần đảm bảo rằng khi Thiệu Hành trở về thì cậu vẫn còn đang thức, như vậy đối phương cũng không thể bắt lỗi gì ở cậu.
Đúng, chính là như vậy!
Thiệu Hành trở về dinh thự khi ngày mới vừa tờ mờ sáng.
Nắng sớm lờ mờ, sương mai lạnh lẽo, người đàn ông trước khi vào cửa đã lạnh lùng liếc nhìn cửa sổ phòng ngủ chính, thấy được đèn trong phòng vẫn sáng.
Thẩm Kỳ Nhiên quả nhiên là vẫn còn đang đợi hắn.
Con người này trước nay vẫn luôn rất biết cách diễn trò.
Vì để thoát khỏi vũng bùn của Thẩm gia, cậu đã lừa gạt cha mẹ Thiệu rằng mình có tình sâu nghĩa nặng đối với Thiệu Hành, dựa vào kỹ thuật diễn nhu nhược đáng thương mà được gả vào Thiệu gia như ý nguyện.
Để củng cố cho thiết lập thâm tình của mình, đêm tân hôn đầu tiên cậu tất nhiên sẽ chờ người chồng mới cưới này của mình đến tận hừng đông.
Chỉ sợ lát nữa cậu lại sẽ khóc tới hoa lê dính hạt mưa, giả vờ nhu nhược đáng thương.
Thiệu Hành hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng thêm băng lạnh. Hắn điều khiển xe lăn tiến vào trong biệt thự, cuối cùng là dừng lại trước cửa phòng ngủ chính trên lầu hai.
Cửa không đóng chặt, Thiệu Hành nhìn thấy tình cảnh bên trong phòng thông qua khe cửa.
Cảnh tượng một người cô đơn rơi lệ đến bình minh như trong tưởng tượng của hắn lại không hề xuất hiện.
Thậm chí đến ngay cả cảnh đau khổ chống đỡ, vô thức ngủ gục bên mép giường cũng không có.
Cái kẻ mà hắn căm ghét lúc này lại đang ôm chiếc chăn mềm xốp mà nằm ngủ ngay giữa giường lớn, trông thấy chỉ có dáng vẻ thả lỏng thoải mái, nhẹ nhàng vui vẻ, còn vô cùng biết cách hưởng thụ.
Ngay lúc hắn đang nhìn chằm chằm thì đối phương lạo giống như con vật nhỏ mà lăn một cái, một bên áo ngủ bị cuốn lên, lộ ra một đoạn bụng nhỏ trắng nõn, còn thơm ngọt mà khẽ hừ vài tiếng.
Thiệu Hành: “…”
Thẩm Kỳ Nhiên đang mơ.
Một giấc mơ đẹp.
Trong mơ, cậu thấy cuối cùng mình cũng kết thúc hơn hai mươi năm kiếp sống làm con trai cưng của mẹ, thành công tỏ tinh với cô gái trong lòng mình! Cô ấy thẹn thùng đưa tay ra, còn cậu thì kích động nắm lấy…
Nhưng mà, ngón tay này lại rất thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay còn có vết chai mỏng, cảm giác khi chạm vào hình như không hợp lắm thì phải?
Trong lòng có chút nghi hoặc, Thẩm Kỳ Nhiên giữ chặt lấy bàn tay ấy, bóp bóp rồi xoa xoa, đang định cẩn thận sờ lại lần nữa thì đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần, lạnh buốt, cậu lập tức tỉnh giấc.
Vừa mở mắt ra đã bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông đang ngồi trên xe lăn bên mép giường.
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Vấn đề: Trước khi cưới tôi vẫn luôn tuyên bố rằng mình yêu vị hôn phu sâu đậm khắp nơi, nhưng cưới rồi lại chẳng buồn để ý đến người ta, suốt ngày chỉ biết ngủ nướng, xin hỏi vị hôn phu đó có tha thứ cho tôi không?
Trả lời: Thân yêu à, bên này xin kiến nghị ngài nhanh chóng chuẩn bị hậu sự đi, dù sao thì cũng không có ai thích bị xem là công cụ dùng xong rồi vứt cả nha~ hì hì.
Ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên run rẩy né tránh khỏi gương mặt lạnh lẽo đến mức có thể làm đông cứng kẻ khác của đối phương, sau đó mới phát hiện ra tay mình vẫn còn đang nắm tay của đại ma vương này. Mà cậu nhớ rõ là hình như vừa rồi mình còn bóp bóp, xoa xoa, thậm chí là định sờ thử tiếp…
Cho nên.
Cậu không chỉ biến Thiệu Hành trở thành công cụ dùng xong rồi vứt, mà còn điên rồ đến mức làm ra hành vi quấy rối tìиɧ ɖu͙© đối với đối phương??
“ Tôi sai rồi.” Thẩm Kỳ Nhiên lập tức buông tay ra như bị điện giật, nhanh chóng bày ra dáng vẻ nhận tội chịu đòn. Cậu hận tới không thể lột xác làm người mới, à không, là mơ lại lần nữa.
“Anh , tôi thật sự sai rồi, tôi không cố ý! Tôi, tôi chỉ là đang ngái ngủ thôi…”
Thiệu Hành nheo mắt lại, giọng đầy nguy hiểm: “Cậu gọi ta là gì?”
“Anh? Anh Thiệu?” Thật ra Thẩm Kỳ Nhiên cũng không biết nên gọi Thiệu Hành là gì. Trước hết phải loại trừ cái xưng hô sai rành rành như chồng, cái đó là tuyệt đối không thể!
Thiệu Hành sau khi trọng sinh đang có mức độ căm ghét đối với nguyên chủ cao nhất, nghe xong chỉ sợ càng muốn tiễn cậu đi chầu trời hơn. Còn lại thì mấy cái bình luận trong truyện có cách gọi thân mật như là Thiệu tổng, Thiệu thần, Thiệu soái gì đó… hay là cứ chọn đại một cái nghe xuôi tai chút.
Một hồi chuông vui tai đột ngột vang lên, cả hai đồng loạt quay đầu nhìn lại, là báo thức mà Thẩm Kỳ Nhiên đã đặt trước đó. Trên màn hình của thẻ cơ trí năng hiện lên cái tên báo thức một cách nổi bật, còn nhấp nháy đầy phấn khởi.
[Dũng cảm đối mặt với Thiệu ma đầu! Mình quá ngầu!]
“…”
Thiệu Hành mặt không cảm xúc liếc nhìn Thẩm Kỳ Nhiên một cái, người sau lập tức lao tới tắt chuông báo thức, trong phòng lại trở nên yên ắng.
Yên ắng đến mức khiến người ta phải sợ hãi tới rợn tóc gáy.
“ Tôi… đến giờ chạy bộ buổi sáng rồi.” Đã lỡ cắn răng tìm đường chết thì thêm một lần cũng không sao, Thẩm Kỳ Nhiên kiên cường gật đầu với Thiệu Hành: “ Tôi đi chạy bộ đây, anh, anh nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon… à không, chào buổi sáng!”
Cậu vừa dứt lời thì thậm chí còn chưa kịp thay áo ngủ đã nhảy phốc xuống giường, chưa đầy một giây sau đã biến mất khỏi cửa.
Sáng sớm 5 giờ, Thẩm Kỳ Nhiên mặc áo ngủ vội vã lao ra ngoài giữa trời gió lạnh.
Cậu hối hận đến mức ruột gan cũng muốn xoắn lại, tối hôm qua trước khi ngủ cậu đáng ra không nên nổi hứng làm màu, lại đi đặt cái tên báo thức đáng chết như vậy. Vừa nãy cậu còn không dám nhìn xem sắc mặt của Thiệu Hành ra sao!
Tất nhiên là nhìn hay không nhìn cũng thế thôi, chỉ khác nhau ở chỗ “ Ta muốn hành hạ cậu đến chết” và “Ta muốn lập tức hành hạ cậu tới chết” mà thôi.
Gió sớm rét buốt mà áo quần thì mỏng manh, Thẩm Kỳ Nhiên chạy chưa được bao lâu đã chịu không nổi, cậu chỉ chạy một vòng quanh biệt thự rồi ủ rũ quay lại.
Trước khi vào cửa, cậu chột dạ liếc nhìn cửa sổ phòng ngủ chính trên lầu hai, đèn không sáng, chắc là Thiệu Hành đã ngủ rồi.
Biệt thự yên tĩnh đến mức đáng sợ, Thẩm Kỳ Nhiên không dám lên lầu, do dự một lúc lại quyết định đi vào bếp trước.
Tối qua cậu không tham gia màn kính rượu nên tự nhiên cũng bỏ lỡ bữa tiệc tối, giờ thì đói đến mức ngực dính vào lưng. Cậu rón rén bước vào bếp, bật đèn lên, cảnh tượng trước mắt khiến cậu sững người.
Cậu chưa từng thấy qua gian bếp nào lớn như vậy, trông chẳng khác nào một cái kho nhỏ, bên trong bày đầy các thiết bị nhìn qua đã thấy là siêu cao cấp. Thẩm Kỳ Nhiên nhìn qua từng cái một, vậy mà không dám đụng vào cái nào.
Chưa từng thấy, không biết dùng, mà cũng không dám dùng. Lỡ đâu cậu vô tình làm nổ cả căn bếp thì khỏi chờ đến hai năm sau, Thiệu Hành hôm nay thôi là đã có thể tiễn cậu lên đường rồi.
Đi một vòng quanh bếp, Thẩm Kỳ Nhiên cuối cùng cũng lục ra được một bộ dụng cụ cắt gọt và mấy cái nồi niêu từ một góc khuất, thậm chí còn thấy được cái bệ bếp mà mình cảm thấy quen thuộc.
Người giúp việc nhà họ Thiệu quả thật quá lợi hại, bệ bếp sạch đến mức sáng bóng, nhìn như chưa từng được dùng tới vậy.
Tủ lạnh trong nhà có đầy nguyên liệu nấu ăn vô cùng phong phú, Thẩm Kỳ Nhiên lục lọi một hồi liền quyết định làm một phần mì thịt xé sợi với nấm hương đơn giản.
Cậu vừa mới làm được một nửa thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, sau đó là một giọng nữ đầy vẻ cảnh giác: “Ai ở bên trong?”
Chắc là người giúp việc trong nhà, Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng đáp lại: “Là tôi.”
“Thiếu phu nhân?”
Cửa bếp bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt mộc mạc bước vào. So sánh với miêu tả trong truyện, Thẩm Kỳ Nhiên lập tức đoán được thân phận của đối phương, là dì Mai.
Dì Mai làm giúp việc ở nhà họ Thiệu từ rất sớm, có thể xem như là người đã nhìn Thiệu Hành lớn lên. Bây giờ Thiệu Hành kết hôn, bà cũng theo về đây để tiếp tục chăm sóc cho thiếu gia nhà mình.
Sáng nay dì Mai dậy sớm, nghe có tiếng động trong bếp còn tưởng là nhà có trộm, không ngờ lại là Thẩm Kỳ Nhiên đang ở đây.
“Thiếu phu nhân.” Dì Mai đầy vẻ nghi hoặc: “Cậu đang...?”
“À, tôi hơi đói nên định làm chút mì ăn.”
Thẩm Kỳ Nhiên vừa nhanh tay làm vừa đáp: “Dì có muốn ăn luôn không? Tôi làm nhiều lắm.”
Cậu vớt mì đã trụng chín ra, rưới nước dùng nấm nóng hổi lên trên, nước dùng trong veo, hương thơm phảng phất. Thẩm Kỳ Nhiên làm một cách thành thạo, hoàn toàn không hay biết răng dì Mai ở phía sau mình đang trợn mắt há mồm, vẻ mặt không thể tin nổi.
Thiếu phu nhân... lại đang nấu ăn! Mà còn nấu rất thuần thục, rất ngon lành! Đây là phải trải qua bao nhiêu sự rèn luyện vất vã mới có thể đạt được trình độ này chứ!
Trong thời đại tương lai tinh tế này, cùng với sự phát triển của công nghệ và nhịp sống ngày càng nhanh, có rất ít người còn chịu bỏ thời gian và công sức ra để tỉ mỉ nấu nướng.
Dù sao thì bây giờ chỉ cần bỏ nguyên liệu vào máy nấu nướng thông minh là xong, nó sẽ tự động cho ra món ăn ngon lành, đầy đủ sắc hương vị, vừa tiết kiệm thời gian vừa đỡ tốn sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com