Bệnh trạng thiếu gia x Tiểu tùy tùng (22)
Cố Sâm không trở về, thiếu niên cũng không nói với cậu rằng hắn đi đâu.
Ninh Thư cúi đầu, ngẩn người trong chốc lát. Phải, cậu đang chờ đợi một thứ gì đó. Con người có phải sẽ rất tham lam, nếu có được thứ không thuộc về mình, sẽ lại mong muốn có được nhiều hơn, thậm chí muốn đoạt lấy.
Cậu thậm chí phát hiện cơ thể mình thế nhưng lại có phản ứng với Cố Sâm vào đêm hôm ấy, hắn ôm cậu vào lòng, nói những lời ngọt ngào. Còn có đôi môi nóng bỏng, từng chút từng chút một hôn lên khóe mắt cậu.
Mang theo một loại ôn nhu cùng quý trọng không dễ phát hiện.
Ninh Thư giống như bắt lấy cọng rơm cuối cùng, tham luyến mà nhận lấy nhiệt độ vốn không thuộc về cậu.
Cậu không có tiền đồ mà ướt át mắt, nghĩ thầm, vì cái gì mình lại quan tâm đến hắn.
Cố Sâm đi đâu, làm gì, đều không liên quan đến cậu, thiếu niên thậm chí không cho cậu dung nhập vào cuộc sống riêng của đối phương, nghĩ đến điều này Ninh Thư trong lòng không khỏi cảm thấy ủy khuất.
Cậu có chút mờ mịt nghĩ, Đêm đó, bất quá cũng chỉ là thú vui nhất thời dâng trào của thiếu niên mà thôi.
Càng làm cho cậu rối hơn chính là thái độ của mình đối với Cố Sâm, không còn e ngại hay mâu thuẫn như lúc đầu nữa.
Ninh Thư nghĩ thầm. Trong lòng cậu bây giờ ấn tượng của mình đối với thiếu niên cũng đã thay đổi đôi chút.
Thậm chí còn muốn thân thiết hơn với hắn?
Zero: "Ký chủ! Sao cậu lại muốn gần gũi với tên biến thái đó? "
Ninh Thư mím môi, phủ nhận: "Không có. "
Cậu và Cố Sâm vốn không phải là người cùng chung một thế giới, vô luận là tính tình hay là nơi ở, đều không thích hợp ở chung một chỗ.
Tâm tình Ninh Thư có chút lộn xộn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cậu không muốn trở về Cố gia sớm, Ninh Thư dặn dò tài xế chờ mình một tiếng, sau đó xuống xe, một mình đi trên con đường lớn.
Cậu không biết nên đi về đâu, đối với thế giới không quen thuộc này mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm thế thảy. Ninh Thư đột nhiên muốn mình rời đi trong chốc lát, dù cho chỉ có mười phút.
Nhưng điều cậu không ngờ đến chính là. Mười phút sau, liền bị người ta bịt miệng lại, làm cho ngất xỉu.
Lúc Ninh Thư tỉnh lại, đầu còn có chút choáng váng. Cậu nghe thấy một vài âm thanh.
"..... Đợi lát nữa đem cậu ta bỏ vào..."
".....Nhanh lên....Nhất định sẽ thích..."
Ninh Thư xoa xoa huyệt thái dương, phát hiện mình hiện tại đang ở trong một cái phòng tối âm u, quần áo trên người cũng thay đổi, cậu hơi sững sờ nhìn xuống.
Nhìn trang phục thỏ nữ trên người. Hai má nhất thời đỏ lên, một loại xấu hổ khó nói thành lời, dần lan tràn đầy trong lòng.
Ninh Thư hít sâu một hơi, đem tai thỏ trên đầu chậm rãi kéo xuống, biết tình huống hiện tại không nên vội hành động, cố nhịn loại cảm giác khó chịu này, chậm rãi đứng dậy tìm chỗ thoát thân.
Nhưng cậu vẫn đánh giá thấp cái chỗ này, nhìn chung quanh cũng không có một chút chỗ ẩn thân. Ninh Thư nhanh chóng liền bị phát hiện.
Mấy người đàn ông nhuộm tóc đi vào nhìn thấy cậu vẻ mặt lập tức kinh ngạc nhìn lại, liền huýt sáo một cái: "Bộ quần áo này không tệ, mẹ nó, rõ ràng là một nam sinh, như thế nào nhìn qua so với nữ nhân còn tốt hơn. "
"Thảo nào, nhìn giữa hai chân tao này, thiếu chút nữa thì *** mất." Ánh mắt bọn họ có chút nóng rực đặt ở trên người nam sinh, liếm liếm khóe môi.
Một nam nhân đi vào, vỗ vỗ bả vai bọn họ, không biết nói cái gì, đám người lúc này mới thu liễm lệ trong ánh mắt, lộ ra một chút thần sắc kiêng kỵ
Đây chính là người Cố thiếu cảm thấy hứng thú tuyệt đối không nên đụng vào.
Ninh Thư cảnh giác nhìn đám người trước mặt, cậu lúc này không còn để tâm đến trang phục hiện tại của mình, chậm rãi mà di chuyển đến phía bên cạnh bàn, dư quang nhìn thoáng qua bình hoa.
Đám người cũng không chú ý tới, lúc tay nam sinh sắp cầm lên, cúi đầu mắng một câu, sau đó đem người đánh ngã.
Ninh Thư liều mạng giãy dụa, vừa đá vừa cắn. Một trong số họ bị đá vào chỗ khó nói, hít một hơi thật sâu, tức giận cho người kia một cái tát:
"Ngươi tốt nhất nên ngoãn ngoãn một chút đi! "
Trên mặt nam sinh lưu lại một dấu ấn, hô hấp trở nên khó khăn, kiên trì giãy dụa. Nhìn cậu lúc này giống như một con mèo hoang, ầm ĩ lên không dễ đối phó.
Đám người kia ra lệnh cho một người rót một ít rượu mạnh vào cậu.
Ninh Thư bị sặc, kịch liệt ho khan, trước mắt lập tức choáng váng, một lúc sau liền không có khí lực. Trong lòng cậu dâng ra một chút sợ hãi. Chỉ có thể cắn môi, rụt cổ, dùng sức bảo trì thần trí cuối cùng.
Thấy nam sinh đã thành thật xuống, lúc này mới kêu người kia dừng tay, một người trong đó nhìn bộ dáng đối phương lúc này, lại mắng một câu:
"Lúc trói không thấy rõ, Cố thiếu ánh mắt không tồi, tiểu tử này uống say liền giống như một con hồ ly tinh! "
Nhưng bọn họ cũng không dám liếc mắt nhìn một cái, dù sao đây cũng là người của Cố thiếu. Một người khác do dự nói:
"Hiện tại chúng ta đã đem người chuốc say cho ngươi, đợi lát nữa cậu ta ầm ĩ thì làm sao đây, vạn nhất nếu đến tai của Cố thiếu thì..."
Một người khác do dự: "Nói cũng đúng."
Hắn hơi dừng một chút, tiến đến mấy cái bên tai lẩm bẩm một chút. Một trong số họ giật mình nói:
"Thật sự muốn làm như vậy sao? Dù sao ăn chút đồ chơi kia chỉ có thể trợ hứng, tiểu tử này nhìn qua mảnh khảnh, tính tình lại không tốt. Nếu làm Cố thiếu mất hứng, chúng ta liền không thể sống nổi mất. " Đám người còn lại nghe thấy lời này, cũng cảm thấy có chút lý lẽ
Ninh Thư có chút choáng váng, người trước mặt cậu cũng đang mờ dần, cậu vội lắc đầu một cái, liền bị một tay nắm lấy cằm.
Một người đàn ông khác bắt đầu đổ một chất lỏng nào đó vào miệng cậu. Ninh Thư theo bản năng cảm thấy đây nhất định không phải là thứ tốt gì, giãy dụa thân mình một chút, nhưng vẫn bị rót vào toàn bộ, cổ bắt đầu ho khan không ngừng.
"Được rồi, đem người cho vào đi."
Ninh Thư chỉ cảm giác như mình bị khiêng vào một loại địa phương nào đó vừa nhỏ hẹp, vừa tối đen, cậu nhắm chặt hai mắt. Trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt thiếu niên.
Nóng quá......
______________
Lúc này tại một căn phòng riêng khác. Bầu không khí cũng vừa vặn. Mọi người chơi một hồi, rồi bắt đầu trò chuyện với nhau, Cố Sâm vẫn như cũ im lặng không nói gì, tựa người vào sofa.
Một số người đề nghị chơi một cái gì đó tươi mới. Không thể chỉ chơi mỹ nữ, mà đến mỹ thiếu niên cũng tới mấy người.
Tuy rằng hôm nay là sinh nhật Lý Hoành, nhưng hôm nay tâm tình hắn tốt, nên cũng không ngăn cản.
Mỹ thiếu niên bị gọi lên. Một vị công tử trong đó ôm một người, sau đó nhướng mày nói: "Cố thiếu ngài muốn một người không? "
Trong phòng không phải ai cũng biết chuyện Cố Sâm với người đám người kia, người không hiểu đương nhiên mở miệng nói: "Cậu điên rồi, dám bảo Cố thiếu chơi cái này. "
Một người trong đó vội làm dịu bầu không khí nói: "Cũng đừng a, Cung tiểu thư sắp về nước rồi, vạn nhất để cho nàng biết những chuyện này, không tốt cho lắm..."
Lời nói còn chưa dứt liền bị một âm thanh đánh gãy : "Có liên quan gì đến cô ta?"
Người kia sửng sốt nhìn về phía thiếu niên, liền đối mặt với đôi mắt tựa phi tự tiếu của hắn.
Người này nuốt nước miếng, không biết lời nói của Cố Sâm là có ý gì.
Người trong giới không ai không biết, tin tức Cố gia cùng Cung gia là thông gia với nhau, thông tin này đều đã truyền đi khắp nơi. Nếu không phải có tiểu thư của Cung gia trấn áp, không biết sẽ có bao nhiêu thiên kim tiểu thư muốn quấn lấy Cố Sâm.
Thiếu gia ôm mỹ thiếu niên nói:
"Những thứ này sao có thể là vừa lòng Cố Thiếu được chứ, bất quá ta dám cam đoan, có một người, Cố thiếu nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú đây. "
Cố Sâm tựa lưng vào ghế, lạnh lẽ châm thêm thuốc, không nói gì. Cũng không ai thấy rõ vẻ mặt hiện giờ của hắn.
Vị thiếu gia này còn tưởng rằng thiếu niên ngầm đồng ý với mình, liền gọi điện thoại một cái, lộ ra tươi cười nói:
"Mang người vào đi. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com