Chương 72.2
Mọi người đối với tiến triển tình cảm của thành viên mới này rất quan tâm, tiếc là đối phương dường như rất bận, ngày thường không mấy khi xuất hiện. Bây giờ cuối cùng cũng bắt được người, lập tức sôi nổi bắt đầu hóng chuyện.
Muội muội Thủy Tiên: Thân ái à , quà đã tặng chưa?
Tiểu thư Đầy Sao Trời: Hai người tiến triển thế nào rồi!
Tiểu thư Cúc Vạn Thọ: Nếu không nói tâm tư rõ ràng cho đối phương, có thể kể chi tiết một chút để nghe, chị em chúng tôi giúp cô tư vấn hehehe~!
Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài, “Tiểu thư Hàm Tu Thảo” lại rất bình tĩnh, kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: @Em gái Thủy Tiên đã tặng rồi.
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: @Tiểu thư Đầy Sao Trời có chút tiến triển.
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: @Tiểu thư Cúc Vạn Thọ tôi đã rõ rồi.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, mấy câu nói đó làm cho cả nhóm các cô gái đều sôi sục.
Em gái Hoa Hướng Dương: A nhanh vậy sao!!
Tiểu thư Nguyệt Quế: Oa, chẳng lẽ là sau khi tặng quà cô đã thổ lộ ngay tại chỗ?!
Phu nhân Hoa Hồng: Chúc mừng chúc mừng!!
Hóa ra là tình cảm đôi bên sao!
Muội muội Cúc Non: Tiến triển nhanh như vậy, chắc chắn là hai bên yêu thầm cuối cùng cũng thành công nắm tay rồi! Chúc mừng chúc mừng!!
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Tôi bị từ chối.
Trong tích tắc, nhóm chat trở nên tĩnh lặng.
Thẩm Kỳ Nhiên đỡ trán, đã không nỡ xem tiếp. Một lúc lâu sau, trong nhóm mới có người ngập ngừng hỏi.
Phu nhân Hoa Hồng: Cái “bị từ chối” này… là có ý gì?
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Chính là “chúng ta không có duyên” đó.
Lại là một khoảng lặng đầy ngượng ngùng.
Những lời chúc mừng, ăn mừng vừa rồi bỗng trở thành trò cười lớn. Chờ mọi người hồi phục tinh thần, lập tức lại sôi nổi lên tiếng, nhao nhao an ủi Tiểu thư Hàm Tu Thảo vừa mới thất tình.
Muội muội Cúc Non: À, bảo bối à , cô đừng quá đau khổ, thiên hạ nơi nào không có đồng cỏ xanh tươi chứ.
Tỷ tỷ Thược Dược: Đúng vậy, đàn ông đều là đồ tồi, hắn không chọn cô là tổn thất của hắn!
Phu nhân Đinh Hương: Đúng, hắn không biết trân trọng cái tốt của cô , là hắn không có phúc khí đó, thân ái cô chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn.
Phu nhân Hoa Hồng: Thà đau một lần còn hơn đau mãi, nói rõ ràng sớm cũng tốt… thân ái đừng buồn, người tiếp theo chắc chắn sẽ tốt hơn!
……
……
Có lẽ đối phương có việc đột xuất, hoặc không muốn thảo luận chủ đề này nữa, Tiểu thư Hàm Tu Thảo không lên tiếng thêm. Thẩm Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm màn hình, không hiểu sao, trong lòng lại trỗi dậy cái cảm giác khó tả buổi sáng khi nhìn Thiệu Hành rời đi.
Cậu không kìm được nhớ lại trước khi xóa bài đăng, bình luận cuối cùng mình đã thấy ——
『 Tại sao không thử một lần nhỉ? Tại sao không thể dũng cảm một lần nhỉ? 』
Thẩm Kỳ Nhiên nhếch khóe môi, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Chính chủ người ta còn nghĩ thoáng ra, cũng đã xác định rõ “chúng ta không có duyên”, bây giờ nói những lời này… còn ích lợi gì nữa đâu?
Vì thức trắng cả đêm, lần này Thẩm Kỳ Nhiên ngủ bù mãi đến tận chiều. Khi cậu tỉnh dậy, đã gần 5 giờ tối. Xuống giường kéo rèm, ánh hoàng hôn lập tức tràn ngập khắp phòng, tuy ấm áp hài hòa, nhưng cũng toát lên một vẻ buồn bã của buổi chiều tà.
Thẩm Kỳ Nhiên đứng trước cửa sổ ngẩn người một lúc, mơ hồ nghe thấy trong sân có chút ồn ào. Cậu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện có vài người đang hăng hái sửa sang sân vườn.
Ban đầu cậu tưởng là những người làm vườn chuyên chăm sóc cây cảnh, nhưng Thẩm Kỳ Nhiên quan sát kỹ một lát, phát hiện họ không chỉ đơn thuần chăm sóc cây cảnh mà còn đang san phẳng một khu đất trống mới.
Có vài công nhân đang gõ gõ đập đập trên mảnh đất trống đó, sau đó lắp đặt một loạt khung máy móc xuống đất. Khung này tự động kéo dài ra liên kết với tường kính bên ngoài, trông giống như một nhà kính trồng hoa bằng kính.
Thẩm Kỳ Nhiên: ?
Là muốn trồng loại hoa trong nhà kính mới sao?
Trong khu biệt thự gần đây, các gia đình đều dùng những loại hoa quý hiếm đẹp đẽ để trang trí sân vườn. Những người chú trọng hơn sẽ làm một nhà kính trồng hoa bằng kính, trồng những loại quý hiếm hơn nữa.
Nhưng Thiệu Hành không có hứng thú với việc chăm sóc hoa cỏ, cũng chưa bao giờ phí tâm tư vào khoản này. Việc sân vườn đều do người làm vườn định kỳ đến làm cho xong, hôm nay lại huy động lớn như vậy, là đột nhiên đổi tính sao?
Theo tâm trạng hóng chuyện, Thẩm Kỳ Nhiên xuống lầu, phát hiện cổng lớn mở ra, dì Mai đang nói chuyện với người đứng đầu nhóm công nhân. Thấy Thẩm Kỳ Nhiên đến, dì Mai lập tức chào hỏi.
“Thiếu phu nhân, họ nói trước khi mặt trời lặn là có thể xây xong nhà kính thủy tinh, thiết bị kiểm soát nhiệt độ cần chút thời gian, nhưng muộn nhất là chiều mai cũng có thể lắp đặt xong. Cậu
bây giờ đến xem tiến độ nhé?”
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Thẩm Kỳ Nhiên: “Dì Mai, dì đang nói gì vậy ạ?”
Dì Mai sững sờ một chút: “Đây không phải là yêu cầu của Thiếu phu nhân sao?”
Thẩm Kỳ Nhiên: “À?”
Dì Mai: “Thiếu gia nói cậu muốn trồng rau trong sân, nên đã cho người đến giúp cậu xây một nhà kính trồng rau nhỏ. Nhiệt độ có thể kiểm soát, đất cũng sẽ được thay bằng loại đất dinh dưỡng chuyên dùng cho cây trồng, muốn trồng gì cũng được.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “???”
Thẩm Kỳ Nhiên ngạc nhiên. Cậu tò mò nhìn về phía nhà kính trồng hoa ở xa, à không, phải nói là nhà kính trồng rau, bức tường kính bên ngoài đã xây gần xong, bên trong còn có robot nhỏ đang xới đất.
Trời ạ, thật sự là đang trồng rau! Sân vườn nhà người khác đang làm triển lãm hoa cỏ lớn, sân vườn nhà Nguyên soái lại đang làm nhà kính trồng rau sao??
Hay lắm, cảm giác hot search tiếp theo trên Tinh Võng sắp ra đời rồi.
Quá đỗi kinh ngạc, Thẩm Kỳ Nhiên không nhịn được ra cổng lớn, đứng gần xem mọi người xây nhà kính trồng rau. Nhìn chưa được bao lâu, một chiếc Tinh Toa Xa chạy vào sân – Thiệu Hành đã trở về.
Có lẽ là muốn xem tiến độ nhà kính trồng rau, cũng có thể là nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên đang đứng ngây người ở đây, Thiệu Hành xuống xe liền lập tức đi tới.
“Nghĩ kỹ muốn trồng gì chưa?”
Hắn đi đến bên cạnh Thẩm Kỳ Nhiên, dùng giọng điệu chuyện trò bình thường hỏi “ Em có thể liệt kê một danh sách, hạt giống và cây con ngày mai có thể mang đến.”
Thẩm Kỳ Nhiên ngơ ngẩn nhìn hắn hồi lâu, miễn cưỡng nặn ra một câu.
“Thiệu ca anh…… anh định làm gì vậy?”
Thiệu Hành: “?”
Thiệu Hành: “ Em không phải muốn làm một vườn rau nhỏ, trồng rau trong sân sao?”
Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy vô cùng bất lực: “ Em, em nói là sau này, không phải bây giờ!”
“Nếu bây giờ có thể thực hiện, tại sao nhất định phải chờ đến sau này?”
“……” Nói rất có lý, cậu thế mà không nói được lời nào.
“Ta đã giúp em hẹn giờ rồi, ngày mai Thiệu Dao sẽ cùng em đi trung tâm Thánh Đế Lan mua thú cưng, một con mèo một con chó đúng không?”
Thiệu Hành tiếp tục nói, “Đương nhiên, nếu em muốn nuôi nhiều hơn, cũng không thành vấn đề.”
Hắn đã nghĩ đến việc dùng tinh thần thể biến hóa thành mèo và chó để bầu bạn với Thẩm Kỳ Nhiên, nhưng lỡ mình không rảnh khống chế cơ thể, hắn lo rằng những tinh thần thể này sẽ vô thức làm ra chuyện kỳ lạ, cho nên…… vẫn là mua cho Thẩm Kỳ Nhiên một con mèo thật và một con chó thật đi.
“Còn về việc em muốn nhìn biển… Vương Đô bên này không có biển, nhưng ta có thể dùng tinh thần lực mô phỏng ra một cảnh quan ảo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com