Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66.3

Thẩm Kỳ Nhiên hừ lạnh một tiếng.

Lão sư Nhiên Nhiên : Hắn đã đánh tôi một trận.

Bên kia lập tức im bặt, nghĩ đến dáng vẻ Thiệu Hành nhìn màn hình không nói nên lời, Thẩm Kỳ Nhiên không nhịn được muốn cười, tiếp tục gõ chữ.

Lão sư Nhiên Nhiên : Chính hắn động thủ thì thôi, còn tìm thêm hai người làm đồng lõa, tôi bị đánh đến mức cả việc xuống giường cũng khó khăn , cô nói hắn có đáng giận không?

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: …

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ...Đáng giận.

Lão sư Nhiên Nhiên : Cô nói tôi có nên ghét hắn không?

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: …

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ...Nên.

Lão sư Nhiên Nhiên : Cô nói tôi có thể tha thứ hắn không?

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: …

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ...Thật sự không thể sao?

Lão sư Nhiên Nhiên : Không thể! Đời này đừng hòng!

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: …

Lão sư Nhiên Nhiên : Ừm, vậy xin lỗi, đợt này tôi không thể hướng dẫn cô làm bánh kem được, em gái tự mình cố gắng lên nhé.

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ?

Lão sư Nhiên Nhiên lão sư: Bởi vì tôi bị đánh, cần nghỉ ngơi, cô hiểu không?

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ...Vâng, thầy nghỉ ngơi thật tốt, sức khỏe là quan trọng nhất.

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Lão sư , vậy ngày thường tôicó thể trò chuyện với thầy không ?

Lão sư Nhiên Nhiên : Không được.

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ?

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Thầy có thể cho tôi biết tại sao không ?

Thẩm Kỳ Nhiên cười lạnh, cậu thiết lập một chút, sau đó ném điện thoại thông minh sang một bên.

Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ?

Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân  thành.

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Tôi thật lòng muốn trò chuyện với thầy mà.

Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Thầy không tin sao?

Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Làm sao thầy mới tin tưởng được ?

Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Thầy đang giận sao?

Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ...Thầy có phải biết gì rồi không?

Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Lão sư , thầy thật sự đã biết rồi...?

Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: …

Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.

Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ?

Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.

Suýt nữa tưởng mình đã bại lộ, Thiệu Hành: “...”

Thì ra là tự động trả lời?

Trêu chọc "Tiểu thư Hàm Tu Thảo" một phen ,

Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy mình thoải mái hơn nhiều.

Cậu nằm trên giường đọc sách một lúc, rất nhanh đến giờ ngủ, liền đứng dậy rửa mặt một phen, sau đó tắt đèn trong phòng, thoải mái dễ chịu nằm trở lại trên giường, nhắm mắt lại.

...Ngủ không được.

Có lẽ là do ban ngày ngủ nhiều, Thẩm Kỳ Nhiên nằm khoảng hơn nửa tiếng, vẫn không hề buồn ngủ. Đương nhiên, nguyên nhân không ngủ được, cũng có thể là... cậu đã có chút không quen ở trong căn phòng này rồi.

Dù sao cũng đã ngủ ở phòng ngủ chính với Thiệu Hành một thời gian, cậu đã quen có một người bên cạnh cùng mình đi vào giấc ngủ. Đột nhiên ở một mình, dù trong lòng dù không muốn thừa nhận, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật mà muốn tìm hơi ấm của một người khác.

Thẩm Kỳ Nhiên nhắm mắt nằm trên giường đến gần 12 giờ, vẫn không hề buồn ngủ. Cậu thở dài, chỉ đành ngồi dậy, sau đó xuống giường đi đến bên cửa sổ.

Trước đây, khi không ngủ được, cậu thường thích nhìn cảnh đêm bên ngoài, đêm tĩnh lặng sẽ khiến cậu dễ dàng bình tĩnh và thư giãn.

Đêm nay cảnh đêm thật đẹp, ánh trăng sáng tỏ rải xuống một vệt sáng lạnh lẽo, trong sân, hoa dạ lai hương khẽ lay động trong gió. Thẩm Kỳ Nhiên ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lang thang không mục đích dao động, đột nhiên dừng lại ở một nơi nào đó.

Ngoài cửa sổ, trên lan can ban công dưới ánh trăng, có một bóng dáng nhỏ bé đang đậu lại. Toàn thân đen thui, gần như hoàn toàn hòa vào bóng đêm, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là đôi mắt tròn xoe màu vàng kim.

“Tiểu đáng yêu?”

Thẩm Kỳ Nhiên kinh ngạc vô cùng, cậu đã lâu không gặp chú mèo đen nhỏ này, vốn tưởng rằng đối phương đã rời khỏi khu biệt thự này, không ngờ còn có cơ hội gặp lại.

Trước đây đối phương đều sẽ nghênh ngang trực tiếp đến gõ cửa sổ của cậu, hôm nay nó lại an tĩnh ngồi xổm trên lan can ban công, nếu không phải mình vô tình phát hiện, có lẽ cũng không biết nó từng đến đây.

Thẩm Kỳ Nhiên lập tức mở cửa sổ, vẫy vẫy tay về phía chú mèo đen nhỏ.

“Tiểu đáng yêu, lại đây?”

Chú mèo đen nhỏ đứng dậy, nó nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Nhiên một lúc, dường như đang do dự điều gì, chậm chạp chưa chịu đến gần. Thẩm Kỳ Nhiên gọi nó rất nhiều lần, đối phương mới chậm rãi nhảy qua, dừng lại trước mặt Thẩm Kỳ Nhiên. Thẩm Kỳ Nhiên vừa định ôm nó vào phòng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại rụt tay về.

"Ngươi..." Cậu nheo mắt lại, cảnh giác nhìn chằm chằm chú mèo đen nhỏ trước mặt. “Ngươi không phải là tinh thần thể của Thiệu Hành đó chứ?”

Lời tác giả muốn nói:

Sau trận "bạo xào" (đánh nhau kịch liệt), Nhiên Nhiên đã trưởng thành hơn rồi ╮(╯▽╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com