Chương 57.2
Thiệu Hành sững sờ, trong lòng tức khắc trào dâng vô vàn cảm xúc phức tạp.
Hắn nhớ rõ lúc đó mình chỉ thuận miệng nhắc đến, đối phương lại ghi nhớ trong lòng. Người này luôn như vậy, đối với mỗi người đều tràn đầy chân thành, khiến người khác cảm thấy như được tắm mình trong gió xuân.
Nhưng Thiệu Hành rất rõ ràng, mình không phải là người đặc biệt nhất, chỉ là sự dịu dàng vô ý của đối phương, luôn có thể dễ dàng lay động trái tim hắn.
Rõ ràng đã không muốn lún sâu hơn nữa, nhưng sự dịu dàng và rung động này... làm sao hắn nỡ buông tay.
Chiếc điện thoại thông minh trong túi rung nhẹ. Thẩm Kỳ Nhiên lấy ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn của dì Mai hỏi cậu khi nào về nhà để bà chuẩn bị bữa tối.
"Thiệu ca, lát nữa em ở quân bộ có phải đợi lâu không?" Thẩm Kỳ Nhiên hỏi. Nếu thời gian quá lâu, cậu sẽ bảo dì Mai tối nay không cần chuẩn bị bữa tối cho mình.
"Sẽ không lâu đâu" nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, niềm vui vì nhận được quà của Thiệu Hành lập tức giảm đi không ít. “Langdon ,cậu ta ... chỉ muốn nói chuyện với em một chút.”
"Chỉ có vậy thôi sao?" Thẩm Kỳ Nhiên rất ngạc nhiên, và càng nghĩ càng không hiểu:
"Vậy nhờ anh chuyển lời không phải tiện hơn sao, tại sao nhất định phải em tự mình đi?" Thiệu Hành im lặng một chút, vẫn là câu nói đó.
“Đến nơi em sẽ biết.”
Thấy Thiệu Hành vẻ mặt nghiêm trọng, Thẩm Kỳ Nhiên nói đùa: “ Em không phải là bị bệnh nan y về tinh thần lực chứ? Thật ra Thiệu ca anh cứ nói thẳng là được, em chịu đựng được.”
Không, ta cảm thấy em sẽ không chịu đựng được đâu.
Chiếc Tinh Toa Xa nhanh chóng đi vào quân bộ. Hai người đi thang máy thẳng lên bãi đỗ xe, rồi đi thẳng đến Trung tâm nghiên cứu tinh thần lực ở tầng 69.
Thẩm Kỳ Nhiên cuối cùng cũng gặp được "người đã lâu nghe danh" Tiến sĩ Langdon. Đối phương trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, tóc tai cũng gọn gàng, đeo kính gọng vàng không vành, nhìn còn có chút đẹp trai.
Đối phương dường như đã đợi rất lâu, vừa thấy cậu liền lộ ra nụ cười thân thiện ấm áp, miệng toe toét như một con sóc chuột nhìn thấy hạt dẻ lớn.
“Chào anh Thẩm, đã lâu không gặp.”
Khi Thiệu Hành kết hôn, Langdon đã gặp Thẩm Kỳ Nhiên, nhưng hình ảnh và khí chất của người trước mặt khác biệt quá lớn so với ngày cưới.
Anh ban đầu thực sự không dám nhận, sau khi xác định mới có chút bừng tỉnh . Anh đã nói mà, dáng vẻ trước đây căn bản không phải kiểu Thiệu Hành thích, bây giờ mới tương đối hợp với thẩm mỹ của Thiệu Hành.
Chẳng trách sau khi kết hôn Thiệu Hành lại cả ngày nâng niu người ta như bảo bối, còn tình cảm hơn cả mình và Elissa.
"Chúng ta đổi một địa điểm nói chuyện đi."
Sau khi chào hỏi đơn giản, Langdon lập tức sốt ruột đi vào vấn đề chính. Tuy nhiên, chuyện này không phải nhỏ, để đề phòng kẻ xấu phá hoại, ở giai đoạn hiện tại họ cần bảo mật nghiêm ngặt, nên cuộc nói chuyện cần diễn ra trong một căn phòng đặc biệt có thể che chắn tín hiệu.
"Được thôi." Thẩm Kỳ Nhiên gật đầu. Cậu đi theo Langdon vào bên trong, Thiệu Hành lại không có ý định đi theo.
"Tôi đợi hai người ở bên ngoài" hắn nói.
Langdon suýt bật cười thành tiếng. Hắn biết Thiệu Hành đang bận tâm điều gì, nhưng người ngoài thì thôi, đây là Thẩm Kỳ Nhiên mà! Phu nhân của hắn ! Chẳng qua là hỏi một chút về chi tiết ngày hôm đó thôi, hai người đã kết hôn được một năm rồi, còn gì mà ngại ngùng.
“ Thiệu Hành , vậy cậu chờ nhé .”
Langdon nén cười, dẫn Thẩm Kỳ Nhiên đang bối rối đi vào một hành lang bên cạnh. Bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Thiệu Hành tìm một chiếc ghế trong khu vực chờ của trung tâm nghiên cứu và ngồi xuống. Hắn lấy chiếc máy chiếu màu bạc Thẩm Kỳ Nhiên đưa cho ra khỏi túi, kết nối với tai nghe của mình, rồi một lần nữa phát lại bài Ngày Xuân.
Âm nhạc hay có tác dụng thư giãn và chữa lành, nhưng lần này, hắn lại không thể hoàn toàn đắm chìm vào âm nhạc, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía hành lang dài nơi Thẩm Kỳ Nhiên và Langdon đã rời đi.
Nửa giờ sau, tiếng bước chân vọng lại từ hành lang đó. Langdon và Thẩm Kỳ Nhiên đã trở về.
Thiệu Hành theo bản năng căng thẳng người, lo lắng nhìn họ. Langdon đi phía trước, từ xa giơ tay ra hiệu OK với hắn.
Thiệu Hành ngây người, lập tức nhìn biểu cảm của Thẩm Kỳ Nhiên. Đối phương đi theo sau Langdon, biểu cảm nhẹ nhàng tự nhiên, như thể vừa rồi chỉ là một cuộc trò chuyện hết sức bình thường.
"Kỳ Nhiên, cậu đợi ở đây một lát." Cuộc trò chuyện vừa rồi rõ ràng rất vui vẻ, đến cả cách xưng hô của Langdon với Thẩm Kỳ Nhiên cũng thay đổi.
Vị đại lão nghiên cứu khoa học mãn nguyện này lúc này thần thái rạng rỡ, nhiệt tình vô cùng, cuối cùng một hạng mục công việc mới có thể thuận lợi triển khai.
“Tôi sẽ bảo trợ lý đi chuẩn bị một chút, lát nữa sẽ cấy một chip đo lường dữ liệu tinh thần lực cho cậu .”
“Vâng.”
Langdon nhanh chóng rời đi, Thẩm Kỳ Nhiên ngồi xuống bên cạnh Thiệu Hành. Thiệu Hành quay đầu nhìn cậu, không dám tin nói:
“ Em... đồng ý sao ?”
"Đương nhiên rồi!" Thẩm Kỳ Nhiên không chút do dự nói “Chuyện này có ý nghĩa trọng đại đối với anh, em sao có thể không đồng ý chứ?”
Phản ứng này thực sự nằm ngoài dự kiến của Thiệu Hành. Trong dự đoán của hắn, Thẩm Kỳ Nhiên thậm chí có khả năng sẽ tức giận tát thẳng vào mặt hắn.
"Nhưng thật không ngờ, em lại là 'người cộng hưởng' của anh." Vì liên quan đến bí mật, Thẩm Kỳ Nhiên hạ thấp giọng, nhưng có thể thấy cậu có chút phấn khích.
“Nghe nói tỷ lệ phù hợp này siêu thấp, xác suất thấp như vậy mà tôi cũng... cảm thấy mình như con cưng của trời vậy ha ha... À, tiến sĩ Langdon sẽ không nhầm lẫn chứ?”
“ Cậu ta cũng không chắc chắn, nên mới muốn...”
Thiệu Hành dừng lại một chút, cẩn thận quan sát phản ứng của đối phương
“Mới muốn... thí nghiệm thêm vài lần, có đủ mẫu dữ liệu, mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng.”
"Ồ." Thẩm Kỳ Nhiên gật đầu, vẻ mặt rất hiểu chuyện: “ Em sẽ phối hợp thật tốt.”
Trợ lý của Langdon đã chuẩn bị xong, Thẩm Kỳ Nhiên nhanh chóng được đưa đi. Quá trình cấy chip diễn ra rất nhanh, năm phút sau, Langdon đã nói với Thiệu Hành rằng họ có thể rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com