Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Kết bạn tri kỷ

Sáng sớm hôm sau, lúc đến thỉnh an Lam Quân Thanh và Nhị nương thì Lam Doanh Ngọc đã ở đó. Bầu không khí rất kì dị, ánh mắt Lam Doanh Ngọc quả thực như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Lí Ngọc Nhân tuy ngoài mặt tỏ ra rất nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ lại âm thầm châm chọc. Cái gì mà "Lần này Nhược nhi trở về, trổ mã lại càng duyên dáng, xinh đẹp, khó trách người gặp người thích." Lời khen ngợi quá trớn như vậy khiến tôi nghe mà run cả người, thật sự là bội phục bà ấy.

Nhưng thứ khiến tôi bất an vẫn là vẻ mặt ôn hòa của Lam Quân Thanh. Vai diễn người cha hiền hậu của ông ta nhìn kiểu gì cũng xuất thần hơn bất cứ người nào.

"Nhược nhi, Phong công tử là khách quý của phụ thân, lần này đến Nghiệp thành (thủ đô Đinh quốc) du ngoạn, con nhất định phải thay phụ thân chiếu cố người ta cho thật tốt, biết chưa?"

Du ngoạn? Thật đúng là trò cười cho thiên hạ. Người như hắn, cho dù có mang bảy đại kì quan bày ra trước mặt thì so ra cũng kém hấp dẫn hơn một tòa thành có bố trí lực lượng quân sự.

Trong lòng tuy rằng hoàn toàn không muốn nhưng trên mặt hiển nhiên là không để lộ bất kì điều gì, tôi thấp giọng:" Vâng, phụ thân." Dù sao cứu Tâm Lạc ra xong thì tôi sẽ nhanh chóng chạy đi, quản ngươi họ Lăng hay họ Lam làm gì.

Thấy Lam Doanh Ngọc tỏ vẻ muốn cùng lui xuống với mình, tôi thở dài não ruột. Để diễn cái vai Lam Doanh Nhược này thật tốt thì chỉ sợ là tránh không khỏi phải bực tức một chút.

Quả nhiên, vừa khuất sau chỗ ngoặt, sau khi xác định Lam Quân Thanh sẽ không nghe thấy được, gương mặt vốn mỹ miều, xinh đẹp tuyệt trần của Lam Doanh Ngọc trở nên dữ dằn đến vặn vẹo, vung mạnh tay về phía mặt tôi giữa ban ngày, giọng đầy oán hận:"Đồ tiện nhân!"

Nói thật, động tác của nàng ta hiện giờ trong mắt tôi rất chậm như lúc thường, nhưng phải né tránh thế nào, có khả năng né tránh sao cho không để lại dấu vết mới làm cho tôi phiền não.

!" Tay chưa đến, tôi đã kêu lớn một tiếng rồi ngã ngược về phía sau, quả nhiên Tâm Tuệ đã đỡ tôi vững vàng. Tôi lặng lẽ quay đầu âm thầm trao đổi vẻ mặt với em. Cô bé không nhịn được cười ra tiếng, liền vội vàng nâng khăn.................. che lại. Đợi đến khi xoay đầu thì đã là bộ mặt kinh sợ che trước người tôi, run rẩy nói:"Tam............. Tam tiểu thư, người.............. người định làm gì?"

"Làm gì ư?" Ánh mắt Lam Doanh Ngọc lóa lên vẻ thù hằn, căm ghét, ganh tị dừng trên cơ thể run lẩy bẩy của tôi, "Tứ muội, muội chỉ biết dùng vẻ điềm đạm đáng yêu này để quyến rũ nam nhân thôi sao?"

Tôi cắn môi dưới, vận nội lực khiến cho sắc mặt trắng bệch ra, hoảng sợ lắc đầu. Ai! Vẫn không thể vận dụng cho tốt nội lực trong thân thể, không có cách thu lại thần quang trong mắt, cũng không nặn ra được vài giọt lệ. Nhưng dù sao cũng không phải do chính mình vất vả luyện ra, kết quả này cũng không ngoài dự đoán.

Lam Doanh Ngọc trong cơn giận dữ bắt gặp tôi như thế, bước lên trước xô ngã Tâm Tuệ, bàn tay túm lấy đầu tôi...........

Nơi này là hoa viên, bên lối đi đều là những hòn giả sơn lởm chởm. Mắt thấy ngực Tâm Tuệ sẽ va vào mỏm đá, tôi bất chấp cả việc che giấu, thân hình nhoáng lên tránh khỏi bàn tay nhỏ dài như ngọc của Lam Doanh Ngọc, toan đỡ lấy....................

Nhưng ngay sau đó, tôi ngơ ngác nhìn cơ thể Tâm Tuệ không hề mượn lực từ nơi nào mà lại thoáng dừng, nhanh chóng không chút dấu vết né qua nhẹ nhàng, khó khăn tránh khỏi đợt va chạm dữ dội kia.

Có lẽ, người thường sẽ không phát hiện được nhưng tôi thì thấy rất rõ. Không có căn cơ võ công thâm hậu thì tuyệt đối không thể làm được động tác như vậy.

Giây phút này, cánh tay tôi đang đưa ra run nhẹ lên; giây phút này, mặt trời rõ ràng là đang tỏa ánh dương nhưng tôi chỉ cảm thấy cơn lạnh thấu đến tận xương cốt; giây phút này, lòng tôi hoàn toàn mất mát, trống rỗng, không lại né cái tát của Lam Doanh Ngọc nữa. Khuôn mặt đau như phải bỏng, trái tim nguội lạnh đến xót xa.

"Tiểu thư!" Tâm Tuệ không biết tôi đã thấy một màn kia, chẳng ngờ được tôi sẽ thật sự bị tát, kêu lên một tiếng đầy sợ hãi rồi nhào đến, xoa gương mặt tôi, khóc to, "Tiểu thư, sao người không né?"

Thần sắc Tâm Tuệ trắng bệch, mắt đong đầy những giọt lệ long lanh, vẻ mặt vừa tự trách lại vừa đau lòng. Tôi khẽ thở dài chống dậy. Là lần thứ hai bị tát sau khi trở về cổ đại rồi, xem ra tôi thật sự rất phù hợp để người ta ghen ghét.

"Ta cảnh cáo ngươi, Lam Doanh Nhược! Ngươi an phận thủ thường cho ta, đừng có chỉ cả ngày tìm cách quyến rũ Phong công tử và đại ca. Nếu không, lần sau sẽ không chỉ đơn giản là một cái tát như vậy đâu!"

Nàng ta bước đến gần, nâng chân đạp về phía tôi đang định đứng lên. Tôi đang cân nhắc xem có nên làm bộ té ngã để cho nàng ta mau mau rời đi thì thấy Tâm Tuệ đã đứng chắn phía trước tôi, sát ý nhàn nhạt lan tràn trong không khí. Sau một trận va đập mạnh bạo, tôi kinh ngạc thấy Lam Doanh Ngọc đã song soài trên mặt đất, toàn thân Tâm Tuệ run nhẹ nhưng ánh mắt kiên cường, quyết đoán vô cùng.

Tôi chỉ thấy trong lòng đau xót, chẳng thể nào hiểu thứ cảm giác lúc này là thế nào nữa.

" Lam Doanh Ngọc ăn đau hét toáng lên. Chỉ trong chốc lát, gia đinh, Nhị nương, Lam Kiếm Hiệp, kể cả Phong Duẫn Mạc kia đều chạy ra toàn bộ. Vẻ mặt vốn hung hãn của nàng ta lập tức biến thành bộ dạng yếu đuối, hiền lành, ngồi co rúm trên mặt đất, kỹ xảo biểu diễn cao thâm vô cùng. Nhưng tôi cũng chẳng rảnh rỗi nói nhiều với nàng ta.

Nhị nương đau lòng đỡ Lam Doanh Ngọc đứng dậy, hung hăng nhìn chằm chằm tôi và Tâm Tuệ, hỏi:"Chuyện gì đã xảy ra?"

Khuôn mặt Tâm Tuệ trắng đến không còn chút máu, nhưng vẫn dứt khoát tiến lên từng bước:"Thưa Nhị phu nhân, là tam tiểu thư ức hiếp tiểu thư trước. Nô tỳ ngăn cản nên mới không cẩn thận đẩy ngã tam tiểu thư."

"Hay cho một tên nô tài..............." Vẻ độc ác lóe lên trong đáy mắt Nhị nương, định gọi người xử phạt Tâm Tuệ thì Lam Kiếm Hiệp bỗng bước đến trước mắt tôi, đau lòng nhìn hai gò má sưng đến tấy đỏ lúc lâu, sắc mặt lập tức lạnh đi quay phắt lại nhìn chằm chằm Lam Doanh Ngọc đến khi nàng ta và Nhị nương run lên.

"Là muội đánh Nhược nhi?"

Mặt Lam Doanh Ngọc trắng bệch, mắt đầy căm hận nhưng chẳng dám không gật đầu, nước mắt lại hoen mi.

"Hiệp nhi!" Nhị nương hét lớn một tiếng, ánh mắt nhìn tôi càng thêm thù hằn, giọng the thé, "Sao con lại có thể như vậy, Ngọc nhi là muội muội ruột của con đấy!"

Lam Kiếm Hiệp bị quát đến ngẩn người, vẻ mặt dịu đi, ngoan ngoãn cúi đầu:"Là con không đúng, nương không nên tức giận!"

Gương mặt xanh mét của Nhị nương lúc này mới hòa hoãn lại, miễn cưỡng thay bằng một khuôn mặt tươi cười với Phong Duẫn Mạc hơi đăm chiêu bên cạnh, nói:"Thật có lỗi quá, mong Phong công tử không chê cười những việc nhà thế này!"

Phong Duẫn Mạc thâm thúy liếc tôi một cái, lập tức cười xòa:"Phu nhân khách khí rồi. Chúng ta sắp là người một nhà, cần phải khách sáo thế làm gì?" Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong nháy mắt trở nên quỷ dị vô cùng.

Ánh mắt Lam Kiếm Hiệp lạnh như băng ẩn chứa sát ý nồng nặc, nhìn chằm chằm Phong Duẫn Mạc. Phong Duẫn Mạc lại như không hề phát hiện ra, ý cười loáng thoáng nhìn Nhị nương đã đờ đẫn.

Tên này chỉ lo là thiên hạ không loạn còn gì! Tôi thầm nguyền rủa hắn trăm ngàn lần trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng mù mờ. Tôi tuyệt đối không muốn lúc này lại lộ ra chút sơ hở nào.

Nhị nương muốn cười mà lại cười không được, vô cùng xấu hổ. Bỗng nghĩ đến điều gì, mặt ngọc lạnh đi, giọng băng giá:"Người đâu, giải nha đầu dám to gan mạo phạm tam tiểu thư này đi,tay nào đẩy thì chặt tay đó!"

"Không được!" Tôi kinh hoàng, thốt ra câu đầu tiên sau thời gian trầm mặc rất lâu. Những người ở nơi này đều mang vẻ mặt hờ hững với hình phạt như thế, đây cuối cùng là thể loại thế giới gì đây chứ?

Nhị nương và Lam Doanh Ngọc đều hơi giật mình, Tâm Tuệ thì lo lắng níu tay áo tôi ý bảo đừng ra mặt vì cô bé nữa. Tâm Tuệ à, đó là tay của em đấy! Em có thể nào không cần sao?

Được rồi! Diễn kịch lâu như vậy, tôi cũng mệt chết đi được, cho dù thật sự đã từng lừa gạt tôi thì có sao đâu? Nói tôi ngớ ngẩn cũng được, bảo tôi ngu ngốc cũng chẳng sao, hay thậm chí khi bóng hình yếu ớt kia tuy run sợ nhưng vẫn luôn dứt khoát bảo vệ tôi, tôi cũng tuyệt đối không cho phép bọn họ làm tổn thương Tâm Tuệ.

"Con bảo cái gì không được?" Nhị nương hỏi lần nữa.

Tôi duỗi thẳng cơ thể vốn co ro ra, yên lặng nhìn bọn họ, nói:"Nhị nương, Tâm Tuệ vì bảo vệ con mới đẩy ngã tam tỷ. Nếu phải phạt, vậy tam tỷ ra tay trước chắc chắn không cần xử phạt sao?"

Nhị nương, Lam Doanh Ngọc và Lam Kiếm Hiệp nhìn tôi đầy vẻ khó tin. Hừ! Đã phá vỡ hình tượng hoàn mỹ trong lòng các người rồi, vô cùng xin lỗi nhé! Chỉ có Phong Dẫn Mạc là mang bộ mặt xem kịch vui, cái tên đầu têu này.

"Chuyện này........ Chuyện này làm sao giống được chứ?" Lam Doanh Ngọc là người hoàn hồn nhanh nhất, vội dựa vào lòng Nhị nương đứng thẳng dậy, đến trước mặt tôi nói đầy căm thù, "Ta là chủ tử còn con bé kia chẳng qua chỉ là một con tiện tì. Kẻ dưới phạm thượng với bề trên đương nhiên phải phạt!"

"Nô tài đánh chủ tử phải bị phạt, chủ tử đánh chủ tử thì không cần?"

"Đó....... Đó là đương nhiên."

Sắc lạnh trong mắt lóe lên, tôi vung tay đánh "Bốp " một tiếng chấn động, xung quanh lặng ngắt như tờ. Lam Doanh Ngọc xoa gò má bị tát đến sưng tấy nhìn tôi đầy kinh ngạc, bột dạng nước mắt đong đầy khóe mi cũng thật khiến cho người ta động lòng.

"Ngươi............ Ngươi cũng dám.............!" Nhị nương hét một tiếng lao vào phía trước đỡ lấy Lam Doanh Ngọc vẫn còn đờ cả người, thần sắc hoảng sợ chỉ tay vào người tôi chửi rủa, lời mắng mỏ lại gián đoạn nhưng không nói gì nữa.

Khóc gì chứ, ngay cả nội lực tôi còn chưa dùng đấy. Ánh mắt lạnh lùng của tôi đảo qua bọn họ, cất giọng:"Nhị nương, nếu người muốn dẫn Tâm Tuệ đi, con cũng không ngại quay lại gặp phụ thân đâu. Có một số việc, tuy người sở hữu quyền hạn to lớn, nhưng chung quy cũng không phải chủ tử đứng đầu nhà."

Tôi đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của Tâm Tuệ, chẳng chút quan tâm đến phản ứng của bọn họ xoay người rời đi. Khi đi ngang qua bên người Phong Duẫn Mạc, tôi chợt quay đầu cười thật tươi, thật tao nhã, nhạt giọng:"Còn có một điều, mong mọi người nhớ kĩ, con không còn là Lam Doanh Nhược, con người yếu đuối dễ bị xem thường, ức hiếp nữa đâu...................."

Tôi thản nhiên nhìn lướt qua Phong Duẫn Mạc rồi thu tầm mắt, nói tiếp:"Vận mệnh của con sẽ do bản thân con nắm giữ, đừng ai............ nghĩ sẽ dễ dàng thao túng được nữa!"

Tâm Tuệ muốn bày tỏ một chút khúc mắc trong lòng cũng không phải không được, nhưng dù trong thâm tâm rất muốn, cuối cùng câu hỏi cũng không bật ra khỏi miệng.

Ngày ngày vẫn bình lặng trôi qua, nhưng tôi cảm giác được rất rõ mọi người trong Lam phủ đều sợ hãi khi nhìn đến vẻ mặt tôi hơn so với trước kia. Thêm vào đó, Lam Kiếm Hiệp vài lần gặp mặt muốn nói gì đó lại thôi. Tôi đương nhiên không ngu ngốc chờ hắn đến chất vấn nên mỗi lần gặp mặt, tôi đều vội vàng tránh đi. Nhưng chuyện của Tâm Lạc cũng không được nhắc lại nữa.

Mọi sự phiền toái đều tập trung cả lên Phong Duẫn Mạc. Tôi thật chẳng biết là hắn có bị rút mất sợi gân nào không, rõ ràng là cả hai đều rất hiểu tính cách đối phương, vậy mà mấy ngày nay hắn lại cố tình bày ra vẻ mặt đứng đắn mời tôi ra ngoài tản bộ. Tuy rằng cực kì không muốn, nhưng đích thân Lam Quân Thanh đã hạ "Thánh chỉ", tôi không thể nào không theo.

Kết quả là hai kẻ mưu mô chúng tôi luôn đi dạo lòng vòng trên đường. Thông thường, hắn rất chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, đoán chừng là vô cùng khó chịu khi bị tôi ngăn đi xem xét các công trình phòng thủ trong thành đang xây dựng. Còn tôi với Tâm Tuệ, ngày thường, khi cả hai ra ngoài đều luôn cười cười nói nói, sờ chỗ này một tí, nếm thử mấy thứ ăn vặt bên đường một chút, giống như hiện giờ còn gì? Ngoại trừ ngẫu nhiên đối đáp vài câu khách sáo, giả dối, trên cơ bản thì hắn cũng rất sôi nổi khi đi trên đường.

Nếu hắn tự nguyện tỏ ý nho nhã lễ độ, tôi đương nhiên là phụng bồi. Dù không vui vẻ sung sướng gì, nhưng cũng không vô vị lắm. Dù sao thì 'ký lai chi, tắc an chi', đó vốn là nguyên tắc sống của tôi.

(*) "Ký lai chi, tắc an chi": Tương tự câu "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng", tức mọi việc đều có cách giải quyết, cứ đi rồi sẽ biết.

Ngày hôm ấy, khi đang dạo trong hoa viên với Tâm Tuệ, ngang qua phòng nhị thiếu gia Lam Kiếm Vân, tôi chợt nghe tiếng đọc sách lanh lảnh truyền ra.

"Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy. Thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hoàn. Quân bất kiến, cao đường minh kính, bi bạch phát, triêu như thanh ti..........." (*)(Há chẳng thấy, nước sông Hoàng từ trời rơi xuống, chảy nhanh ra biển chẳng quay về. Lại chẳng thấy, thềm cao gương soi rầu tóc bạc, sớm như tơ xanh chiều tựa tuyết.)

(*) Câu thơ trích từ bài "Tương tiến tửu" – Lý Bạch.

Bước chân tôi dừng lại, vẻ mặt cứng đờ khiến cho Tâm Tuệ sợ hãi, tưởng rằng tôi bị trúng tà. Tôi từ từ chuyển dần sự kinh ngạc sang niềm vui mừng khôn xiết, nâng làn váy, bóng người vụt qua, cũng bất chấp việc gõ cửa bước thẳng vào.

Giọng người thiếu niên đang đọc đến nhập thần dừng một chút, sửng sốt nhìn thần sắc vui mừng của tôi.

Tôi phóng đến trước, cầm tay hắn lên, hỏi đầy hưng phấn:"Làm so anh biết được bài thơ này? Chẳng lẽ......... Chẳng lẽ anh cũng là............?"

Hắn bị tôi nắm tay đến đỏ ửng cả mặt, lập tức xấu hổ rút tay về, chẳng hờn chẳng giận bảo:"Cô là cô nương nhà nào, không biết nam nữ khác biệt ư? Tại sao không biết lễ nghi, thẹn thùng gì cả?"

Tâm trạng phấn chấn của tôi sững lại, lời nói cứng nhắc như vậy............ tư tưởng phong kiến như vậy............... Nhưng tôi vẫn nuôi một phần vạn hy vọng, hỏi:"Anh biết bài thơ này từ đâu?" Nói không chừng...................... Nói không chừng là thật sự còn có một người xuyên qua đến nơi xui xẻo này.......

"Cô thật là nông cạn!" Người thiếu niên trừng mắt liếc tôi một cái, rồi lập tức có hơi đắc ý và sùng bái trả lời, "Bài thơ này đương nhiên là từ trận đấu kinh thế hãi tục của Vọng Giang lâu mà ra. Đừng nói là ngay cả danh hào "Vô Du tổ" cũng chưa từng nghe qua đấy?"

Suy nghĩ trong đầu tôi rơi vào tình trạng đình trệ.................. Vô Du tổ? Thiên hạ không có Vô Du tổ thứ hai nào tham gia trận tỷ thí của Vọng Giang lâu................... Nói như vậy, chẳng lẽ........................ ba người tôi, Kì Nhiên và Bộ Sát....................?

Thiếu niên kia vô lễ đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lúc lâu, mới lên tiếng khinh thường:"Nhìn bộ dạng cô như thế này nhưng lại chẳng giống một nữ tử mực thước gì cả thì làm sao có thể lĩnh hội được câu thơ thiên cổ của tuyệt đại nữ tử 'Lậu nhan kì nữ' chứ?"

Lời này vừa thốt ra, sự hưng phấn lướt qua toàn thân trong nháy mắt bay sạch, tôi ngồi sụp xuống ghế. Cái gì là lậu nhan kì nữ? Sao tôi lại có thể quên bản thân mình đã từng đọc ra những câu thơ này trước mọi người chứ? Thật đúng là hồ đồ.

Nhìn vẻ mặt cực kì tôn sùng và ngưỡng mộ của hắn, đôi mắt sáng rực khi nhắc đến câu thơ, tôi không khỏi tức giận:"Có cái gì để tôn kính cơ chứ, chẳng qua là ăn cắp mấy câu thơ của người khác mà thôi!"

Tôi thề, nếu biết hắn sẽ phản ứng mạnh như vậy bởi câu vừa rồi, tôi trái lại chắc chắn sẽ nói năng thận trọng hơn. Nhưng bây giờ hắn lại trừng mắt tôi đầy hung ác thế này, mắt thấy nắm tay giương sẽ nện xuống, thì ngay cả cơ hội hối hận cũng chẳng có.

Không phải chứ? Cho dù là ở hiện đại có yêu thích ca nhạc, yêu thích điện ảnh đến đâu đi nữa thì lòng nhiệt tình cũng không vượt quá mức độ như vậy. Còn nữa...................... Đại ca, huynh có thể một đấm đánh chết tôi cũng được nhưng thần tượng của anh thật sự không còn nữa đâu.

"Tứ muội, Cẩm Hồng, mọi người ở.................. Làm gì thế?" Giọng nói kinh hoàng của Lam Kiếm Vân bỗng vang lên ngoài cửa.

Cứu tinh đây rồi! Tôi cuống quít trốn sau lưng Lam Kiếm Vân, hoảng hồn thở dốc.

"Này............... Cẩm Hồng................... Sao vậy?" Lam Kiếm Vân lúng ta lúng túng nhìn tôi rồi lại nhìn đến khuôn mặt đỏ tía đến muốn bốc hơi của người thiếu niên, thấp giọng hỏi.

"Huynh hỏi nàng ta ấy!" Tên thiếu niên tên Cẩm Hồng kia chỉ về phía tôi, giọng căm ghét, "Nàng ta dám vũ nhục 'lậu nhan kì nữ'! Người như thế..................... Người như thế mà là muội muội của huynh sao?"

Cái gì! Tôi trừng mắt lại hắn ta, lòng rủa thầm: ta tự mắng ta thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi muốn làm gà mẹ hả?

Lam Kiếm Vân bị hỏi đến đỏ bừng mặt, lúc lâu mới nghẹn ra một câu:" Con bé....... Con bé quả thật là............. muội muội của ta."

Vị nhị ca này của tôi................ Ấy.................... sửa lại, là nhị ca của Lam Doanh Nhược cũng................ hướng nội quá nhỉ?

Cẩm Hồng hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng mắt liếc lại tôi rồi chẳng thèm nói nữa.

"Nhị ca, người kia là ai vậy ạ?"

Bắt gặp câu hỏi của tôi, Lam Kiếm Vân lo sợ nhìn Cẩm Hồng, thấy mặt hắn không thay đổi gì thì mới đáp:"Hắn........ Hắn là con của Quốc sư Lưu Chương, Lưu Cẩm Hồng. Là huynh............. mới quen biết trong lần ra ngoài vừa rồi."

Tôi ngẩn người, ngẩng đầu hỏi:"Chính là con của quốc sư hại nhị tỷ bị thế nhân chỉ trích phải sống một mình ở Tây lâu kia sao?"

Lam Kiếm Vân giật mình, đôi mắt ảm đạm, lẳng lặng gật đầu.

Lưu Cẩm Hồng phóng đến trước mặt tôi, ánh mắt còn đáng sợ hơn cả khi nãy, cứ như muốn giết người, nghiến răng nghiến lợi nói:"Ngươi thì biết cái gì chứ, đừng có mà nói lung tung!"

"Sao ta lại nói lung tung được chứ?" Tôi khẽ nhíu mày nhìn hắn, "Chẳng lẽ nhị tỷ ta gả cho Lưu gia là sai sao? Chẳng lẽ còn chưa bị người đời chỉ trỏ? Hay nói tỷ ấy hiện tại phải sống một mình cô độc ở tây lâu lạnh giá đi chứ nhỉ?"

Sắc mặt Lưu Cẩm Hồng trầm xuống, tay giơ lên cũng như mất đi sức lực buông thõng, lâu sau mới thấp giọng:"Muội nói đúng."

"Tứ muội."

Tôi quay đầu nhìn Lam Kiếm Vân. Vẻ mặt hắn có hơi bất an nhưng vẫn mím môi bảo:"Muội đừng trách Cẩm Hồng................ Đã nhiều ngày....................... ta ở chung....................... hắn kì thật cũng hiểu là đã có lỗi với nhị muội, hắn................"

"Nhưng mà nhị ca, " Tôi ngắt lời, nghiêm túc, "Nói thẳng một câu xin lỗi cũng chẳng thể làm cho nhị tỷ tốt hơn đúng không?"

Lam Kiếm Vân trầm mặc rất lâu mới ủ rũ gật đầu.

Lúc này, Cẩm Hồng đang rầu rĩ ngồi một bên cúi đầu không nói. Tôi lướt qua trước mặt hắn ngồi xuống. Hắn hừ lạnh, xoay người không quan tâm. Tôi hào phóng chẳng thèm ngại ngần, cười dài, hỏi:"Huynh cảm thấy nhị tỷ ta thế nào?"

Bóng lưng hắn cứng đờ, tiếp tục trầm ngâm không đáp.

"Huynh không nói lời nào, muội xem như là huynh chén ghét tỷ ấy, cũng cho rằng tỷ ấy khắc chết huynh trưởng huynh giống người đời................"

"Ta không có!" Hắn vội vàng xoay đầu, đỏ mặt lớn tiếng.

Trong lòng tôi cười thầm, chút tâm tư ấy của ngươi ta còn nhìn không ra sao, nhưng trên mặt vẫn như không tin, chỉ trích:"Vậy vì sao đến nay, huynh vẫn không đến vấn an nhị tỷ muội một lần?"

Hắn không dám nhìn vào ánh mắt tôi, vẻ mặt bất an, căng thẳng:"Ta................. Ta................. Không thể đến.............. Nàng ấy là tẩu tẩu của ta."

"Việc đó chẳng phải càng kỳ quái hơn sao? Đã là tẩu tẩu thì càng phải đến thăm thường xuyên." Tôi thu lại ý cười nhìn thẳng hắn, gằn từng tiếng một, "Hay là trong lòng huynh có quỷ?"

"Tứ muội!"

"Tiểu thư!"

Tiếng hô kinh ngạc của Lam Kiếm Vân và Tâm Tuệ vang lên đồng thời, rõ ràng là chuyện tôi đã nói thật sự làm họ hoảng sợ. Sắc mặt Cẩm Hồng trắng thêm vài phần, xiết y phục tôi lại, giọng căm hận:"Ngươi khiến ta nhục nhã thế nào cũng không quan trọng, nhưng không được vũ nhục Doanh Nguyệt................"

Tay tôi dùng sức gỡ tay hắn, nhìn hắn bình tĩnh:"Huynh cho rằng đây là vũ nhục sao?"

"Đừng nói đến việc nhị tỷ muội không gả được cho ca ca huynh, nhưng sự thật đó đã là quá khứ. Ca ca huynh đã mất, tại sao nhị tỷ ta không thể tái giá? Chẳng lẽ lại để vài thứ xiềng xích, ánh mắt thế nhân khiến cho thời thanh xuân của nhị tỷ muội trôi qua uổng phí trong tây lâu vắng lặng ư?"

Nhất thời, trong phòng yên ắng không tiếng động, ba ánh mắt nhất tề nhìn tôi trân trân. Vừa mới nãy.................. tôi nói cái gì thế? Tỉnh lại............ Tỉnh lại, mấy ngày nay còn chưa gây đủ chuyện làm người ta chú ý hay sao chứ?

Tại sao vừa nghĩ đến Lam Doanh Nguyệt phải sống cả đời cô độc ở tây lâu, rồi vừa thấy lòng kính trọng mình đầy nhiệt tình của thiếu niên này thì lại vô thức thốt ra những lời ấy?

"Tứ.................. Tứ muội, muội................" Lam Kiếm Vân ngơ ngác nhìn tôi nhưng không thể nói nên lời.

Tôi cười thản nhiên, bảo:"Nhị ca, chẳng lẽ huynh không mong nhị tỷ hạnh phúc?"

Thần sắc Lam Kiếm Vân bất an không biết tôi suy nghĩ gì, tia sáng trong mắt lại dần dần lóe lên. Sợ, sợ nhưng từ đầu đến cuối đều không thể nào buông bỏ hy vọng sao? Tôi mỉm cười.

"Này!" Tôi đẩy Lưu Cẩm Hồng đã hóa đá một chút. Hắn bỗng bừng tỉnh, trên mặt không biết vì sao lại ửng đỏ xấu hổ không thôi, bèn trừng mắt liếc tôi.

Tôi cười nhẹ ngồi xuống một cái ghế nhỏ ở bên trái hắn, lấy nghiên mực, bút lông và giấy trên bàn ra. Bắt gặp vẻ ngơ ngác trên mặt hắn khi nhìn mình, tôi trả lại cho hắn một nụ cười tươi rói:"Không phải huynh bảo muội không gương mẫu, mực thước sao?"

Dứt lời, không đợi hắn phản ứng liền cầm bút chấm mực, cúi đầu viết. Chỉ trong chốc lát, những con chữ thanh lệ, ngay ngắn hiện lên trên tờ giấy trắng. Viết xong, tôi buông bút, đứng dậy.

Lưu Cẩm Hồng tò mò đến đây xem. Vừa thấy, vẻ mặt hắn tràn đầy vẻ khiếp sợ, rồi từ khiếp sợ chuyển thành bội phục, bội phục rồi lại trầm tư, mặt nổi lên rạng đỏ, thật là tuấn tú vô cùng. Trên giấy viết ngay ngắn:

"Cẩm sắt

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,

Nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp,

Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.

Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ,

Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.

Thử tình khả đãi thành truy ức,

Chích thị đương thì dĩ võng nhiên." (*)

Tôi cúi người về phía Lam Kiếm Vân, nói:"Nhị ca, muội xin phép về trước."

"Được............. Được. Tứ muội, muội..........." Dừng một chút, Lam Kiếm Vân mới ngượng ngùng cười, "Về sau......... có thể thường xuyên đến.........."

"Vâng, nhị ca." Tôi cười, xoay người toan rời đi.

"Lam cô nương!" Lưu Cẩm Hồng cũng hấp tấp gọi với lại, chạy hai, ba bước đến trước mặt tôi khom lưng vái chào, vẻ mặt khâm phục, "Vừa rồi, tại hạ có nhiều thất lễ............."

Tôi cười thoải mái:"Trao đổi thơ văn thôi thì cần nhiều lễ vậy làm gì? Huynh cứ gọi muội là Doanh Nhược đi, muội cũng chẳng phải xưng hô trước Lưu công tử, sau Lưu công tử nữa............"

Hắn ngẩn người, có hơi động nhưng vẫn khom lưng.

Tôi liếc nhìn nhị ca một cái, thấy hắn cũng ngơ ngác không biết phải làm gì thì bật cười vui vẻ:"Huynh đã gọi nhị ca muội một tiếng bằng hữu thì tất nhiên cũng là bằng hữu của muội. Nhưng nếu huynh đã không muốn.............."
"Muốn! Muốn! Sao lại không muốn chứ?" Cẩm Hồng vội vàng vụt miệng.

Trong lòng tôi cười thầm: người này thẳng thắn thật, đã nhận định việc gì thì sẽ không thay đổi! Thoạt nhìn có vẻ khờ khạo giống với nhị ca nhưng lại rất hiền lành. Khó trách hai người nhìn bề ngoài tuy khác nhau nhưng trái lại là hoàn toàn y như đúc.

Ngoài mặt, tôi cố ý tỏ vẻ buồn buồn:"Vậy huynh cho rằng kết bạn với nữ tử không đủ để trao đổi danh tính sao?"

"Không! Không! Chuyện này................" Cẩm Hồng gãi đầu khó xử, cười ngượng nghịu, kêu, "Doanh............... Doanh Nhược."

"Ha ha...................." Nhìn kiểu cách lúng túng khó xử đến buồn cười của hắn, nhị ca và Tâm Tuệ đều cùng bật cười.

"Cẩm Hồng." Sau khi cười, tôi thu lại vẻ cợt nhả, nhìn hắn nghiêm túc, "Muội có một câu này, hy vọng huynh sẽ nhớ kỹ Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi!"(**)

(Cành hoa nên bẻ, bẻ đi / Đừng chờ hoa hết, bẻ gì cành không.)

"Tuổi thanh xuân và sinh mệnh của nhị tỷ muội đều đã từng bị phí hoài."

Ngay thời điểm tôi sắp bước ra khỏi cửa, nhị ca gọi tôi lại:"Tứ muội, lần này muội trở về............... thay đổi nhiều quá................."

Đây là chuyện mà cả phủ đều biết, phản ứng của ngươi cũng hơi chậm rồi đấy. Tôi mỉm cười, hỏi:"Việc ấy, nhị ca thấy là biến thành tốt hay là biến thành xấu?"

Nhị ca nghe xong thì ngây ra, hơi xấu hổ suy tư một lát mới ngượng đỏ cả mặt cười cười:"Ta cũng không rõ lắm.............. Dù sao.............. đúng là có thay đổi một chút................"

Tiếng cười không giữ được bật ra. Nhị ca này thật đúng là không phải một người ngốc bình thường mà. Và rồi, tôi lặng đi. Tôi............... từ khi nào thì từ tận đáy lòng lại bắt đầu gọi hai tiếng nhị ca tự nhiên đến thế? Tôi nhoẻn môi cười, có gì quan trọng đâu? Ít nhất, đến nay, hắn là người nhà Lam gia đầu tiên thật lòng thật dạ không chút mưu toan quan tâm đến Lam Doanh Nhược.

" Hẳn................ Hẳn là tốt rồi................."

Cẩm Hồng tựa như vừa lấy lại tinh thần, ngẩng phắt đầu lên trừng mắt liếc hắn một cái, mắng:"Ngu ngốc! Đương nhiên là tốt."

Tôi thấy nhị ca khẽ rúm người lại nhưng ý cười nơi đáy mắt rất đậm. Tâm Tuệ che miệng khúc khích ra tiếng, tôi cũng không nén được mỉm cười.

Khoảnh khắc này, tiếng cười âm vang, sự vui vẻ, niềm ấm áp lan tỏa khắp căn phòng, và còn có cả thứ ánh sáng long lanh không thể nhìn thấy kia nữa. Chúng khiến tôi mê mẩn, ngẩn ngơ, đắm chìm, tự hỏi cuộc sống cũng có thể nào hạnh phúc được như thế hay chăng...................

(*) Lý Thương Ẩn (tiếng Trung: 李商隱; tên tự là Nghĩa Sơn (義山);813-858,hiệu Ngọc khê sinh (玉谿生), người tỉnh Hoài Châu (nay là tỉnh Hà Nam, Trung Quốc)) là một nhà thơ lớn của Trung Quốc sống vào đời Đường. Ông là một nhà thơ nổi tiếng với phong cách trữ tình, lãng mạn.

錦瑟

錦瑟無端五十絃,一絃一柱思華年。
莊生曉夢迷蝴蝶,望帝春心託杜鵑。
滄海月明珠有淚,藍田日暖玉生煙。
此情可待成追憶,只是當時已惘然。

Đàn gấm

Bản dịch: Huỳnh Minh Đức

Cẩm sắt vì sao ngũ thập huyền
Mỗi dây mỗi trụ, nhớ hoa niên
Trang Chu tỉnh mộng, mơ hồ điệp
Vọng đế lòng xuân, gởi Đỗ quyên
Trăng sáng biển xanh, châu đổ lệ
Khói vương nắng ấm, ngọc Lam điền
Tình này sớm tạo niềm nhung nhớ
Là buổi đầu tiên, chút nỗi niềm

Bản dịch: Tuấn Sơn

Năm chục dây đàn, tiếng diệu huyền
Mỗi dây một trục nhớ hoa niên
Trang Sinh nằm mộng thành bướm trắng
Thục Đế qua đời hoá Đỗ Quyên
Dâu Bễ trăng soi, dòng lệ nhỏ
Lam Điền trời ấm, khói sương lên
Cuộc tình khơi dậy trong tiềm thức
Khuấy động tâm tư nỗi muộn phiền

Bản dịch: Vương Thanh

Ðàn gấm, năm mươi sợi ảo huyền
Từng dây, từng trục gọi hoa niên
Trang sinh, mộng sớm mơ hồn bướm
Thục đế, lòng xuân gửi tiếng quyên
Trăng sáng, lệ châu nhòa Bích Hải
Nắng hanh, khói ngọc tỏa Lam Ðiền
Tình này ôn lại còn thương cảm
Một thuở đau lòng chữ nợ duyên ...

Chú thích: Theo truyền thuyết cây đàn đầu tiên 50 dây do thần linh chế tác, giao cho nữ thần Tố Nữ giữ và dạy người biết đàn. Từ đó sinh ra thể tài "tranh tố nữ" vẽ các nữ diễn viên, nhạc công .
Thành ngữ nói " duyên cầm sắt " . Ý nói mối duyên đẹp, lãng mạn như cây đàn cầm sắt .
Trang sinh: Trang Chu nhà triêt học cổ đại với " giấc mơ hoá bướm" .
Vọng đế: vua nước Thục thời cổ đại, theo truyền thuyết nhường ngôi cho viên tướng Miết Linh sau mất luôn cả vợ, khi chết hoá thành con chim (đỗ quyên, đỗ vũ, tử qui, chim cuốc) kêu " quốc quốc " tiếc rẻ ngai vàng .
Lam Điền: một vùng núi ở tỉnh Thiểm Tây nơi có nhiều ngọc quí .

(**) Đỗ Thu Nương, người Kim Lăng, là một kỹ nữ nổi tiếng, có tài nói năng, thơ ca, đàn hát xuất sắc, làm điêu đứng 2 triều hoàng đế. Trước làm thiếp yêu của Lý Kỳ, sau Kỳ làm phản, Thu Nương được đưa vào cung làm nữ quan của Hiến Tông Lý Thuần. Khi Mục Tông – con trai Lý Thuần, lên ngôi, ông cũng sủng hạnh bà. Để che đậy chuyện này, ông cho bà dạy học trong cung, chức Hoàng tử truyền mẫu. Sau hoàng tử Chương Vương (học trò của bà) được phong vương, rồi bị tội, bà cũng trở về quên quán sống trong nghèo đói và thiếu thốn, chưa rõ năm sinh năm mất.

Câu thơ trên được trích từ bài Kim lũ y.

金縷衣

勸君莫惜金縷衣,
勸君惜取少年時。
花開堪折直須折,
莫待無花空折枝。

Kim lũ y

Khuyến quân mạc tích kim lũ y,
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì;
Hoa khai kham chiết trực tu chiết,
Mạc đãi vô hoa không chiết chi.

Áo kim tuyến

Bản dịch: Trần Trọng Kim

Khuyên anh chớ tiếc áo hoa
Mong anh tiếc lấy thuở ta đương thì
Cành hoa nên bẻ, bẻ đi
Đừng chờ hoa hết, bẻ gì cành không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com