Chương 52.1
Hạ Thư Duẫn chợt ngẩng đầu, phát hiện bên cạnh mình từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông lạ mặt đeo mặt nạ.
Đối phương mặc một bộ đồ bó sát màu đen, trước ngực có ký hiệu số 1, giống như một loại biệt danh nào đó.
Người đàn ông không trực tiếp ra tay, nhưng Hạ Thư Duẫn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh vô hình đang kiềm chế cổ tay mình, rõ ràng đó là tinh thần lực của đối phương.
“Tôi chưa bao giờ mơ ước bất cứ điều gì” Hạ Thư Duẫn lạnh lùng đáp.
Ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông dừng trên mặt anh ta. Dù không thể nhìn thấy biểu cảm của đối phương ẩn sau chiếc mặt nạ, nhưng Hạ Thư Duẫn cảm thấy người đó dường như đã cười khẩy một tiếng.
"Thật sao?" Người đàn ông hỏi.
Sức mạnh kiềm chế cổ tay đột nhiên biến mất. Hạ Thư Duẫn nhanh chóng rụt tay về, cổ tay anh ta hằn lên một vết bầm tím rõ rệt, đủ để thấy lực đạo của đối phương lúc nãy lớn đến mức nào.
"Anh là người mà chồng của Kỳ Nhiên phái tới sao?" Hạ Thư Duẫn hỏi.
Anh ta đã nhận ra từ trước rằng bên cạnh Thẩm Kỳ Nhiên luôn có một luồng tinh thần lực kỳ lạ, thoắt ẩn thoắt hiện, giống như một con người, lại giống như một tinh thần thể.
Anh ta đã để ý quan sát một thời gian, cảm thấy luồng sức mạnh này dường như không có ác ý, mà giống như đang bảo vệ Thẩm Kỳ Nhiên, vì vậy anh ta cũng không nhắc với Thẩm Kỳ Nhiên.
"Đúng vậy," người đàn ông đáp.
Cái ngữ khí đương nhiên, hiển nhiên đó khiến Hạ Thư Duẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh ta nhíu mày, cười lạnh nói: “Hắn rốt cuộc không yên tâm Kỳ Nhiên đến mức nào mà còn muốn theo dõi và giám sát như vậy?”
"Ừm, rất không yên tâm," người đàn ông tiếp tục dùng giọng điệu hiển nhiên nói
“Dù sao cũng cần đề phòng những kẻ như các ngươi.”
“Ngươi...!”
Hạ Thư Duẫn tức giận đến mức suýt đứng bật dậy. Có lẽ do tiếng nói chuyện của họ hơi ồn, chàng thanh niên đang gục trên bàn khẽ cựa quậy, chậm rãi mở mắt.
Hai người đang đối chọi gay gắt đồng thời ngừng câu chuyện, ánh mắt đồng loạt chuyển về phía Thẩm Kỳ Nhiên.
"Ơ, sao mình lại ngủ gật..." Thẩm Kỳ Nhiên dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ. Cậu ngồi dậy, điều đầu tiên nhìn thấy là Hạ Thư Duẫn đang ngồi đối diện.
Đang định hỏi HạThư Duẫn sao lại ở đây, thì khi quay mắt đi cậu lại thấy số 1 đứng cạnh bên.
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Trạm gác ngầm thường sẽ không dễ dàng hiện thân trước mặt người ngoài. Thẩm Kỳ Nhiên suýt nữa cho rằng mình nhìn lầm, nhưng người đứng trước mặt cậu đúng là số 1 không sai.
* Trạm gác ngầm : người bảo vệ *
Điều quỷ dị hơn nữa là, bên cạnh đang đứng một người đàn ông to lớn mặc đồ đen đeo mặt nạ như vậy, nhưng Hạ Thư Duẫn ngồi đối diện lại dường như không mấy ngạc nhiên, ngược lại còn lo lắng nhìn cậu
"Tôi thấy cậu thực sự rất mệt rồi," chàng trai nói “Hôm nay hay là đừng luyện đàn nữa, về nghỉ sớm đi.”
"Về nghỉ ngơi," số 1 cũng nói, ngữ khí cứng rắn hơn Hạ Thư Duẫn không ít “Ngay bây giờ.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “...”
Sao lại có cảm giác như vừa ngủ dậy đột nhiên có thêm hai "bà mẹ già" lo lắng vậy nhỉ…
"Được rồi " Thẩm Kỳ Nhiên bắt đầu thu dọn đồ đạc. Mấy ngày nay cậu thức khuya quả thực có chút mệt, nếu không cũng sẽ không trực tiếp gục xuống đây ngủ.
Thay vì cứ luẩn quẩn trong vòng tuần hoàn mệt mỏi, quả thực về nhà nghỉ ngơi tử tế sẽ tốt hơn.
"Thư Duẫn, anh có muốn về cùng không?" Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.
Hạ Thư Duẫn gật đầu: “Ừ, về cùng đi.”
Chàng trai phớt lờ ánh mắt lạnh lùng của số 1, thu dọn cặp sách như không có chuyện gì, rồi cùng Thẩm Kỳ Nhiên rời khỏi phòng đàn.
Ba người bước vào hành lang, lúc này đúng là giờ tan học, học sinh đi lại không ít. Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên dừng bước, nhìn số 1 với vẻ muốn nói lại thôi.
Hình ảnh, khí chất, cùng với bộ mặt nạ và đồng phục của số 1 hoàn toàn không phù hợp với học sinh ở đây. Nếu bị nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ thu hút sự chú ý, thậm chí là khiến nhiều người vây quanh.
Ngày thường số 1 đều sẽ ẩn mình rất kỹ, hôm nay không hiểu vì sao, anh vẫn chưa ẩn đi nữa. Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy mình có nên khéo léo nhắc nhở một chút không.
Thẩm Kỳ Nhiên vẫn còn đang do dự tìm lời, bên cạnh Hạ Thư Duẫn đột nhiên cười lạnh một tiếng, cũng nhìn về phía số 1.
"Anh cứ định đi theo chúng tôi như vậy sao?" Anh nói.
Thẩm Kỳ Nhiên: “!”
Cậu vừa rồi thấy biểu hiện của Hạ Thư Duẫn rất bình thường, hơn nữa còn không nhìn số 1, cứ tưởng anh ta không nhìn thấy đối phương. Hóa ra là có thể nhìn thấy sao??
Số 1 không để ý đến Hạ Thư Duẫn, chỉ chuyển ánh mắt sang Thẩm Kỳ Nhiên. Dù đối phương không nói gì, Thẩm Kỳ Nhiên lại lập tức hiểu ý hắn, gật đầu.
"Số 1, anh vẫn nên ẩn mình đi," Thẩm Kỳ Nhiên nói
“Dù sao ở đây đông người, không tiện lắm.”
Người đàn ông nhìn cậu một lúc, ngay sau đó ẩn đi thân hình. Không biết có phải là ảo giác của mình không, Thẩm Kỳ Nhiên luôn cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình trước khi biến mất... dường như tràn đầy oán giận?
"À," Thẩm Kỳ Nhiên quay sang Hạ Thư Duẫn, cảm thấy mình nên giải thích một chút
“Vừa rồi vị tiên sinh đó là...”
“Tôi biết” Hạ Thư Duẫn không chớp mắt, “Là người chồng của cậu phái tới.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “...”
Thậm chí cả chuyện này cũng đã biết sao? Chẳng lẽ lúc mình ngủ, hai người này đã có một cuộc "giao lưu thân thiết" rồi sao?
"Ha ha," Thẩm Kỳ Nhiên cười gượng một tiếng
“Khi hắn vừa xuất hiện, anh có hoảng sợ không?”
"Cũng ổn" Hạ Thư Duẫn dừng lại một chút. Anh ta thực sự không thể bình tĩnh, không nhịn được hỏi: “ Cậu một chút cũng không bận tâm sao?”
“À? Bận tâm cái gì?”
“ Cậu không bận tâm việc bị người ta cứ theo dõi như vậy, nhất cử nhất động đều nằm trong sự giám sát của người khác sao?”
"À..." Thẩm Kỳ Nhiên gãi đầu “Tôi thấy cũng ổn mà, dù sao cũng là vì an toàn của tôi thôi.”
Thật ra ban đầu cũng hơi không quen, nhưng giờ cậu đã hoàn toàn thích nghi, dù sao cũng là vì an toàn mà; lùi một bước mà nói, dù trạm gác ngầm có thật sự đến giám sát cậu , Thẩm Kỳ Nhiên cũng không thấy kỳ lạ — dù sao nguyên chủ kiếp trước cũng có tiền án cấu kết với Heather mà, việc Thiệu Hành đề phòng mình cũng là chuyện bình thường.
“...”
Ánh mắt Hạ Thư Duẫn trở nên vô cùng phức tạp, thậm chí còn pha lẫn sự đau đớn.
" Cậu lại nghĩ đây là vì hắn ta sao?" Hạ Thư Duẫn hiển nhiên không thể hiểu nổi, thậm chí có chút tức giận
“Có phải ngay cả việc cậu đến đây giao lưu cũng không phải do anh quyết định, mà phải thông qua sự cho phép của chồng cậu mới được?”
Thẩm Kỳ Nhiên: ...Đúng là bị anh nói trúng tim đen rồi.
"Kỳ Nhiên," Hạ Thư Duẫn đột nhiên hỏi
“ Cậu chính là Tiên sinh R phải không?”
Tin tức này đến quá đột ngột, Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn không chuẩn bị, lập tức ngây người, thậm chí không biết nên đáp lại thế nào.
"Xin lỗi" Thấy đối phương vẻ mặt lúng túng, Hạ Thư Duẫn thở dài, hạ giọng nhẹ nhàng
“Tôi... tôi vô tình thấy được cuốn sổ sáng tác của cậu, bên trong có ghi chép toàn bộ ý tưởng sáng tác của 《Nhạc nhẹ》.”
...Thì ra là vậy.
Khi đã bị phát hiện, Thẩm Kỳ Nhiên không còn giấu giếm nữa, gật đầu: “Đúng vậy, tôi là. Nhưng tôi không cố ý muốn lừa anh, chỉ là chưa phải lúc thích hợp để nói cho anh.”
Chàng trai nhìn Thẩm Kỳ Nhiên với ánh mắt phức tạp: " Cậu thật là..." Hạ Thư Duẫn đột nhiên thở dài, cười khổ.
"Tôi vốn còn lạ là tại sao cậu lại phải giấu giếm thân phận, thậm chí ngay cả lễ trao giải cũng không đi. Nhưng giờ thì... tôi đã hiểu rồi."
Anh ta hạ giọng, nhưng ngữ khí lại mang theo chút phẫn nộ
“Việc cậu không thể công khai thân phận cũng có liên quan đến chồng cậu phải không?”
Nhận thấy đối phương hiểu lầm, Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng làm rõ:
“Không phải, tôi không công khai thân phận chỉ vì tôi không thích phiền phức. Hơn nữa mọi người nghe chỉ là tác phẩm, biết hay không biết thân phận tôi thì có liên quan gì đâu?”
“Nhưng cậu không thể mãi mãi ẩn mình sau cánh gà” Hạ Thư Duẫn lắc đầu
“Chờ đến khi cậu tốt nghiệp, chính thức bước vào ngành công nghiệp âm nhạc, có thêm nhiều tác phẩm, đạt được thành tựu lớn hơn, sự tò mò của công chúng đối với cậu cũng sẽ ngày càng lớn. Một ngày nào đó, cậu sẽ phải đứng dưới ánh đèn sân khấu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com