Bệnh trạng thiếu gia x Tiểu tùy tùng (20)
Thân thể Ninh Thư trong nháy mắt như đóng băng, cậu đứng tại chỗ, nhận thấy nhiệt độ bên trong người, giống như đang chậm rãi biến mất.
Ánh mắt Cố Sâm lạnh như vậy, rơi vào trên người cậu. Ninh Thư sững sờ đứng tại chỗ, lời nói vốn muốn cãi lại, không biết như thế nào, liền bịt ở trong cổ họng.
Zero: "Ký chủ, cậu nhanh chóng giải thích cho tên biến thái này đi! "
Ninh Thư liếm liếm đôi môi khô khốc: "Hắn sẽ không tin đâu." Cậu rời mắt khỏi tầm nhìn của mình và dừng lại ở một nơi khác.
Cũng không cần phải giải thích cho mình, ở trường này, Cố Sâm đại diện cho cái gì, không ai hiểu rõ hơn cậu.
Ánh mắt thiếu niên này, không khác gì hạ tử hình cho Ninh Thư. Cho dù cậu vô luận biện giải như thế nào, cũng không có kết quả.
Nguyễn Đình Đình cũng nhìn thấy thiếu niên phía sau giáo viên thể dục, hơi sửng sốt, đáng thương rơi nước mắt ủy khuất: "Cố thiếu."
Quần áo của cô lúc này trông hơi lộn xộn, ngay cả tóc cũng rối tung, đôi mắt cũng có chút sưng lên. Người đẹp khóc lên sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
Nguyễn Đình Đình chỉ cảm thấy có ủy khuất vô hạn: "Ninh Thư hắn, hắn nhắn tin tới nói với ta, ngươi hẹn ta nơi này, nhưng ta thật không ngờ, hắn lại đối với ta làm ra loại chuyện này..."
Con ngươi to bằng hạt đậu của nàng có chút suy sụp, nàng đưa tay nắm lấy quần áo thiếu niên, thân thể yếu ớt lại đáng thương.
Giáo viên thể dục lạnh lùng dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Thư nói: "Hiện tại nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi còn có cái gì để nói, tuổi còn nhỏ không lo học tốt, mà lại muốn đi cưỡng gian người khác."
Cố Sâm rũ mắt xuống, vươn tay, động tác có chút nhẹ nhàng vươn về phía nữ sinh. Trái tim Nguyễn Đình Đình đập rất không có tiền đồ, cô mở to mắt, hai má lan tràn một chút đỏ ửng.
Nhưng ngay sau đó. Cô bị đẩy ra một cách tàn bạo. Ánh mắt lãnh đạm của thiếu niên nhìn qua, vỗ vỗ chỗ cô đụng chạm vừa rồi, giống như là đang chụp cái gì đó bẩn thỉu, từ trên cao nhìn xuống: "Tin nhắn đâu? "
Nguyễn Đình Đình phục hồi tinh thần, có chút kinh ngạc nói: "Cái gì?
Không phải cô nói cậu ta nhắn tin cho cô sao?" Cố Sâm thờ ơ nói: "Lấy ra."
Sắc mặt Nguyễn Đình Đình trong nháy mắt tái nhợt, có chút bối rối nói: "Tôi, tôi đã xóa rồi, Cố thiếu. "
Cô cắn môi, điềm đạm đáng thương nói: "Chẳng lẽ Cố thiếu cho rằng tôi là một cô gái dám hy sinh sự trong sạch của mình, chỉ để vu khống cho cậu ta sao? "
Cố Sâm nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt không có một chút ý cười, ngữ khí cũng lạnh như băng đến đáng sợ:
"Cậu nói xem? "
Ninh Thư nhìn thẳng. Một hồi lâu, mới phản ứng lại, có chút mờ mịt. Cố Sâm, đây là đang giúp cậu sao?
Giáo viên thể dục thế nào cũng không nghĩ tới, Cố thiếu chủ động nói giúp nam sinh này, hắn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vừa định mở miệng, đã bị thiếu niên dùng một loại ánh mắt đáng sợ, không nhẹ không nặng liếc mắt một cái.
Đó là một lời cảnh báo. Giáo viên thể dục giật giật môi và không nói gì nữa.
"Lại đây." Cố Sâm thản nhiên nói, ánh mắt dừng trên người nam sinh, trong giọng nói mang theo mệnh lệnh cường thế.
Ninh Thư chỉ là do dự trong nháy mắt như vậy, liền đi tới. Thiếu niên nắm tay hắn, tựa tiếu phi cười nói: "Đem chân tướng sự tình nói ra. "
Cậu chỉ cảm thấy chóp lỗ tai nóng lên, muốn rụt trở về, dù sao lão sư vẫn còn ở đây. Nhưng đối phương lại không cho cậu bất kỳ cơ hội nào.
Ninh Thư há miệng, đem chuyện vừa rồi nói một lần. Sắc mặt Nguyễn Đình Đình từng chút từng chút trở nên tái nhợt: "Cố thiếu! Tất cả những gì cậu ta nói là giả! Cậu ta...."
"Câm miệng lại." Thiếu niên khẽ nói, tầm mắt nhìn lại không có một chút nhiệt độ, giống như động vật máu lạnh vậy.
"Người của ta, không tới phiên ngươi nói." Ánh mắt Cố Sâm nhìn về phía nữ sinh, không có một chút ôn nhu nào, chỉ có lạnh như băng :
"Ta khuyên cô nên suy nghĩ kỹ một
chút, độ nhẫn nại của ta có hạn. "
______________
Ninh Thư cũng không nghĩ tới, sự tình sẽ biến thành bộ dáng như bây giờ. Hoặc có thể nói, cậu căn bản không thể tưởng tượng được, Cố Sâm sẽ lựa chọn vô điều kiện mà tin tưởng cậu.
Cảm giác sợ hãi thiếu niên trước kia giảm bớt rất nhiều, còn xen lẫn một chút cảm xúc ý vị không rõ.
Đi theo thiếu niên trở về biệt thự. Bị một cỗ đại lực kéo qua. Cố Sâm không nói một lời nắm lấy tay nam sinh, mặt không chút thay đổi, sau đó quăng cậu vào phòng mình, đóng cửa phòng ngủ lại.
Ninh Thư thiếu chút nữa bị hắn ném xuống đất, ngẩng mặt lên, trong nháy mắt khẩn trương.
Thiếu niên đi tới, bắt cậu vào trong phòng tắm, sau đó bắt đầu dùng vòi phun, vọt tới trên người cậu.
Mắt phượng xinh đẹp, thần sắc đen nhánh, giống như đang đè nén thứ gì đó đáng sợ.
Ninh Thư bị nước bắn tung tóe một thân, còn thiếu chút nữa sặc đến, hắn kịch liệt ho khan: "Khụ khụ.... Thiếu gia...." Cậu không rõ tên biến thái này lại phát điên cái gì. Căn bản là hỉ nộ vô thường.
Ninh Thư đáng thương đứng tại chỗ, vẻ mặt có chút mờ mịt, khóe mắt còn có chút đỏ, áo sơ mi trắng dán chặt vào người, một loại mê người ngây ngô cùng xinh đẹp.
Cố Sâm đưa tay, đẩy người sang bồn tắm, khẽ cúi mắt, vươn ngón tay ra. Nhìn dấu son đỏ phủ lên xương quai xanh của nam sinh. Cố Sâm dùng sức vuốt ve.
"Đau...." Ninh Thư nhịn không được kêu ra tiếng. Cố Sâm dùng sức lau, dùng giọng điệu nặng nề nói: "Đau? Biết đau mà còn để cô ta chạm vào ngươi à? "
Ninh Thư có chút mê mang nhìn về phía gương bên cạnh. Khi nhìn thấy dấu vết màu đỏ, không khỏi mím môi.
Ninh Thư căn bản không biết môi Nguyễn Đình Đình cọ lên từ khi nào.
Nhưng vẻ mặt thiếu niên nhìn qua rất đáng sợ, hắn nhìn chằm chằm chỗ kia, thật giống như là muốn đem khối da này lấy xuống.
Ninh Thư trong nháy mắt da đầu đều tê dại. Cố Sâm không nói lời nào, chỉ là hắn không ngừng dùng tay lau chỗ đó, dùng sức cọ ra một mảnh dấu vết màu đỏ lớn. Nóng đến đau đớn.
Ninh Thư ẩn nhẫn, cậu lúc này căn bản không dám chọc giận thiếu niên trước mặt, nhưng vẫn nhịn không được nho nhỏ hít sâu một hơi.
Cố Sâm dừng lại, nhìn chằm chằm vào người nói: "Sau này nếu để tôi nhìn thấy, người khác đụng vào cậu một lần nào nữa..."
Ninh Thư căn bản không biết hắn lấy từ đâu ra dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ như vậy, vừa nghĩ đến thiếu niên trước mặt, nghĩ đến việc thiếu niên chẳng qua là đang tìm kiếm cảm giác kích thích mà thôi, liền cảm thấy một nơi nào đó ẩn chút đau đớn.
Cậu nhịn không được nghiêng mặt sang một bên, mím chặt môi.
Cố Sâm lại dựa vào, nắm lấy cằm cậu, không lạnh không nhạt mở miệng nói:
"Ngươi cho rằng, ta sẽ không tin ngươi hay sao?
Ninh Thư có chút không dám nhìn ánh mắt của hắn, theo bản năng phủ nhận: "Không có..."
-Ngươi cho rằng ngươi có thể lừa gạt ta?
Thiếu niên tựa tiếu phi tiếu nhìn qua:
"Ninh Thư, có ai nói cho ngươi biết rằng ta chỉ cần nhìn qua biểu tình trên mặt ngươi, liền biết ngươi đang suy nghĩ cái gì không . "
Ninh Thư không nói lời nào. Cố Sâm cúi người, cắn lỗ tai hắn một cái, hơi thở ấm áp lại mập mờ, giọng nói vừa thấp vừa khàn:
"Ta đã nói không tin cậu bao giờ chưa? Trong đầu ngươi lúc đó đang suy nghĩ lung tung cái gì. - Có phải ta quá sủng ái ngươi hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com