Chương 30.2
Tiếng thét chói tai vì hưng phấn và kích động hết đợt này đến đợt khác, càng nhiều người vội vàng lấy trí năng ra, đem tin tức chấn động này nhanh chóng truyền đi.
—— Nguyên soái Thiệu Hành đến Học viện Moria của chúng ta!!
Ba người đeo khẩu trang hoàn toàn không hay biết gì về phản ứng của các học sinh. Trong tầm mắt cuối cùng cũng xuất hiện khu giảng đường âm nhạc, Thẩm Kỳ Nhiên dừng bước chân, nói với Thiệu Hành.
“Đưa đến đây là được rồi.”
Thiệu Hành mặt không cảm xúc nhìn cậu. Thẩm Kỳ Nhiên dừng lại ở đây, anh không hề ngạc nhiên, dù sao nếu đi tiếp, đối phương sẽ lộ diện.
Bị ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm đến khó hiểu bực bội, Thẩm Kỳ Nhiên căng da đầu giải thích: “Phòng học của tôi ở lầu 3, bên trong không có thang máy, anh lên xuống sẽ rất bất tiện, cho nên đưa đến đây là...”
"Không tiện?" Thiệu Hành khẽ nhếch mày.
Thẩm Kỳ Nhiên im lặng.
Đối với người tàn tật bình thường mà nói, lên xuống cầu thang quả thực bất tiện, nhưng Thiệu Hành là người bình thường sao?
Chuyện lên xuống lầu hắn trực tiếp dùng tinh thần lực là có thể giải quyết, ngày thường ở nhà không đi cầu thang, cũng chỉ là lười tốn công sức, không có nghĩa là hắn không làm được.
Nhưng Thẩm Kỳ Nhiên thật sự không muốn Thiệu Hành đến phòng học, đang muốn kiếm cớ thoái thác, trí năng trong túi đột nhiên vang lên, Thẩm Kỳ Nhiên lấy ra xem, hóa ra là Âu Thụy gọi tới.
Sau khi kết nối, giọng Âu Thụy lập tức vang lên lớn tiếng bên tai.
“Kỳ Nhiên! Cậu đến trường rồi à??”
Giọng bên kia quá lớn, Thiệu Hành và Bặc Phi đều nghe rõ mồn một, không khỏi cùng nhau nhìn về phía Thẩm Kỳ Nhiên.
Thẩm Kỳ Nhiên xấu hổ cười với hai người họ, lập tức quay lưng đi, trả lời Âu Thụy rằng mình đã ở dưới lầu phòng học, lập tức có thể lên.
“Cậu đừng lên vội, bên phòng học loạn lắm!”
Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn ra: “Sao vậy?”
"Ai, đều tại tôi, đều là lỗi của tôi ." Âu Thụy vô cùng đau khổ, “ Chiều hôm qua tôi đến phòng luyện tập, vừa lúc gặp Owen, cậu ấy hỏi sao cậu không đến luyện tập, tôi liền thuận miệng nói cậu về nhà dỗ chồng... Sau đó Owen nổi điên! Cậu ấy đầy căm phẫn nói nhất định phải nói chuyện rõ ràng với cậu một lần, sáng sớm đã chạy đến cửa phòng học chặn cậu, trong lớp nhiều người sớm đã bất mãn với việc cậu ấy quấy rầy cậu, hai bên liền cãi nhau, suýt chút nữa đánh nhau, bên hệ âm nhạc cũng có nhiều người đến, bây giờ loạn thành một đoàn rồi, cậu tốt nhất đừng đến đây vội, đợi hai bên bình tĩnh lại rồi nói...”
Thẩm Kỳ Nhiên: “…………”
Nếu Owen làm nghề bảo hiểm, Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy cậu ta chắc chắn có thể được tuyển làm nhân viên kinh doanh xuất sắc nhất năm. Cái tinh thần bám riết không tha này cũng thật đáng sợ!
"Đều náo loạn thành như vậy rồi, tôi thân là người trong cuộc, càng phải nhanh chóng đến giải quyết." Thẩm Kỳ Nhiên dứt khoát nói, “Cậu đợi đấy, ba phút nữa tôi đến.”
Cậu cúp điện thoại, lập tức nói với Thiệu Hành và Bặc Phi.
“Trong lớp có chút chuyện, tôi cần phải nhanh chóng qua xử lý, bên đó loạn lắm, hai người đừng qua.”
Khi Thẩm Kỳ Nhiên nghe điện thoại và nói chuyện với bên kia, Thiệu Hành cũng nghe thấy. Hắn đã từng nghi ngờ có phải mình thật sự hiểu lầm không, nhưng đối phương vừa mở miệng lại đuổi họ đi, khiến chút nghi hoặc đó lập tức tan biến.
Nếu thật sự gặp rắc rối, lẽ ra càng hy vọng có người giúp đỡ, sao lại nghĩ đến việc đuổi người đi trước?
Thà tìm người hát đôi, cũng không chịu nói ra chân tướng, hay là đây là cái gọi là không thấy quan tài không đổ lệ?
"Dẫn đường." Thiệu Hành giọng kiên quyết, không hề có ý thương lượng, “Tôi đi xem.”
Nói rồi hắn hướng về phía khu giảng đường đi tới. Thẩm Kỳ Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể đuổi theo. Quả nhiên, khi đoàn người lên đến lầu 3, còn chưa đến cửa phòng học, đã nghe thấy bên kia một mảnh ồn ào.
“Một thằng nhóc ranh thiếu hiểu biết dám can thiệp vào cuộc sống của người khác, người ta thích làm nội trợ thì sao chứ? Kỳ Nhiên thích!”
“Cậu ấy bị mỡ heo che mắt, bị tra nam mê hoặc rồi! Các người không khuyên nhủ cũng thôi đi, dựa vào cái gì ngăn cản tôi? Tôi chỉ muốn cậu ấy sớm tỉnh ngộ!”
“Cái tên nhà ngươi không hiểu tiếng người sao? Bảo ngươi đừng có xen vào chuyện của Kỳ Nhiên! Không biết gây ra bao nhiêu rắc rối cho người khác hả??”
“Các người nói đó là tiếng người sao? Cái kiểu bảo vệ đó căn bản là đang hại cậu ấy!”
Thẩm Kỳ Nhiên nhức đầu muốn nứt ra, ba bước thành hai bước xông tới giữa đám người, chặn hai bên lại.
" Mấy người đừng cãi nhau nữa!" Cậu hét lớn một tiếng, cau mày nhìn Owen.
“Owen, tôi đã nói là sẽ không quay lại hệ âm nhạc, cậu rốt cuộc muốn náo loạn đến bao giờ?”
Owen bị mắng thật sự ấm ức, cũng rất tức giận. Trước đây cậu ta luôn được mọi người vây quanh nâng niu, bây giờ khó khăn lắm mới đối tốt với một người, kết quả đối phương còn không biết ơn, thật là nực cười.
"Thẩm Kỳ Nhiên, tôi đều là vì tốt cho cậu, sao cậu lại cố chấp không chịu hiểu vậy!"
Owen đầy ấm ức và không cam lòng tuôn ra như súng liên thanh, “Cậu bị tên tra nam kia tẩy não rồi, cư nhiên đến tiền đồ cũng từ bỏ! Nếu không như vậy, cậu gọi chồng cậu ra đây, tôi sẽ nói chuyện với hắn! Tôi muốn xem hắn có cái mặt dày đến cỡ nào, dám để cậu...”
Cậu ta nói được một nửa, phát hiện hành lang vốn ồn ào đột nhiên trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức như tất cả mọi người đều ngừng thở, ánh mắt mọi người đều chuyển về cùng một hướng.
Owen nghi hoặc nhìn theo ánh mắt mọi người về phía cuối hành lang, sau đó liền ngây dại.
Bên kia có hai người đàn ông mặc quân trang đang nhìn về phía này, trong đó một người ngồi trên xe lăn, mày kiếm mắt sáng, dáng người thẳng tắp.
Tuy rằng khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt anh ta, nhưng ở Học viện Moria — ở nơi mà người nào đó được sùng bái cuồng nhiệt, thậm chí ảnh tuyên truyền của anh ta còn được dán trên bàn học để khích lệ bản thân cố gắng học tập báo đáp quốc gia — dù đối phương có đeo mặt nạ, cũng sẽ không ai không nhận ra anh ta.
Đệ nhất Nguyên soái của đế quốc, Thiệu Hành đại nhân!
Bặc Phi nhìn đám người ngây như phỗng, lại nhìn Thiệu Hành im lặng không nói, anh cảm thấy... mình lại ngộ, giác ngộ
Hóa ra không phải muốn tiến cử nhập học, cũng không phải ngày đầu tiên đi học hộ tống, mà là Nguyên soái đại nhân đã sớm biết phu nhân nhà mình ở trường học có phiền toái, tự nguyện đến trấn áp!
Một phó quan đủ tư cách, đương nhiên không cần lão đại chỉ thị, cũng có thể nhanh chóng giúp nguyên soái giải quyết khó khăn.
Vì thế Bặc Phi nhanh chân đi lên vài bước, đến bên cạnh Thẩm Kỳ Nhiên, dùng giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ để cả hành lang nghe thấy, cung kính hỏi.
“Phu nhân, ngài có cần tôi giải quyết không?”
Mọi người ngơ ngác đến ngây dại, thậm chí hoài nghi mình sinh ra ảo giác.
"Phu nhân?" Owen ngơ ngác nói, “Cái, cái gì phu nhân?”
Bặc Phi cười cười, giọng điệu hòa nhã nói: “Thẩm Kỳ Nhiên tiên sinh là phu nhân của trưởng quan nhà tôi.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “……”
Mọi người: “……………”
Trong nháy mắt, Thẩm Kỳ Nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của cả trường, trong đám người im lặng như tờ. Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn cậu, trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên một ý nghĩ——
Người khác ở trường học bị ức hiếp, đều khóc lóc về nhà tìm người lớn; Thẩm Kỳ Nhiên không đi con đường tầm thường, trực tiếp về nhà tìm người nhà…
Cái người nhà này, còn mẹ nó là Nguyên soái của đế quốc!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com