Chương 19 : Con dao đẫm máu - Hạ
- Nàng vừa nói gì ?
- Ha ha ! Đại vương đã nghe thấy rồi sao ? Ta cũng chẳng còn gì để giấu nữa . Đúng thế ! Chính tay ta đã đâm chết Tuệ Mẫn . Hung thủ thật sự là ta chứ không phải Đại phu nhân . Ta căm hận bà ta , các người có hiểu không ? Ngay từ ngày đầu tiên , ta đã bị Đại phu nhân chèn ép , bị coi như loài súc vật . Các người có hiểu được nỗi nhục nhã bà ta đã trút lên đầu ta? Tuệ Mẫn ... Các ngươi có thấy thân thể bầm nát của nó không ? Bà ta hành hạ nó thật thê thảm ! Thê thảm ...
Dịch Thuyết vừa cười vừa rơi lệ , rồi nàng chỉ vào ta :
-... Còn ngươi , Tiêu Dương ! Chẳng phải hoàn cảnh của ngươi cũng giống ta sao ? Tại sao ngươi lại phải tỏ ra thương xót ả? A! Ta hiểu rồi ! Ngươi cũng là đồ tiện nhân ! Ngươi tỏ ra nhân hậu trước mặt Đại vương nhưng sau đó , chắc chắn sẽ tìm đến mộ của ả đào xương cốt lên vứt cho mã cẩu.
- Tỉ điên rồi !
- Ta không phải là tỉ tỉ của ngươi ... Từ khi gặp nhau , chúng ta đã là kẻ thù , sau này cũng vĩnh viễn là kẻ thù!
- Được ! Ta là kẻ thù của nàng .Nàng muốn nghĩ sao cũng được ! Nhưng còn Mẫn Mẫn , nó là hài nhi của nàng , nàng có nhất thiết ... chỉ vì trả thù Đại phu nhân mà cướp đi sinh mạng non nớt của nó ?
- Nhất thiết ! Từ lúc ta nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên cơ thể nó , ta đã biết nó chỉ là thứ ngu ngốc vô dụng .Ngay cả bảo vệ bản thân còn không làm được ... Sau này , không phải ta giết nó thì nó cũng bị kẻ khác ám hại.
- Nàng quá cứng rắn rồi ... Cứng rắn đến mức tàn khốc !
- Ngươi đừng làm vấy bẩn tâm hồn lương thiện của Tiêu Dương nữa . Không nói nhiều , ngươi giết người thì phải đền mạng . - Nói rồi , Đại vương rút kiếm , ném về phía Dịch Thuyết :
- Ngươi tự biết phải làm gì rồi đấy.
- Đừng hòng .
Thập tam phu nhân huýt một tiếng , một con tuyệt mã bạch mao xuất hiện trước cửa lều . Nàng nhanh thoăn thoắt leo lên con bạch mã rồi hướng về dãy núi phía Tây .
- Đuổi theo ! - Nỗ Nhĩ Cáp Xích hét lên một tiếng , trăm quân đổ xô theo hướng Nam .
Tiếng tù và vang dội bốn phương , tiếng vó ngựa rầm rập inh tai nhức óc .Khí thế mạnh tựa cuồng phong như vậy , Thập tam khó lòng mà thoát chạy !
...
- Báo !!!!
- Đã bắt được người chưa?
- Bẩm Đại vương và các phu nhân .Tội nhân Dịch Thuyết chạy vào trong khe núi . Đường trơn , địa hình hiểm trở , ả đã ngã ngựa , chết ngay tại chỗ !
- Con tiện nữ ngu ngốc ! Cứ để xác ả ở đó .
Nhưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích không ngờ , đêm hôm đó , có một kẻ lạ mặt chùm áo đen kín mít , vóc dáng cao lớn, dắt theo mộtcon ngựa cũng đen tuyền đã tới hẻm núi đó ôm thân thể đã lạnh toát của DỊch Thuyết đi về hướng Tây .
Và Dịch Thuyết chắc cũng không ngờ rằng cùng lúc ta đã lẻn ra khỏi lều . Không phải đi thăm mộ Tuệ Mẫn , càng không phải muốn tới mộ Đại phu nhân bốc xương cốt vứt cho mã cẩu như lời nàng , mà là ta tới chỗ nàng ta chết . Ta thực lòng muốn tìm cho nàng một nơi để yên nghỉ .
Không ngờ...
- Ai đó ?
Người mặc áo đen quay lại :
- Tiêu cô nương ! Là ta!
- Dịch Tĩnh! Sao huynh lại biết chỗ này ?
- Khi ta đang cưỡi con Tiểu Ô đưa bác gái tới hiệu thuốc ở gần đây thì nó bỗng không tuân theo sự điều khiển của ta mà tự mình chạy tới khe núi hẹp này .Và.... - Dịch Tĩnhnguwfng lại một lát - ta nhìn thấy muội ấy !
- Thật là kì lạ ! Tại sao Tiểu Ô lại có thể xác định chính xác được chốn sơn cốc hiểm trở này ?
- Con Bạch mã muội muội cưỡi chính là ngựa cái . Ngựa cũng như người , đôi bên đều có tình cảm sâu nặng ! Tiểu Ô cảm nhận được cái chết của Bạch mã cũng không có gì là lạ .
- Ta hiểu rồi . Trời sắp chuyển mưa lạnh, huynh mau mang tỉ ấy đi đi !
- Đa tạ Tiêu cô nương đã có lòng tốt đến tiễn chúng ta đoạn đường cuối . À còn một chuyện ta chưa nói với cô nương , Chu công tử có hỏi thăm tới cô nương và hẹn tới mùa Xuân , hoa đào nở sẽ tới đón cô nương trở về Minh quốc .
Chu công tử? Chẳng phải Vạn Lịch chính là Chu Dực Quân sao ?
Vạn Lịch ! Là chàng thật ư ?
" Mùa xuân đào hoa nở
Ta vẫn ôm mối tương tư
Chàng đã hứa với ta :
Bên nhau trọn kiếp này
Cớ sao hoa tàn lụi
Chàng cũng vội khuất xa ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com