Chương 70.3
“……” Không, tôi quan tâm căn bản không phải địa điểm a!
“Cứ quyết định như vậy đi.” Thiệu Hành gật đầu.
“11 giờ ta sẽ tìm em .”
Hoàn toàn không cho cậu cơ hội từ chối, Thiệu Hành nói xong liền đi rồi, để lại Thẩm Kỳ Nhiên một mình trong sự hỗn loạn.
Vì lời “mời” đột ngột này, Thẩm Kỳ Nhiên tâm thần bất an tối nay cũng không hoàn thành được ba khúc nhạc đó. Cậu cứ loanh quanh trong phòng đàn cho đến 11 giờ, sau đó chậm rãi lên lầu trở về phòng.
Thiệu Hành hiển nhiên vẫn luôn lắng nghe động tĩnh bên cậu. Thẩm Kỳ Nhiên vừa vào cửa được năm phút, cửa phòng ngủ đã vang lên tiếng gõ.
Thẩm Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, giả bộ trấn tĩnh mở cửa, nặn ra một nụ cười xã giao gượng gạo.
“Thiệu ca anh đúng giờ quá.”
Thiệu Hành liếc nhìn cánh cửa bị Thẩm Kỳ Nhiên chắn kín mít.
“Ta có thể vào không?”
“…… Mời vào.”
Thẩm Kỳ Nhiên né người ra, đợi Thiệu Hành vào xong, cậu cũng không đóng cửa, ngược lại giữ cửa mở rộng hết cỡ. Thấy ánh mắt Thiệu Hành nhìn tới, cậu nghiêm trang giải thích.
“Trong phòng không khí không tốt lắm, thông thoáng chút.”
Sau đó Thẩm Kỳ Nhiên liền ngồi xuống sau bàn làm việc, giữa cậu và Thiệu Hành cách một cái bàn kể chuyện, vừa đúng là một khoảng cách rất an toàn và thích hợp để chạy trốn.
Thiệu Hành: “……”
Thái độ tránh né này quả thực quá rõ ràng, Thiệu Hành làm sao không hiểu ý đồ của Thẩm Kỳ Nhiên. Tuy nhiên hắn cũng hoàn toàn không ngạc nhiên, mặc dù hiện tại mối quan hệ của hai người đã không còn căng thẳng như khi còn lạnh nhạt, nhưng chuyện hoang đường hắn và tinh thần thể cùng làm đêm đó chắc hẳn đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng Thẩm Kỳ Nhiên, đối phương cảnh giác như vậy cũng là bình thường.
Nếu đã như vậy, Thiệu Hành cũng không định nán lại lâu ở đây, để tránh gây thêm áp lực tâm lý cho đối phương, hắn nói thẳng ý đồ đến.
“Ta trước đây đã nói, vào sinh nhật em , ta vốn định làm một chiếc bánh kem cho em .”
Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn người: “À…… Đúng vậy.”
“Mặc dù đã lỡ ngày rồi, ta vẫn làm bù một cái.”
Hắn nói rồi từ dưới xe lăn lấy ra một hộp bánh kem được đóng gói tinh xảo, đưa nó cho Thẩm Kỳ Nhiên.
“Tặng cho em.”
Mặc dù Tiểu thư Hàm Tu Thảo đã nói sẽ làm bù một chiếc bánh kem, nhưng Thẩm Kỳ Nhiên không ngờ Thiệu Hành lại làm xong nhanh đến vậy. Cậu sững sờ một lúc lâu mới vội vàng nhận lấy:
“Cảm ơn Thiệu ca.”
Mở hộp đóng gói, lộ ra chiếc bánh kem nhỏ xinh đẹp bên trong. Thẩm Kỳ Nhiên rất thích ăn dâu tây, Thiệu Hành liền làm cho cậu một chiếc bánh kem dâu tây, kem tươi trắng muốt được phết đều lên bề mặt bánh kem, dâu tây được cắt lát trang trí xung quanh.
Ở giữa còn làm một hình ngôi nhà nhỏ bằng trái cây, một người tí hon bằng sô cô la ngồi trên nóc nhà trái cây dâu tây, vẻ mặt cười toe toét vô cùng đáng yêu.
“Thiệu ca anh làm tốt thật đó.” Thẩm Kỳ Nhiên thốt lên từ tận đáy lòng.
Thiệu Hành lắc đầu: “ Vẫn kém xa em ”
Xét về độ hoàn thiện, chiếc bánh của Thiệu Hành quả thực không tinh xảo bằng bánh kem của Thẩm Kỳ Nhiên, nhưng Thẩm Kỳ Nhiên đã từng thấy đối phương mới bắt đầu làm bánh kem như thế nào, cái kiểu phết bơ thôi cũng có thể gây ô nhiễm thị giác, so với hiện tại, quả thực là một bước nhảy vọt về chất lượng.
Huống chi Thẩm Kỳ Nhiên biết gần đây Thiệu Hành vẫn luôn rất bận, làm bánh kem hoàn toàn là hắn tìm mọi cách để sắp xếp thời gian làm, có thể đạt đến trình độ này…… Thật sự quá tận tâm.
“ Em không nếm thử sao?” So với tạo hình, Thiệu Hành đối với hương vị còn có chút tự tin.
Thẩm Kỳ Nhiên lập tức cầm lấy chiếc nĩa nhỏ, ăn một miếng.
“Oa!”
Mắt cậu lập tức sáng rực
“Ngon quá!”
Thẩm Kỳ Nhiên lại liên tục ăn vài miếng, cậu vẫn chưa thỏa mãn mà liếm môi, hỏi Thiệu Hành:
“Thiệu ca anh không ăn cùng sao?”
Thiệu Hành cười khổ một chút: “Ta ăn đủ nhiều rồi.”
Cứ liên tục luyện tập làm bánh kem, cũng yêu cầu liên tục nếm thử, hắn hiện tại đối với bánh kem đều có chút PTSD
(hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương).
Thẩm Kỳ Nhiên nghe hiểu lời ngụ ý của hắn, không nhịn được cười rộ lên. Đối với một thợ làm bánh, phần thưởng tốt nhất chính là ăn hết toàn bộ tác phẩm của mình. Thẩm Kỳ Nhiên không hề khách khí, ăn từng miếng từng miếng một.
Ăn đến một nửa, cậu vô tình ngẩng đầu, vừa đúng lúc đối diện với Thiệu Hành, đối phương dường như vẫn luôn lặng lẽ nhìn cậu, đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Khi ánh mắt chạm nhau, như nhận ra sự thất thố của mình, người đàn ông lập tức thu lại nụ cười, nhưng sự lưu luyến và dịu dàng trong ánh mắt hắn vẫn luôn còn đó.
Khoảnh khắc này, Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên liền nghĩ đến một câu ——
『 Thật sự thích một người, là không thể che giấu được. Dù có che miệng lại, nó cũng sẽ từ trong ánh mắt chạy ra. 』
Đúng vậy. Cậu nghĩ.
Thật sự thích, không cần người khác nói cho bạn, thậm chí không cần đối phương tự miệng nói, chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn, bạn liền có thể nhìn ra.
Mấy ngày nay phiền não và hoang mang, rối rắm và bất an, đột nhiên liền lắng xuống.
Mặc dù tình yêu không biết bắt đầu từ đâu, cũng không hiểu vì sao lại sâu đậm đến vậy, nhưng ít nhất, ngay lúc này, Thẩm Kỳ Nhiên cuối cùng cũng có thể xác định ——
Người Thiệu Hành thích, chính là mình.
Mình thế mà lại sơ ý đến vậy, một tình cảm rõ ràng như vậy, cho đến hôm nay mới phát hiện.
Cậu cúi đầu, ăn hết phần bánh kem còn lại, sau đó đặt chiếc nĩa nhỏ sang một bên, gói lại hộp bánh kem cẩn thận.
“Cảm ơn Thiệu ca, bánh kem rất ngon.”
Thiệu Hành vẫy tay, dùng tinh thần lực thu đi chiếc hộp rỗng, sau đó mỉm cười với Thẩm Kỳ Nhiên.
“Ta không làm phiền em nữa, nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
Hắn xoay người định đi, lại đột nhiên bị gọi lại:
“Thiệu ca! Khoan đã.”
Thấy đối phương quay đầu lại, Thẩm Kỳ Nhiên hít sâu một hơi:
“Thiệu ca, em muốn nói chuyện với anh.”
Thiệu Hành vô cùng ngạc nhiên, dù sao trước đây Thẩm Kỳ Nhiên chưa bao giờ chủ động đưa ra yêu cầu như vậy.
“Nói chuyện gì?” Hắn hỏi.
Thẩm Kỳ Nhiên trầm mặc một chút, lấy hết dũng khí nói.
“Thiệu ca, anh còn nhớ, chúng ta đã ký thỏa thuận ly hôn không?”
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️
Lời tác giả muốn nói:
Đến lúc phải đối mặt rồi.
#Lúc trước ép người ta ký thỏa thuận ly hôn thì đầu óc bị úng nước, còn hôm nay…………#
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com