Chương 101.2
Đúng 8 giờ, cửa phòng tiếp khách cuối cùng cũng được mở ra. Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng ngồi thẳng người, sau đó… cậu nhìn thấy một người đàn ông cũng mặc vest đen trang trọng, đeo khẩu trang, dáng người cao ráo thẳng tắp bước vào.
Thẩm Kỳ Nhiên hơi ngớ người.
Phản ứng đầu tiên: ??? Đâu rồi cô bé đặc biệt
đáng yêu, đặc biệt mềm mại mà nói ban nãy đâu?!
Phản ứng thứ hai: Chết tiệt, nhìn cái dáng người này, lột đồ ra khéo còn to hơn mình ấy chứ.
Phản ứng thứ ba: Khoan đã, sao mà quen mắt thế nhỉ.
Phản ứng thứ tư: Thật sự rất quen mắt…
Phản ứng cuối cùng —
Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên nhảy bật khỏi chỗ ngồi, kinh ngạc kêu lên.
“Du Tư Tháp?!”
Thành thật mà nói, sau sự kiện bị bắt trên sân
khấu lần trước, Thẩm Kỳ Nhiên có chút bóng ma tâm lý với tên đầu lĩnh đặc vụ này. Hơn nữa, đối tượng ghép đôi lần này họ thực sự đã “thao tác hộp đen”, Thẩm Kỳ Nhiên đương nhiên sẽ nghĩ đến:
“Ôi trời, lần này là thu thập được chứng cứ rồi, đường đường chính chính đến bắt người sao??”
Thiệu Hành nhìn thấy vẻ cảnh giác như đối mặt với kẻ thù lớn của Thẩm Kỳ Nhiên, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Từ lần gặp gỡ vội vàng trên sân khấu, đến bây giờ là lần thứ hai gặp lại, cũng chỉ mới qua mấy ngày, nhưng đối với hắn lại dài như cả năm. Sự thấp thỏm và chờ đợi khi mất rồi lại tìm thấy còn dày vò hơn cả quá trình tìm kiếm và chờ đợi dài đằng đẵng.
Hắn thực sự rất muốn ôm người này vào lòng ngay lập tức, hôn lên mắt và môi em ấy , nói cho em ấy biết mình cuối cùng đã tìm thấy hắn, và sẽ không bao giờ để em ấy rời đi nữa.
Đáng tiếc là không được.
Sau khi tiếp nhận ký ức của Du Tư Tháp, Thiệu Hành đã biết hai đảng chính trị đang ở trạng thái đối địch. Huống hồ Thẩm Kỳ Nhiên không hề có ký ức về hắn. Bất kỳ hành vi thân mật quá mức nào của hắn, e rằng đều sẽ gây ra tác dụng ngược.
Vì vậy, hắn cần phải kiềm chế, không thể vội vàng, phải từ từ từng bước, dần dần giành được lòng tin và thiện cảm của đối phương.
“Chuyện lần trước tôi rất xin lỗi.” Thiệu Hành tháo khẩu trang, thân thiện đưa tay về phía đối phương.
“Thực ra tôi không có ác ý với cậu , sự cố ngày hôm đó là hiểu lầm, tôi có thể giải thích.”
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Thẩm Kỳ Nhiên là: Xong rồi.
Một điều đáng sợ hơn việc một tên đầu lĩnh đặc vụ gian xảo, hiểm độc trực tiếp còng tay bạn đi, đó là hắn lại đột nhiên trưng ra một nụ cười khác thường với bạn.
… Hắn phải tự tin đến mức nào là mình sẽ bị đập chết vĩnh viễn không thể trở mình thì mới vui vẻ như vậy chứ! Mình có thật sự hết cứu rồi không??
Thấy Thẩm Kỳ Nhiên căn bản không chịu bắt tay, thậm chí sắc mặt càng thêm khó coi, Thiệu Hành chỉ có thể tiếc nuối thu tay lại. Hắn kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn thấy đối phương đã ký tên vào “Bảng Xác Nhận Ý Định” trên bàn, liền tiện tay ký tên của mình lên đó — đương nhiên, hắn không quên là phải ký ba chữ “Du Tư Tháp”.
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Thẩm Kỳ Nhiên: “???”
“Này!” Thẩm Kỳ Nhiên không rảnh bận tâm hồi tưởng liệu mình có những nhược điểm nào có thể rơi vào tay đối phương không, lập tức giật lấy tờ bảng xác nhận đó .
“Anh ký linh tinh gì vậy! Anh biết đây là cái gì không?!”
“Biết.”
Biết cái quái gì! Anh chính là đến phá rối mà!
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của đối phương đã chặn đứng những lời mà Thẩm Kỳ Nhiên chưa kịp nói ra.
Thiệu Hành: “Tôi là số 165111.” Và đưa ra một phiếu biên nhận.
Thẩm Kỳ Nhiên im lặng ba giây, nhanh chóng lật xem phiếu biên nhận của mình. Giấy trắng mực đen, số hiệu của đối tượng ghép đôi của hắn, quả thực chính là số 165111, hoàn toàn khớp với số hiệu trên phiếu biên nhận mà “Du Tư Tháp” đưa ra.
Thẩm Kỳ Nhiên: “…………”
Sự im lặng dài dòng, đáng sợ và nghẹt thở.
Sau một lúc lâu.
Thẩm Kỳ Nhiên: “Không thể nào.”
Thiệu Hành: “Tại sao không thể nào?”
Thẩm Kỳ Nhiên đương nhiên không thể nói ra rằng “Chúng tôi bên này đã dùng thủ thuật ‘hộp đen’, đối tượng ghép đôi của tôi đã được sắp xếp nội bộ rồi, sao có thể lòi ra cái kẻ ‘thêm vào’ như anh chứ!” Cậu chỉ có thể lặp đi lặp lại nhấn mạnh:
“Chắc chắn có chỗ nào đó nhầm lẫn, chúng ta không thể là đối tượng ghép đôi, nhất định là nhầm lẫn!”
Thiệu Hành im lặng một chút: “ Cậu muốn đổi ý sao?”
Thẩm Kỳ Nhiên vừa định mở miệng, cửa phòng tiếp khách đột nhiên lại bị đẩy ra, Lạc Na với vẻ mặt nóng nảy xuất hiện ở cửa.
“Kỳ Nhiên! Hình như có chút vấn đề! Toa Toa nói cô ấy…”
Nhìn thấy người đàn ông đang ngồi đối diện Thẩm Kỳ Nhiên, Lạc Na im bặt ngay lập tức, và vì quá sốc mà dụi dụi mắt.
Du Tư Tháp?! Tên đầu lĩnh đặc vụ này sao lại ở đây??
Thiệu Hành khẽ nhướng mày, nhìn về phía Thẩm Kỳ Nhiên: “Toa Toa là ai?”
Nếu để lộ việc họ từng có ý định “thao tác hộp đen” trước mặt lão đại cục An toàn, không nghi ngờ gì là tự dâng đầu cho người khác. Lạc Na nhanh chóng chữa cháy câu nói vừa rồi:
“Toa Toa nói cô ấy bị kẹt xe lát nữa không thể đi ăn sáng cùng chúng ta tôi chỉ là vào nói cho anh một tiếng.”
Lúc này, Tạp Ni và những người khác cũng đi theo vào. Khi nghe nói đối tượng ghép đôi của Toa Toa không phải là Thẩm Kỳ Nhiên, họ liền ý thức được là “thao tác hộp đen” đã xảy ra vấn đề, cần thiết phải lập tức hủy bỏ cuộc gặp mặt này.
Kết quả vừa bước vào đã thấy một bóng người vừa quen thuộc vừa đáng ghét. Tất cả mọi người đều cho rằng mình bị hoa mắt.
“Ngài Du Tư Tháp?” Tạp Ni là người phản ứng nhanh nhất “Sao ngài lại ở đây?”
Sau tiếng của Tạp Ni, những người khác nhanh chóng phản ứng lại, lập tức nhanh chóng đi đến bên cạnh Thẩm Kỳ Nhiên, bất động thanh sắc bảo vệ cậu , đồng thời cảnh giác trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, dáng vẻ như muốn nói:
“Con cưng bảo bối của nhà chúng tôi, anh đừng mơ tưởng động vào một sợi tóc của nó!”
Năm chọi một, “Du Tư Tháp” vẫn ngồi rất vững vàng, hoàn toàn không để ý đến sự thù địch của những người này, thậm chí khí chất còn mạnh hơn họ một chút.
“ Cậu ấy vì sao ở đây.” Người đàn ông dùng đầu ra hiệu về phía Thẩm Kỳ Nhiên, thản nhiên nói, “Thì tôi vì sao ở đây.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Kỳ Nhiên. Thẩm Kỳ Nhiên vẫn còn chìm trong cú sốc lớn chưa lấy lại tinh thần, yếu ớt đưa hai phiếu biên nhận qua.
Tạp Ni và những người khác cầm lấy vừa nhìn, lập tức tối sầm mặt, như bị sét đánh ngang tai, trong lòng đều có cùng ý nghĩ với Thẩm Kỳ Nhiên: Này, không, thể, nào!!
“Ngài Du Tư Tháp, ngài, ngài đừng đùa.” Tạp Ni với tư cách là trưởng bối, trấn tĩnh lại đầu tiên.
“Pheromone của ngài rõ ràng là giống đực, sao có thể ghép đôi thành công với Kỳ Nhiên?”
Thẩm Kỳ Nhiên: ?
Tên này pheromone lại là giống đực sao? Chết tiệt, may mà vừa rồi mình không nói lung tung, tên này lại cố ý làm giả phiếu biên nhận để lừa mình. Quả nhiên là một tên đầu lĩnh đặc vụ gian xảo!
Đối mặt với nghi ngờ của Tạp Ni, “Du Tư Tháp” lông mày cũng không hề nhúc nhích, chỉ khẽ “Ừm?” một tiếng.
Sau đó, sắc mặt của Tạp Ni và những người khác lập tức thay đổi.
Trên người đối phương rõ ràng giây trước còn tràn ngập pheromone giống đực nồng đậm, nhưng bây giờ lại biến thành giống cái, mạnh mẽ và bá đạo.
Vài tên trùng đực có mặt ở đây đều có chút không thể kìm lòng được — đương nhiên không bao gồm Thẩm Kỳ Nhiên, cậu không ngửi thấy, hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
“Sao có thể!” Tạp Ni nắm chặt mặt bàn, gân xanh nổi đầy trán, hoàn toàn không thể chấp nhận.
“Ngươi, ngươi vừa rồi rõ ràng…”
Thiệu Hành liếc nhìn ông , bình tĩnh nói.
“Lưỡng tính đồng thể, chưa thấy bao giờ à?”
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️
Lời tác giả muốn nói:
Thiệu Hành: Nước hoa 2 chọn 1, luôn có một mùi phù hợp với bà xã của tôi.
Thẩm Kỳ Nhiên: Cảm ơn đã mời, không ngửi thấy, anh tránh ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com