Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 130 : PN 17

Địa điểm tụ họp được ấn định tại một nhà hàng nướng tự chọn ở trung tâm thành phố, đi xe mất hơn nửa tiếng. Trần Sâm ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng quay đầu nói chuyện với Thẩm Kỳ Nhiên. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng mỗi lần quay đầu lại, Trần Sâm đều cảm thấy Thiệu Hành - người em song sinh kia - đang trừng mắt nhìn mình. Cuối cùng, Trần Sâm không dám nói thêm lời nào, rụt rè đi đến đích. Vừa xuống xe, hắn mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

" Tôi có phải đã đắc tội với vị Thiệu ca đó ở đâu không?" Khi đi vào trong quán, Trần Sâm cẩn thận lại gần Thẩm Kỳ Nhiên, thì thầm hỏi.

"Không thể nào?" Thẩm Kỳ Nhiên ngạc nhiên nói: "Hai người không phải hôm nay mới gặp mặt sao?"

"Đúng là như vậy, nhưng hắn ta dường như rất có ý kiến với tôi ." Trần Sâm càng nghĩ càng bực bội. Anh ta lén nhìn về phía trước một cái, phát hiện cặp anh em song sinh này đến cả bóng lưng cũng giống nhau như đúc.

Trần Sâm: "... Kỳ Nhiên, cậu thật sự có thể phân biệt được họ không?"

"Có chứ." Thẩm Kỳ Nhiên cũng nhìn về phía trước một cái: "Bên trái là Thiệu Hành, bên phải là Thiệu ca, cái này chẳng phải rất rõ ràng sao?"

Hôm nay hai người họ mặc quần áo kiểu dáng khác nhau nên rất dễ phân biệt.

"Nếu lúc không mặc quần áo thì sao?" Trần Sâm não bộ mở rộng, lo lắng nói: "Nửa đêm tối đen, lỡ đâu vào nhầm phòng lên nhầm giường, cậu có thể phân biệt được ai mới là chồng mình không? Hai người họ đến cả giọng nói cũng giống nhau như vậy."

Thẩm Kỳ Nhiên: "... Cậu đúng là có sức tưởng tượng phong phú thật đấy."

"Vốn dĩ là có khả năng đó mà." Trần Sâm lẩm bẩm. Anh ta nghĩ nghĩ, rồi lại lầm bầm: "Ai, cũng không đúng, cho dù lớn lên giống nhau, hình dáng và kích cỡ cũng không thể hoàn toàn giống nhau... Ừm, là tôi nghĩ nhiều rồi, cậu chắc chắn phân biệt được, a ha ha ha..."

Thẩm Kỳ Nhiên: "..."

Cái này, cái này thật sự không nhất định có thể phân biệt rõ ràng đâu.

Đang nói chuyện, họ đã đi vào quán nướng. Buổi tụ họp hôm nay do lớp trưởng tổ chức, bao trọn một khu lớn ở tầng hai của quán. Thẩm Kỳ Nhiên và nhóm vừa xuất hiện, lập tức bị bạn học mắt sắc phát hiện. Mọi người đều vỗ bàn hò reo.

"Ồ ồ ồ Kỳ Nhiên đến rồi!"

"Ha ha ha bọn tôi đợi cậu mãi, sao giờ mới đến thế!"

"Trước tiên chúc mừng chúc mừng! Khi nào thì chính thức ăn rượu mừng của cậu đây? Phong bì tôi đều chuẩn bị sẵn rồi!"

Thẩm Kỳ Nhiên luôn có quan hệ tốt trong lớp. Mọi người hí hửng chào hỏi cậu, rồi ánh mắt tò mò nhìn về phía bên cạnh cậu, sau đó... mọi người đều đứng hình.

À này, rốt cuộc ai mới là vị hôn phu của Thẩm Kỳ Nhiên vậy? Họ đã xem video và ảnh trên mạng, đương nhiên biết dáng vẻ của Thiệu Hành, nhưng họ không ngờ Thẩm Kỳ Nhiên lại dẫn đến hai soái ca giống nhau như đúc. Cái này đúng là cực kỳ thử thách khả năng nhận diện của mọi người.

"Giới thiệu một chút," Thẩm Kỳ Nhiên rất tự nhiên khoác tay Thiệu Hành, có chút ngượng ngùng giới thiệu với mọi người: "Vị này là Thiệu Hành, ừm, chính là vị hôn phu của tôi. Hai đứa tôi không lâu nữa sẽ tổ chức tiệc cưới đó. Đến lúc đó mọi người nhất định phải đến ủng hộ nha, ha ha."

Được người yêu chính thức giới thiệu với bạn bè như vậy, Thiệu Hành tâm trạng không tồi, đáy mắt mang theo chút ý cười, gật đầu với mọi người:

"Chào các bạn."

Mọi người hoàn hồn, tự nhiên cũng đồng loạt chào hỏi, rồi thi nhau chúc mừng hỷ sự sắp tới của hai người. Khi xem video đã cảm thấy vị hôn phu này siêu cấp đẹp trai, bây giờ người thật đứng trước mặt, mới biết hiệu ứng của video thậm chí còn không bằng một nửa khí chất của người thật!

Có thể tổ chức một nghi thức cầu hôn sang trọng và lãng mạn như vậy, thân thế của vị soái ca này có thể hình dung ra, chắc chắn phi phú tức quý. Loại nam thần đẹp trai và giàu có này vốn dĩ đốt đèn lồng cũng khó tìm, Thẩm Kỳ Nhiên không những tìm được, mà còn được mua một tặng một, lại dẫn đến một vị nữa!

Thấy ánh mắt mọi người nhiệt liệt nhìn "Thiệu Hành", Thẩm Kỳ Nhiên chỉ nghĩ mọi người tò mò về thân phận của "hắn", vì thế lại giới thiệu: "Vị này là em trai song sinh của Thiệu Hành, các bạn cứ gọi là Thiệu ca là được."

Mọi người: "Ố ồ ồ ồ! Chào Thiệu ca!"

Đoàn người náo nhiệt ngồi xuống. Thẩm Kỳ Nhiên và Thiệu Hành đương nhiên ngồi cạnh nhau. "Thiệu Hành" ngồi ở phía bên kia của Thẩm Kỳ Nhiên, trực tiếp chen chỗ của Trần Sâm vốn định ngồi cùng Thẩm Kỳ Nhiên. Trần Sâm đành phải ngồi xuống một bàn khác.

Anh ta vừa ngồi xuống, lập tức bị những người ở bàn này vây quanh, ai nấy đều thần sắc kích động, hạ giọng hỏi.

"A Sâm, cậu thân với Thiệu ca kia không?"

"Hắn có đối tượng không? Độc thân không? Xu hướng giới tính có giống anh trai hắn không?"

"Có biết số điện thoại, WeChat, hay QQ của hắn không? Có thể giúp chị em se duyên bắc cầu không? Cầu xin cậu Sâm ca!"

Không chỉ có vậy, điện thoại trong túi Trần Sâm cũng rung liên hồi, toàn là tin nhắn lén lút hỏi thăm thông tin về "Thiệu ca". Hầu như tất cả nam nữ độc thân có mặt đều thay phiên hỏi một lần, dù sao tài nguyên chất lượng cao quá khó kiếm, qua thôn này là không còn cửa hàng này nữa!

Trần Sâm: "..."

Trên mặt tôi có viết hai chữ "bà mối" à mà các người đều đến tìm tôi! Tôi còn không dám nói chuyện với cái tên kia nữa là! Hắn ta siêu dữ tợn!

"Thiệu Hành" có ngũ giác nhạy bén, những tiếng ồn ào này "hắn" tự nhiên đều nghe thấy. Người đàn ông hơi siết chặt bàn tay trái đang buông thõng bên người, trên ngón giữa vốn không có gì liền xuất hiện một chiếc nhẫn cưới bạc. Sau đó "hắn" đặt tay lên bàn, tất cả mọi người đều nhìn thấy chiếc nhẫn đó.

Không khí hiện trường dường như đọng lại trong nháy mắt. Một lúc sau, một cô gái ngồi ở phía bên kia của "Thiệu Hành" đánh bạo hỏi.

"Thiệu ca, ngài có đối tượng không ạ?"

"Có." "Thiệu Hành" nhàn nhạt nói: "Sắp kết hôn rồi."

Mọi người: "..."

Tất cả xuân tình trong nháy mắt tan nát khắp nơi: Ô ô ô, biết ngay loại soái ca chất lượng cao này là không thể còn sót lại mà, hận quá!

"Thiệu Hành" đột nhiên liếc nhìn Thẩm Kỳ Nhiên, đối phương cũng đang nhìn hắn, trong mắt có chút kinh ngạc, dường như không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy. Nhưng Thẩm Kỳ Nhiên cũng không hỏi lại gì, cười với hắn, rồi lại quay đầu tiếp tục nói chuyện với Thiệu Hành.

"Thiệu Hành" không thu ánh mắt lại, vẫn nhìn góc nghiêng của người kia. Không biết tự bao giờ, đây đã trở thành thói quen của "hắn": Có lẽ ngay từ đầu là muốn tìm hiểu tại sao "chính mình" lại thích tâm tư của cậu , nhưng dần dần, "hắn" đã quên mất mục đích này, chỉ đơn thuần muốn nhìn cậu , nên mới cứ mãi nhìn cậu.

Mọi người đã đến đông đủ, vừa ăn vừa trò chuyện, không khí hiện trường càng thêm nhiệt liệt. Sau khi rượu được đưa lên, mọi người càng hăng say hơn, có người chơi trò uống rượu, cũng có người đi lại kính rượu. Thẩm Kỳ Nhiên tửu lượng không tốt lắm, cơ bản chỉ là nhấp một ngụm lấy lệ. Thiệu Hành thì tửu lượng khá, những người đến chúc phúc và kính rượu hai người họ, cơ bản đều là hắn uống thay Thẩm Kỳ Nhiên.

Cũng có người muốn bắt chuyện với "Thiệu Hành", nhưng biểu cảm của "hắn" quá lạnh lùng, mỗi câu trả lời đều không quá ba chữ, quả thực là kẻ kết thúc chủ đề, dần dần không ai dám đến gần nữa.

Một lúc sau, Thẩm Kỳ Nhiên và Thiệu Hành cũng đứng dậy đi sang các bàn khác. Mặc dù không uống nhiều, trên mặt Thẩm Kỳ Nhiên đã ửng đỏ, có vài phần men say. Có người hò reo bảo cậu và Thiệu Hành uống chén rượu giao bôi, cậu cũng không từ chối, cười hì hì nhìn người yêu mình.

"Làm một ly nhé, người yêu?"

Thiệu Hành cười cười, rót đầy ly rượu của mình: "Cung kính không bằng tuân mệnh, phu nhân."

Tiếng hét chói tai và ồn ào ở hiện trường gần như muốn làm bay nóc nhà. Mọi người đều cười đùa thành một khối, nên không ai nhìn thấy: Vị "em trai song sinh" vẫn luôn ngồi một mình ở bàn, đột nhiên đặt mạnh chén rượu xuống bàn, bỗng nhiên đứng dậy, xoay người rời đi.

Chỉ có Thiệu Hành liếc nhìn sang bên đó một cái, nhưng hắn không nói gì, như thể hoàn toàn không hay biết gì. Thẩm Kỳ Nhiên dẫn Thiệu Hành chào hỏi một vòng mọi người. Khi quay về chỗ ngồi ban đầu, cậu mới phát hiện "Thiệu Hành" không còn ở đó.

"Chỉ là đi ra ngoài hóng gió thôi." Thiệu Hành giải thích: "Anh ta không thích ồn ào."

Thẩm Kỳ Nhiên "Ồ" một tiếng. Cậu uống một ngụm nước làm ẩm họng, đột nhiên đứng dậy:

" Em đi vệ sinh đây."

"Muốn anh đi cùng không?"

"Không cần, lại không phải say đến nỗi không đi nổi." Thẩm Kỳ Nhiên cười: "Lát nữa em về ngay."

Thiệu Hành nhìn cậu, có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói ra gì, chỉ gật đầu. Nhà vệ sinh ở dưới lầu. Thẩm Kỳ Nhiên đi vệ sinh xong, lại dùng nước lạnh rửa mặt ở bồn rửa tay, cuối cùng cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Thật ra cậu rất thích cảm giác hơi say phiêu phiêu, nhưng say quá thì không tốt. Cậu đứng gần bồn rửa tay thêm một lát, rồi chậm rãi đi theo đường cũ quay về.

Trên đường về phải đi qua một hành lang dài. Một bên hành lang có một cánh cửa kính, thông ra một cái giếng trời nhỏ. Thẩm Kỳ Nhiên đi ngang qua đó, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn ra ngoài cửa kính, thế mà lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Thẩm Kỳ Nhiên giật mình, hành động trước cả suy nghĩ. Cậu trực tiếp mở cửa kính, bước qua.

"Thiệu ca?"

Người đàn ông dựa vào lan can nghe tiếng quay đầu lại. Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên sững sờ, bước chân cũng không khỏi dừng lại.

"Anh..."

Vì vấn đề góc độ, vừa nãy cậu không nhìn thấy "Thiệu Hành" đang làm gì, bây giờ mới phát hiện: Tay phải đối phương đang cầm một điếu thuốc đã được châm lửa, hắn ta lại đang một mình ở đây hút thuốc.

"Thiệu Hành" liếc nhìn Thẩm Kỳ Nhiên một cái, trực tiếp dùng tay bóp tắt đầu thuốc, rồi dùng tinh thần lực xua đi mùi thuốc trên người.

"Chưa từng thấy anh ta hút thuốc sao?"

"Ừm..." Thẩm Kỳ Nhiên chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, cũng dựa vào lan can: " Em cứ nghĩ anh ấy không hút thuốc."

"Khi tâm trạng không tốt, cũng sẽ hút." "Thiệu Hành" trầm mặc một chút: "Ví dụ như hai năm em biến mất."

Đầu óc Thẩm Kỳ Nhiên bây giờ quay hơi chậm. Một lát sau mới phản ứng lại, không khỏi há hốc miệng.

"Anh, anh biết cả những chuyện đó sao?" Hóa ra cả những ký ức đó cũng chung nhau.

"Thiệu Hành" nhìn Thẩm Kỳ Nhiên, cảm thấy người này sau khi uống say có chút ngốc nghếch, nhưng... cũng thật đáng yêu. Gương mặt đỏ hồng hồng, biểu cảm ngây ngốc, ánh mắt có chút mê ly, giống như một con động vật nhỏ ngốc nghếch tự chui vào lưới, rất dễ dàng bắt được vậy.

"Hắn" nuốt một cái, nhanh chóng dời mắt đi. Người kia dường như bất mãn với sự im lặng của hắn, kéo kéo ống tay áo hắn.

"Anh tâm trạng không tốt sao?" Nên mới hút thuốc.

"Ừm."

"Tại sao?" Thẩm Kỳ Nhiên hoang mang nhíu mày, khó khăn suy nghĩ: "Thiệu Hành anh ấy rõ ràng tâm trạng rất tốt, nếu các anh là cùng một người, tâm trạng của anh hẳn cũng phải rất tốt chứ."

Sự thật đúng là như vậy, cảm xúc của một bản thể khác, "Thiệu Hành" cũng có thể cảm nhận được. Vui vẻ, hạnh phúc, mãn nguyện, cùng với sự si mê và tình yêu nồng nhiệt đối với người này, những điều đó "hắn" đều cảm nhận được hết.

Nhưng đồng thời, sự ghen tuông, không cam lòng, đố kỵ, khát khao của chính mình, bản thể kia chắc chắn cũng hiểu rõ trong lòng.

"Ta có thể cảm nhận được cảm xúc của anh ta, không có nghĩa là ta sẽ có được cảm xúc của anh ta." "Thiệu Hành" nói: "Ngay cả khi là cùng một người, cũng sẽ có được những cảm xúc hoàn toàn trái ngược. Thậm chí vì quá hiểu rõ 'chính mình', loại cảm xúc này còn sẽ càng rõ ràng và mãnh liệt hơn."

Những lời này hoàn toàn vượt quá khả năng suy nghĩ hiện tại của Thẩm Kỳ Nhiên. Cậu suy nghĩ một lát rồi từ bỏ, ngược lại hỏi lại.

"Anh tại sao tâm trạng không tốt?" Cậu chỉ chỉ vào mình, ợ rượu một cái: "Là... À, là vì em sao?"

Người đàn ông không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu. Rất lâu sau, gật đầu một cái.

"Đúng vậy, vì em."

"... Ồ."

Thẩm Kỳ Nhiên cúi đầu, đột nhiên có chút ấm ức. "Thiệu Hành" này quả nhiên vẫn không thể chấp nhận "chính mình" và Thẩm Kỳ Nhiên ở bên nhau. Nhưng đối phương đã quan sát mình lâu như vậy rồi, còn không thể phân biệt cậu với "Thẩm Kỳ Nhiên" kia sao?

Hai người họ ngoài khuôn mặt ra, rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau mà. Thiệu Hành này mắt kém quá, xì, mắt kém thật.

Đang âm thầm chửi thầm, Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy cằm chợt lạnh. Người đàn ông đột nhiên vươn tay nâng cằm cậu lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào mắt cậu.

"Thẩm Kỳ Nhiên." Người kia khẽ thở dài, nói.

"Tại sao em lại không xuất hiện sớm hơn trước mặt ta?"

Trần Sâm đi xuống lầu vào nhà vệ sinh, bước chân hơi chệnh choạng. Tửu lượng của anh ta không tốt lắm, chỉ mạnh hơn Thẩm Kỳ Nhiên một chút. Vừa rồi thua cá cược, anh ta một hơi làm một chai Thanh Ti, bây giờ đầu đã bắt đầu choáng váng, xuống lầu đều phải vịn tay vịn mà đi.

Cuối cùng cũng đến tầng một, hắn loạng choạng đi dọc hành lang về phía trước. Đi ngang qua cánh cửa kính thông ra giếng trời, bước chân đột nhiên khựng lại.

Ơ? Kia chẳng phải Kỳ Nhiên sao?

Trần Sâm dụi dụi mắt. Ừm, đúng là Thẩm Kỳ Nhiên không sai. Bên cạnh cậu ấy còn có người, là... em trai song sinh của Thiệu Hành?

Vì sợ "Thiệu ca", Trần Sâm theo bản năng lùi lại một chút, lùi vào bóng tối ở khúc cua hành lang. Thay đổi vị trí xong, anh ta nhìn thấy càng rõ ràng hơn, không khỏi "chậc" một tiếng.

Khoảng cách của hai người kia, có phải quá gần gũi không nhỉ... Trần Sâm mơ màng nghĩ. Mặc dù kết hôn xong sẽ trở thành người một nhà, nhưng chị dâu và em chồng vẫn nên giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn, lỡ bị người ta nói ra nói vào thì sao...

Anh ta đột nhiên ngây người, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt kinh hãi tột độ. Bởi vì anh ta đã nhìn thấy -

Em trai song sinh của Thiệu Hành đột nhiên cúi xuống, hôn lên môi Thẩm Kỳ Nhiên.

☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️

Lời của tác giả:

Trần Sâm: ?!?!?!?!?!

Về chuyện 'bạn thân nhất của tôi sau khi yêu đương thì tam quan đã tan nát hết lần này đến lần khác'

Nghiệt súc! Đó là chị dâu của anh đấy!

☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️

Editor: Bạn nào đợi lâu quá thì cứ hối ik , r mk ra tiếp nhé . Dịch xong chương này thấy tội Thiệu Hành kiếp trước quá , buồn vãi tại ảnh khố quá , thương lắm ý , ước j Thẩm Kỳ Nhiên phân thân ra nhỉ ,ai cũng có ng yêu thì tốt , bùn quá , trời ơi cho ảnh có kết đẹp đi trời , thương lắm rồi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com