Bệnh trạng thiếu gia × Tiểu tùy tùng (6)
Các nữ sinh có điểm giật mình, trong lòng có không ít phỏng đoán.
Nếu Như Ninh Thư đổi giới tính là con gái, các nàng có lẽ đã sớm ghen tị đến đỏ mắt, nhưng đối phương là nam sinh, cho nên cũng không có người muốn đi theo một hướng khác.
Cố Sâm không có bạn cùng bàn, vị trí bên cạnh y vẫn trống rỗng.
Ánh mắt Ninh Thư hạ xuống, mặc dù trong lòng có loại cảm giác không biết vì sao mà tê dại, nhưng vì nhiệm vụ, vẫn là nhéo nhéo ngón tay, đi tới.
Bài học đầu tiên đã trôi qua. Lý Hoành liền đi tới, hắn hơi nâng cằm lên, ý bảo: "A Sâm, ai vậy? "
Sở dĩ hắn đoán tiểu nam sinh xinh đẹp này có quan hệ với Cố Sâm là bởi vì Cố thiếu chưa bao giờ để cho bất luận kẻ nào làm bạn cùng bàn của hắn, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.
Cố Sâm thờ ơ nói: "Tiểu tùy tùng nhỏ."
Lý Hoành vừa nghe liền biết khẳng định có liên quan đến cha của Cố Sâm, nghĩ đến mấy ngày trước Cố Sâm có nói với hắn lão quản gia muốn về quê, liền lập tức đoán được quan hệ của Ninh Thư.
Hắn thuận miệng nói: "Khuôn mặt của không tệ lắm ."
Đã thấy thiếu niên ngẩng mặt lên, tựa tiếu phi tiếu nói: "Phải không, ngươi khi nào lại để ý tới dáng dấp của ngươi cùng giới.
Lý Hoành cảm thấy lời này có loại không hợp, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, cười cười nói: "Đẹp không phân biệt giới tính. "
Mà Ninh Thư cũng đang đánh giá Lý Hoành, lúc trước làm một ít bài tập, thiếu gia quen biết Cố Sâm không ít, nhưng quan hệ tốt đẹp cũng chỉ có mấy người kia.
Mà người cùng lớp với đối phương, cũng chỉ có một mình Lý Hoành.
Vì thế mở miệng nói: "Lý thiếu gia hảo."
Lý Hoành có chút giật mình, chỉ vào chính mình, cười cười nói:
"Ngươi biết ta?"
Ninh Thư nhận thấy ánh mắt Cố Sâm đang rơi vào trên người mình, chỉ là lúc này cũng không có thời gian nhìn, gật gật đầu nói: "Cậu cùng lớp với thiếu gia, tôi nhớ rõ."
Lý Hoành nhìn về phía thiếu niên, trêu ghẹo nói: "Người hầu nhỏ này của cậu ngược lại rất tận tâm a."
Đáy mắt Cố Sâm thoáng hiện lên một tia sương mù liền nhanh chóng biến mất, hắn vươn tay, bẻ gãy một cây bút trên bàn, không hề có một chút ý vị muốn cười.
Anh hơi nghiêng mặt, đường viền môi khẽ nhíu, ánh mắt lại mang theo một chút lãnh ý: "Khát rồi, đi mua cho tôi một chai nước."
Ninh Thư trên tay có một tấm thẻ, chuyên phụ trách chi tiêu cho Cố Sâm.
Có thể nói, sở dĩ cậu có thể đến trường này học, chính là giúp Cố Sâm chạy việc vặt. Và... Báo cáo mọi tình huống của đối phương cho Cố phụ.
Lúc hắn mua nước về, Lý Hoành đã đi theo các nữ sinh khác trong lớp.
Ninh Thư hơi thở hổn hển, đưa nước qua: "Thiếu gia, nước của cậu. "
Quầy bán đồ ăn vặt cách tòa nhà giảng dạy số 1 có chút xa, cậu lại không thường xuyên vận động, chạy một chút hai má đều sẽ đỏ bừng.
Tiếng thở dốc có chút mềm mại của nam sinh rơi vào trong tai, giống như tiếng mèo con kêu, làm cho người ta không khỏi mơ mộng vô hạn mập mờ.
Trái tim Cố Sâm giống như bị ai đó gãi một chút.
Giống như chọc mèo, nhìn người trước mặt: "Cách xa ta như vậy làm gì? Dù sao ta cũng không ăn thịt ngươi."
Ninh Thư biết vừa rồi mình có chút gấp gáp, không biết mình có đổ mồ hôi hay không, sợ thiếu niên ngửi được mùi vị trên người mình, sẽ khiến hắn chán ghét, cho nên mới cách xa ra một chút.
Nghe được những lời này, mới do dự tới gần một chút.
Hắn thấy Cố Sâm chỉ mang theo ý tứ không rõ ý cười nhìn hắn, không có chút ý động thủ nào, vì thế cúi đầu, mở nắp chai ra.
"Thiếu gia."
Đôi mắt sáng ngời lại mềm mại của Ninh Thư nhìn qua, hắn hơi cúi đầu xuống, hai má trắng nõn lộ ra vẻ trầm mặc và hướng nội.
Chiếc cần cổ trắng nõn lộ ra giống như cổ của một chú thiên nga trắng tinh, làm cho người ta hận không thể cắn một cái.
Hello mn bình chọn giúp mình đi nè
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com