Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Bệnh trạng thiếu gia × Tiểu tùy tùng (12)


Ngáp một cái, Ninh Thư dụi dụi mắt, việc đầu tiên là đi xuống dưới giúp Ninh phụ làm một chút chuyện, lúc lên lầu, đã trông thấy thiếu niên đứng ở đó.

Đối phương cũng đang nhìn cậu, ánh mắt dính thẳng vào lồng ngực trần trụi của Ninh Thư.

Cố Sâm đi tới, thay người phúa trước buộc một cái nút, không vui nói: "Bình thường ngươi lắc qua lắc lại trước mặt người khác như vậy hay sao? "

Trong nhà có mấy người giúp việc, bình thường đều an phận với công việc của mỗi người, vừa nghĩ đến các nàng có thể nhìn thấy bộ dáng này của nam sinh.

Đôi mắt thiếu niên trở nên tối tăm.

Ninh Thư không rõ vì sao đối phương đột nhiên tức giận, cậu có chút không thích ứng với loại hành vi thân mật này, lui về phía sau một bước, mở miệng nói: "Về sau sẽ không."

Cố Sâm liếc mắt nhìn người một cái, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước.

Nhưng không lâu sau, lại biến thành bộ dáng ôn hòa. "Lại đây, cùng ta luyện cầm."

Ninh Thư nhớ tới hôm nay là thứ tư, cậu kỳ thật cũng biết chơi đàn dương cầm, Ninh gia không cho phép hài tử của mình ở bên ngoài mất mặt, cậu từ nhỏ đã phải học tập các loại đồ vật.

Nhưng những điều đó, cũng không thể biểu hiện xuất sắc hơn Ninh Hi.

Hắn theo Cố Sâm vào phòng dương cầm. Thiếu niên ngồi xuống, bên cạnh cũng không có vị trí dư thừa nào.

Ninh Thư cảm thấy có chút xấu hổ, chẳng lẽ hắn muốn như vậy vẫn nhìn thiếu niên ở chỗ này luyện cầm sao?

"Đứng đó làm gì?" Cố Sâm quay đầu lại nhìn hắn một cái, ra lệnh: "Còn không mau tới đây. "

Ninh Thư có chút không rõ nguyên nhân, cho nên khi đi qua liền bị thiếu niên một phen kéo gần trong ngực, hắn bị buộc phải ngồi lên đùi đối phương.

Cả người Ninh Thư giống như bị một dòng điện nào đó chạy qua.

Cổ Ninh Thư đều đỏ cả lên, cậu lúc này mới nhớ ra tư thế mình hiện tại có chút không tự nhiên muốn thoát ra, nhưng Cố Sâm không cho cậu cơ hội này, cứng rắn đưa tay từ sau lưng tới, bắt lấy người cậu, thờ ơ nói: "Anh dạy em. "

Ninh Thư cảm thấy lỗ tai của mình như bị cái gì đó đụng vào một chút.

Hắn động cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể cứng ngắc ở nơi đó.

Cố Sâm nắm lấy tay cậu, tỏa ra nhiệt độ hơi lạnh, ngón tay thon dài mà xương khớp rõ ràng.

Nó rất đẹp.

Ninh Thư chú ý tới ngón giữa của đối phương dài hơn một chút, không khỏi nhìn thoáng qua Cố Sâm, sống mũi thiếu niên rất cao thẳng, đôi môi mỏng manh đặc biệt gợi cảm.

Hắn nghe nói, ngón giữa dài hơn một chút, sống mũi tương đối thẳng, dục vọng ở phương diện kia đều sẽ tương đối mạnh. Mà Cố Sâm về cả hai phương diện đều có đủ.....

Ninh Thư không biết mình đang suy nghĩ loạn thất bát tao cái gì, lắc đầu, lại nhìn thoáng qua đôi môi mỏng của đối phương.

Bình thường môi mỏng đều sẽ tương đối bạc tình.

Ninh Thư cảm thấy có chút đạo lý, cậu thật sự không tưởng tượng được thiếu niên lúc thâm tình, sẽ như thế nào.

Loại người như bọn họ, lòng dạ sâm đậm, thủ đoạn không ai sánh bằng, nhưng chỉ biết rằng bọn họ có thể sẽ dễ dàng bị đối phương đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Ví dụ như bây giờ, cậu không hiểu Cố Sâm muốn làm gì.

"Ta đẹp đến như vậy sao?" Giọng nói thiếu niên thoáng trầm thấp, từ tính vang lên, phảng phất dán vào bên tai cậu.

Ninh Thư hoàn hồn, hai má phiếm hồng, không nói lời nào.

Cố Sâm cười một tiếng, bắt đầu dạy người đàn nhạc trên đàn dương cầm.

Nhưng Ninh Thư dù ngụy trang thế nào, thân thể vẫn sẽ theo bản năng mà bại lộ ra ngoài.

Cố Sâm có chút kinh ngạc nói: "Trước kia cậu từng học chơi đàn dương cầm?

Nguyên chủ chưa từng học qua, nhưng Ninh Thư vẫn kiên trì, gật gật đầu:

"Có học qua một chút , về sau không học được."

Cố Sâm không yên lòng đáp một tiếng.

Ninh Thư thân thể vốn đang cứng rắn, theo thời gian trôi qua, cũng dần dần thả lỏng xuống.

Ông đây di chuyển cơ thể của mình. Lại cảm giác được bên dưới mông có một thứ cứng rắn. Ninh Thư không khỏi sửng sốt.

Cái gì vậy?

Ninh Thư trong chốc lát phản ứng không kịp, cậu cũng không dám đưa tay bắt lấy.

Chỉ là thứ này làm cho cậu có chút không thoải mái, vì thế hơi di chuyển thân thể một chút, muốn né tránh.

Lại cảm nhận được thân thể phía sau dán tới, nương theo hô hấp hơi dồn dập của thiếu niên, đôi môi ấm áp của Cố Sâm chạm tới, khẽ cắn lỗ tai hắn, khàn khàn giọng cảnh cáo: "Đừng lộn xộn. "

Ninh Thư hơi sửng sốt một chút, lập tức mặt đỏ tai hồng. Cuối cùng cũng hiểu được, rốt cuộc đó là cái gì.

Trong lồng ngực cậu bây giờ có loại khó chịu nói không nên lời, còn có không được tự nhiên, thậm chí là thẹn thùng.

Ninh Thư chưa bao giờ thân mật với người đồng tính đến như vậy, cậu ý thức được có gì đó không đúng, nhưng người phía sau là Cố Sâm, nên chỉ có thể khẽ cắn răng chịu đựng, cổ đều đỏ cả lên.

Cố Sâm hơi nghiêng mặt, nhìn nam sinh xấu hổ, cứng ngắc không dám nhúc nhích, cười khẽ một tiếng.

Thanh âm kia mang theo một chút trêu chọc, còn có mập mờ nói không rõ ràng.

Bởi vì thân thể tiếp xúc, một tiếng kia cơ hồ rung lên ngực Ninh Thư, cậu ngồi ở trong ngực thiếu niên, nhịn không được buồn bực nói: "Thiếu gia...."

Cố Sâm giống như một tên biến thái, vừa ôm eo cậu, vừa áp sát nói: "Kêu thêm một tiếng nữa."

Ninh Thư có chút luống cuống, cậu có chậm chạp thế nào, cũng phát giác ra chỗ không bình thường của thiếu niên phía sau đối với cậu.

Anh đang đùa à? Hay đang tìm kiếm cảm giác kích thích? Cậu trông giống phụ nữ lắm sao? Ninh Thư không biết, cậu chỉ biết Cố Sâm giống như một người không có việc gì, nắm lấy tay cậu, tiếp tục đàn tấu bài hát Beethoven kia.

Nhưng nơi đó của thiếu lại không có dấu hiệu muốn tiêu tan. Ninh Thư rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, cậu không cách nào chịu đựng được loại bầu không khí này.

Ninh Thư rũ mí mắt xuống, hai tay hơi cong lên, đỏ mặt cơ hồ có thể nhỏ máu.

Cố Sâm tiến lại gần người. Hắn chưa bao giờ biết trên người một nam sinh cũng sẽ có mùi thơm, cũng có thể nói không phải mùi thơm, đó là một loại hương vị khiến người ta dễ gây nghiện.

"Trên người ngươi bôi cái gì?" Thanh âm thiếu niên hạ thấp, không chút để ý truyền đến, ngón tay cường ngạnh cắm vào kẽ ngón tay Ninh Thư, gãy gãy lòng bàn tay cậu, một cỗ ngứa ngáy từ nơi đó truyền đến.

Mí mắt Ninh Thư bất an run rẩy, hắn hơi thở hổn hển, mang theo chút luống cuống mờ mịt: ". Không có bôi. "

"Gạt người." Cố Sâm đến gần cổ cậu.

"Nhất định phải bắt ta giúp ngươi phải thừa nhận, sao? "

Lưng Ninh Thư giống như một cây cần câu, đột nhiên căng thẳng lên, giọng nói của cậu có chút cứng rắn nói: "Không có, tôi tắm rửa. "

Cố Sâm sờ sờ mái tóc mềm mại của nam sinh, nhìn làn da trắng đến gần như trong suốt, lộ ra một loại hồng phiến mê người. Nảy sinh một loại xung động muốn hôn. Cố Sâm luôn là phái hành động thực tế, hắn nghĩ đến cái gì liền làm cái đó.

Cho nên Ninh Thư khi nhận thấy một thứ ấm áp phủ lên cổ mình, giống như là bị kích thích thật lớn, cả người đều run rẩy. Lông mi cũng càng lúc càng run rẩy. " Thiếu gia..."

Ninh Thư cố nén cái loại xấu hổ thật lớn này, buồn bực nói: "Ta muốn đi ngủ.

Cố Sâm híp mắt lại, ôm vòng eo mảnh khảnh, bên tai hắn thấp giọng nói: "Chờ ta giải quyết xong, ngươi giúp ta, chọn một cái. "

Ninh Thư liền câm miệng. -- Cuộn mình trên giường, Ninh Thư vẫn có thể cảm nhận được cái loại nhiệt độ nóng rực này.

Zero: "Di, ký chủ, độ hảo cảm của Cố Sâm sao lại tăng thêm 10 điểm! Cậu đã làm gì vậy?"

Ninh Thư khẽ há miệng, nghĩ đến hành động của Cố Sâm, nhỏ giọng nói: "Hắn là một tên biến thái. "

Zero: "Hắn là biến thái quả thực không sai, bằng không cũng sẽ không khó hướng dẫn như vậy. "















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com