Chương 51.2
Dạo gần đây, Hạ Thư Duẫn tiến bộ rất nhiều, ba ca khúc mới dùng cho buổi biểu diễn tốt nghiệp đều đã được chốt. Nhưng có lẽ vì thói quen, anh ta vẫn thường xuyên rủ Thẩm Kỳ Nhiên đến phòng đàn, và Thẩm Kỳ Nhiên cũng vui vẻ thảo luận về việc sáng tác, cơ bản chưa bao giờ từ chối. Hiện tại hai người họ đang ở trong phòng đàn.
"Đúng vậy." Thẩm Kỳ Nhiên vừa cân nhắc giai điệu, vừa ghi chép cảm hứng vào cuốn sổ.
Hạ Thư Duẫn im lặng một lát, rồi hỏi tiếp:
“Là viết cho chồng cậu sao?”
“À... Hả??”
Thẩm Kỳ Nhiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Cậu thật sự muốn viết một bài hát tặng Thiệu Hành, dù sao đây là món quà có thành ý nhất mà cậu có thể nghĩ ra trong khả năng của mình.
Nhưng biểu hiện của cậu có thật sự rõ ràng đến vậy sao? Hạ Thư Duẫn vậy mà cũng đã nhận ra?
Khoan đã.
Không đúng, Hạ Thư Duẫn làm sao biết cậu đã có chồng? Chẳng lẽ anh ta biết thân phận của mình?
Thấy Thẩm Kỳ Nhiên kinh ngạc nhìn mình, Hạ Thư Duẫn gượng cười một chút.
"Tôi nghe Owen nói, cậu ta bảo cậu đã kết hôn." Anh ta dừng lại một chút, giọng nói vì căng thẳng mà hơi cứng lại
“Có thật không?”
Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy đối phương không giống như biết thân phận thật của mình, tự nhiên cũng không cần thiết giấu giếm chuyện đã kết hôn, nên thoải mái thừa nhận:
“Đúng vậy.”
Dù đã không còn ôm hy vọng, nhưng nghe Thẩm Kỳ Nhiên chính miệng thừa nhận, trái tim Hạ Thư Duẫn vẫn như rơi xuống đáy vực, mất mát. Anh ta ngây người nhìn bản nhạc dưới ngòi bút của đối phương, lẩm bẩm nói:
“Vậy bài hát này... là tình ca sao?”
"À, không phải." Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng nói
“Chỉ là một bài bình thường... ừm, ca khúc chữa lành?”
Thực ra cậu vốn muốn viết một bài chiến ca, dù sao Thiệu Hành là quân nhân mà, phong cách cũng rất mạnh mẽ.
Nhưng sau đó nghĩ lại Thiệu Hành dường như cũng rất thích 《Nhạc nhẹ》, nên Thẩm Kỳ Nhiên quyết định vẫn viết theo phong cách sở trường của mình , nhưng sẽ vui tươi hơn 《Nhạc nhẹ》 một chút, đại khái có thể phân loại là ca khúc chữa lành tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Hạ Thư Duẫn giật mình, trầm tư gật đầu: "Cũng phải, tình ca quá tầm thường, một người lợi hại như cậu đương nhiên sẽ viết những thứ khác biệt."
Anh ta nhìn Thẩm Kỳ Nhiên thêm vài lần, không nhịn được nói
“Dù không thể hiểu tâm trạng của cậu, nhưng cũng đừng quá lao lực, tôi thấy quầng thâm mắt cậu đã xuất hiện rồi.”
"À, vậy sao?"
Thẩm Kỳ Nhiên theo bản năng xoa xoa mắt, cười khúc khích vài tiếng
“Vì cảm hứng đến không ngừng mà.mấy ngày nay tôi hơi thức khuya, chờ bài hát thành hình thì sẽ ổn hơn.”
Hai người lại trò chuyện vài câu, Thẩm Kỳ Nhiên liền đi sang phòng đàn bên cạnh luyện đàn. Hạ Thư Duẫn tiếp tục luyện tập khúc mục biểu diễn tốt nghiệp của mình.
Có lẽ vì tâm trạng rối bời, hôm nay anh ta luôn không vào trạng thái, kéo vĩ cầm ra âm thanh ngưng trệ, tắc nghẽn, khó nghe đến mức cuối cùng anh ta đành phải dừng lại, cất vĩ cầm đi.
Nếu không có tâm trạng chơi đàn, vậy hãy nghe người khác chơi đi.
Nghĩ vậy, Hạ Thư Duẫn liền rời phòng đàn, muốn sang bên Thẩm Kỳ Nhiên xem sao. Anh rất thích nghe Thẩm Kỳ Nhiên chơi dương cầm, cho dù là những khúc nhạc phi tinh thần lực, đối phương cũng có thể biểu diễn sống động, mỹ diệu, đầy linh khí, đối với người nghe là một loại hưởng thụ khó tả
Thế nhưng, khi đẩy cửa phòng đàn ra, trong phòng không hề có tiếng dương cầm. Ánh mắt Hạ Thư Duẫn lướt qua một vòng, phát hiện Thẩm Kỳ Nhiên không ngồi trước dương cầm, mà đang gục đầu trên ghế cạnh cửa sổ.
Trước mặt cậu là cuốn sổ nhỏ ghi chép cảm hứng sáng tác, chắc hẳn đang cân nhắc giai điệu mới thì bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của hắn, Hạ Thư Duẫn nhẹ nhàng đi đến ghế đối diện bàn, ngồi xuống.
Đúng lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn màu cam chiếu vào, nhuộm lên mọi vật một vầng sáng ấm áp. Gương mặt ngủ của người đó thật tĩnh lặng, hàng mi dài khẽ cong lên, như cánh bướm yên tĩnh, yếu ớt mà dịu dàng.
Cửa sổ mở hé một khe nhỏ, gió nhẹ nhàng thổi lất phất mái tóc đối phương, mềm mại đến mức khiến người ta không kìm được muốn vuốt ve.
Hạ Thư Duẫn lặng lẽ nhìn người trước mắt, phảng phất như đang ngắm nhìn một giấc mơ khát khao nhưng không thể chạm tới. Lo lắng đối phương bị gió lạnh, anh ta đứng dậy đóng cửa sổ, kết quả vô ý đụng phải cuốn sổ trên bàn.
Cuốn sổ rơi xuống đất, phát ra tiếng "Bang". Hạ Thư Duẫn giật mình, thấy Thẩm Kỳ Nhiên không bị tỉnh giấc, anh ta mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cúi người đi nhặt.
Ánh mắt Hạ Thư Duẫn vô tình lướt qua nội dung trang giấy đang mở, bàn tay vừa vươn ra đột nhiên cứng lại.
Trang nội dung đó cũng là một bản nháp ca khúc, xét từ phạm vi trang giấy, hẳn là Thẩm Kỳ Nhiên đã sáng tác từ khá lâu trước đây.
Dù nét bút trong bản nháp khá tùy tiện, nhiều chỗ còn bị gạch đi từng đoạn lớn, nhưng giai điệu và tiết tấu chính của bài hát lại là thứ mà Hạ Thư Duẫn không thể quen thuộc hơn —
Đó là bản nháp của 《Nhạc nhẹ》.
Tiên Sinh R
Ngoài cửa sổ, tiếng cười đùa của học sinh trong sân trường vẫn vọng lại. Trong phòng tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Hạ Thư Duẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm trang nội dung đó. Rất lâu sau, anh mới cứng đờ vươn tay, nhặt cuốn sổ lên.
Anh ta cẩn thận xem xét bản nháp trang trước và sau, càng xem càng khó tin. Ý tưởng sáng tác rất khó bắt chước, nếu không có tư duy sáng tác giai điệu thuần túy, dù đã nghe qua thành phẩm cuối cùng, cũng rất khó bắt chước được ý tưởng sáng tác bài hát đó.
Khi Hạ Thư Duẫn xem xong bản nháp này, phỏng đoán mơ hồ đã hình thành trong lòng anh , giờ đây càng trở nên không thể nghi ngờ.
Chẳng lẽ… Thẩm Kỳ Nhiên chính là “Tiên sinh R”?
Tiên sinh R rất bí ẩn, trên mạng gần như không có bất kỳ thông tin thật nào về anh ta. Anh ta thậm chí không tham gia lễ trao giải từ thiện, thân phận vẫn là một bí ẩn. Cũng chính vì sự bí ẩn quá mức của anh ta mà những cuộc thảo luận về thân phận anh ta trên Tinh Võng chưa bao giờ ngừng lại .
Những những manh mối ít ỏi thu thập được đến nay, mọi người đều công nhận hai thông tin chính xác: một, thân phận của hắn là một sinh viên đang học tại học viện; hai, anh ta ở tại vương đô.
Mà Thẩm Kỳ Nhiên, vừa đúng khớp với hai điểm này.
Hạ Thư Duẫn không khỏi nhớ lại, mỗi khi mình đề cập đến Tiên sinh R, biểu cảm của Thẩm Kỳ Nhiên đều rất vi diệu, thậm chí còn khéo léo tránh né chủ đề này.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Hạ Thư Duẫn nhận ra rằng Thẩm Kỳ Nhiên có ý tưởng rất sâu sắc trong việc sáng tác các khúc nhạc phi tinh thần lực, trình độ thậm chí còn cao hơn mình rất nhiều.
Một người như vậy, làm sao có thể không chú ý đến Tiên sinh R, một tác giả chuyên sáng tác các khúc nhạc phi tinh thần lực chứ?
— Trừ phi, cậu chính là Tiên sinh R
Bởi vì là bản thân, nên không có gì để nói; cũng bởi vì là bản thân, nên mới ngượng ngùng khi người khác bàn luận về mình.
Hạ Thư Duẫn từ từ ngẩng đầu, nhìn người đối diện, trong lòng phức tạp khó tả.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Thẩm Kỳ Nhiên chính là Tiên sinh R. Anh ta thật sự không nghĩ tới, trong những ngày u ám bị bắt nạt ở học viện, người đã chìa bàn tay thân thiện ra với mình, và người đã từng cứu vớt mình khỏi vũng lầy của tuyệt vọng và đau khổ, lại chính là cùng một người.
Mà người này, lúc này liền ở trước mắt anh ta giơ tay có thể chạm tới.
Anh ta lặng lẽ nhìn người vẫn còn đang say ngủ, nỗi lòng vốn xao động bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lạ thường. Xung quanh đột nhiên trở nên thật tĩnh lặng, tiếng ồn ào ngoài cửa sổ, tiếng đàn ngoài cửa, tiếng người ở hành lang, tất cả đều biến mất.
Điều duy nhất có thể nghe được, là nhịp tim đập ngày càng rõ ràng, không ngừng tăng tốc trong lồng ngực.
Anh không nhịn được vươn tay, nhưng khi sắp chạm vào gương mặt người đó, một lực lượng mạnh mẽ đột nhiên chế trụ cổ tay của anh Hạ Thư Duẫn. Cùng lúc đó, bên tai vang lên một giọng nam lạnh băng:
“ Cậu ấy không phải người ngươi có thể mơ ước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com