Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Bệnh trạng thiếu gia × Tiểu tùy tùng (13)


Ninh Thư im lặng một hồi, vùi mặt vào cánh tay, nếu chỉ như vậy mới có thể đánh được độ hảo cảm của Cố Sâm, cậu không muốn.

Ninh Thư càng cầu nguyện Cố Sâm và nữ chính Nguyễn Đình Đình có thể nhanh chóng phát triển thành bạn trai bạn gái với nhau.

Chỉ cần có bạn gái, Cố Sâm sẽ không cảm thấy hứng thú với anh nữa.

Nguyễn Đình Đình quan sát một chút, phát hiện Cố Sâm ngoại trừ đối với Lý Hoành nói vài câu, thì còn lại chính là nói chuyện với nam sinh tên Ninh Thư kia. Thiếu niên hơi nghiêng mặt, lúc nói chuyện, khoảng cách dựa vào có chút gần. Và các chàng trai sẽ có một chút không tự nhiên thì thầm những gì đó.

Lúc này Cố Sâm sẽ lộ ra vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, gương mặt tuấn tú tinh xảo, khó có thể khiến người ta kháng cự loại mị lực này. Nguyễn Đình Đình cảm thấy cách hai người ở chung có chút kỳ quái.

Cô nghe nói nam sinh này là người hầu của Cố Sâm, nhưng người hầu nhỏ lại có thể khiến thiếu niên lộ ra vẻ mặt mập mờ như có như không.

Nguyễn Đình Đình có cảm giác bất an.

Đây là trực giác đến từ nữ nhân, nàng trực tiếp tìm được Ninh Thư, cùng người khác đưa ra yêu cầu đổi chỗ ngồi.

Chỉ có tiếp cận Cố Sâm mới có thể nảy sinh tình cảm lâu ngày. Ninh Thư không nghĩ tới nữ chủ lại tìm mình, nghe được lời thỉnh cầu của đối phương, hơi sửng sốt một chút. "Cậu thấy như thế nào, có thể không?"

Nguyễn Đình Đình cắn môi, hơi nũng nịu nói: "Nhưng tôi thật sự rất muốn ngồi bên cạnh Cố thiếu, chẳng lẽ ngay cả loại thỉnh cầu nhỏ này cậu cũng không thể đáp ứng tôi sao? Miễn là cậu đồng ý với tôi, tôi có thể giúp cậu làm một việc gì đó."

Cô dừng một chút, sợ nam sinh sinh ra tâm tư gì khác, lập tức nói: "Bất quá ngoại trừ chuyện làm bạn gái thì không được. "

Ninh Thư cảm thấy có chút buồn cười, nữ chủ tuy rằng rất đẹp, nhưng cậu đối với nàng ta thật sự không có tâm tư gì khác. Trước tiên không nói nàng là người được định sẵn của Cố Sâm ở thế giới này, hơn nữa đối phương cũng không phải loại người cậu thích.

Zero tò mò hỏi: "Vậy ngươi thích loại nào?"

Ninh Thư không trả lời được, cậu không biết vì sao lại nghĩ đến khuôn mặt của Cố Sâm, nhất thời không được tự nhiên, sau đó nghiêm túc trả lời: "Ta cũng không biết, ta chưa từng yêu. "

Zero: "Ký chủ, cậu rất tinh khiết ah, đến lúc chết vẫn còn là một xử nam, đến nụ hôn đầu tiên cũng không được gửi ra ngoài."

Ninh Thư muốn phản bác, nhưng cậu phát hiện điều Zero nói đúng là sự thật. Vì thế hơi có chút buồn bực.

"Ngươi không đồng ý?" Nguyễn Đình Đình phát hiện nam sinh không để ý tới mình, có chút mất hứng, trừng mắt nói.

Ninh Thư lúc này mới hoàn hồn.

Hệ thống nói nếu cậu không ngồi đây, Nguyễn Đình Đình có thể sẽ ngồi bên cạnh Cố Sâm. Ninh Thư nhìn nữ chủ trước mặt, nghĩ thầm, lúc này nữ chủ hẳn là thích Cố Sâm, mà Cố Sâm hẳn là rất nhanh cũng sẽ thích nàng. Trả lại vị trí này không có gì xấu, cũng giúp cậu thoát khỏi tình huống khó xử hiện tại.

Vì vậy, Ninh Thư gật đầu: "Ta đồng ý."

Nguyễn Đình Đình cao hứng, cô cam đoan nói: "Cảm ơn, điều kiện đó của anh tôi sẽ nhớ, chờ khi nào cậu muốn đến tiền mặt cũng được."

Lúc Cố Sâm vào phòng học, phát hiện người mình nhớ thương không có ở chỗ ngồi, khóe môi hơi cong xuống.

Lý Hoành thấy thế, cầm máy chơi game, một bên nói: "Cậu tìm người hầu nhỏ của cậu sao, vừa rồi cậu ta bị tiểu mỹ nữ mới tới kéo ra ngoài rồi."

Sắc mặt Cố Sâm đột nhiên tối sầm lại mắt thường còn có thể thấy được mặt Cố Sâm đang trở nên tối đến mức độ nào:

"Đi đâu?"

Lý Hoành hoảng sợ, nghĩ thầm nếu người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng ông chồng bị lão bà của mình cho đội mũ xanh. Anh nuốt nước bọt, muốn nói lãng qua chuyện khác.

Liền thấy nhân vật chính của đề tài trở về, chỉ chỉ nói: "Ngươi tự hỏi hắn đi. "

Ninh Thư vừa vào liền nhìn thấy khuôn mặt đang âm trầm của Cố Sâm, lập tức căng thẳng, cậu vội đi tới:

"Thiếu gia."

Cố Sâm nhìn hắn một hồi lâu, thản nhiên nói: "Cậu đi đâu vậy? "

Ninh Thư có chút chột dạ, khẩn trương nói: ".... Nhà vệ sinh. "

Cố Sâm không hỏi tiếp, nhưng Ninh Thư trong lòng lại đang thấp thỏm bất an, cậu cúi đầu, không biết mình như thế nào lại chọc thiếu niên không vui.

Nhưng tâm tình đối phương luôn thâm trầm bất định.

Ninh Thư khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, nếu Nguyễn Đình Đình tới hẳn là sẽ giúp mọi việc tốt hơn một chút, đợi đến sau này khi bọn họ kết giao, cô có thể dỗ Dành Cố Sâm vui vẻ một chút, độ hảo cảm hẳn là sẽ dễ dàng lướt qua.

Nguyễn Đình Đình vẫn không đợi được tới lúc nam sinh chủ động thay chỗ ngồi với cô, vì thế vừa tan học cô liền chủ động nhảy qua, lè lưỡi nói: "Ninh Thư, không phải cậu đã nói sẽ thay chỗ ngồi với tôi sao?"

Dư quang nàng nhìn thoáng qua thiếu niên, lại phát hiện sắc mặt đối phương lập tức trầm xuống, đáng sợ nói không nên lời.

Nguyễn Đình Đình không biết rằng sẽ có thể nhìn thấy bộ dáng lúc này của thiếu niên, cô hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau một bước, có chút sợ hãi.

Nhưng Cố Sâm lại lười phản ứng với cô, mà nhìn chằm chằm nam sinh bên cạnh, tựa tiếu phi cười nói: "Đổi chỗ ngồi, sao ta không biết?"

Ninh Thư cũng hoảng sợ, cậu rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào thiếu niên, nắm chặt tay, nhẹ giọng nói:

"Nàng ở phía sau nhìn không rõ lắm, mà ánh mắt ta rất tốt. "

Cố Sâm dựa vào chỗ ngồi, lạnh lùng nhìn người: "Phải không, người như cậu cũng biết thương hoa tiếc ngọc hay sao." Ninh Thư nghe được giọng của thiếu niên da đầu bất giác tê dại, cậu lấy hết dũng khí, nhìn thiếu niên một cái.

Cố Sâm tức giận.

Đây là suy nghĩ đầu tiên trong tâm trí của cậu. Ninh Thư là người rất biết quan sát sắc mặt, cậu nhìn thoáng qua Nguyễn Đình Đình đứng ở một bên, trái phải đều trở nên khó xử.

Nguyễn Đình Đình mặc dù cảm thấy bộ dạng này của Cố Sâm có chút dọa người, nhưng cô nghĩ chỉ cần thay đổi chỗ ngồi với Ninh Thư, chuyện gì cũng dễ làm, vì thế mở miệng nói:

"Anh đừng trách cậu ấy, là tôi bảo cậu ấy đổi chỗ ngồi. Mắt tôi nhìn không rõ lắm, cho nên mới bảo cậu đổi chỗ ngồi với mình, nếu anh không vui, hướng ta nổi giận là được rồi."

Cố Sâm lạnh lùng nhìn nữ sinh một cái: "Tôi có cho phép cô mở miệng nói sao?"

Nguyễn Đình Đình cứng đờ tại chỗ.

Nàng nhìn thấy tâm tình nơi đáy mắt thiếu niên, đó là một loại giống như đang nhìn cái gì chướng mắt vậy.

Ninh Thư vốn tưởng rằng đổi chỗ ngồi là một chuyện rất thuận lợi, dù sao vị trí này vốn là của nữ chủ, hết thảy bất quá là khôi phục thành bộ dáng ban đầu. Nhưng thái độ của Cố Sâm khiến cậu cảm thấy mình đã làm gì đó khiến đối phương tức giận.

"Lại đây." Thiếu niên dùng ngữ khí mệnh lệnh nói. Ninh Thư đi tới, Cố Sâm nhấc mí mắt lên, lạnh lùng nhìn cậu:

"Tôi hỏi cậu một lần, chỗ ngồi này còn muốn đổi sao? "

Ninh Thư vội lắc đầu. Nhìn bộ dạng thiếu niên lúc này, chỗ ngồi này đương nhiên là không đổi được. Ninh Thư có chút áy náy nhìn thoáng qua Nguyễn Đình Đình: "Xin lỗi."

Cố Sâm cười lạnh một tiếng.

Nguyễn Đình Đình cắn môi dưới, nhìn thoáng qua thiếu niên, có chút không cam lòng. Cô không biết cậu ta có gì tốt, cô lớn lên xinh đẹp lại có vóc dáng.

Chẳng lẽ Cố Sâm tình nguyện ngồi với một nam sinh, mà không muốn ngồi cùng cô sao?

Ninh Thư phát hiện Cố Sâm lúc này thật sự tức giận, cả buổi chiều hắn cũng không nói chuyện với mình.

Ninh Thư cảm thấy hơi lo lắng.

Ngay cả lúc tan học, Cố Sâm cũng không để ý đến cậu mà trực tiếp rời đi.

Ninh Thư đi theo sau Cố Sâm thấp giọng gọi: "Thiếu gia."

Thiếu niên ngược lại không để ý tới cậu, mà tiếp tục đi về phía trước bộ dáng cao gầy tuấn tú làm cho không ít nữ sinh chú ý đến. Ninh Thư phải tăng nhanh cước bộ, mới có thể đuổi kịp bước chân của thiếu niên.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com