Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

165.Người đẹp nghiêng nước (4)

"Diệp Tướng quan uy quá thịnh, đã gây ra sự bất mãn của phụ hoàng, hắn ta lại có thế lực, môn sinh danh nghĩa lại nhiều, cái gọi là cây đổ bầy khỉ tan, không có lợi ích ai sẽ giúp hắn ta? Mẫu hậu việc này không cần nhắc lại."

Kỳ thật không chỉ có Hoàng Hậu nhọc lòng Ngụy Tử Ngọc không có Thái Tử Phi, đương kim cùng triều đình gần đây đối với hôn sự của hắn ta nhiều lần thảo luận, nói đến nền tảng lập quốc, Thái Tử đương nhiên phải sớm lập Thái Tử Phi. Khả năng ngụy biện của Ngụy Tử Ngọc cực mạnh, đại khái chỉ có khi đối diện với Diệp Trăn hắn ta mới tức đến hộc máu, chuyện này tự nhiên tạm thời gác lại.

Lý Ôn cẩn thận nói: "Điện hạ, việc này chỉ sợ không thể kéo dài được bao lâu, Diệp tiểu thư đã thành thân, đó là sau này... Diệp tiểu thư chỉ sợ cũng không thể tiến vào cửa cung."

Lý Ôn được Ngụy Tử Ngọc coi trọng khó có được bị phạt quỳ tường đầu, hắn ta lau mồ hôi, may mắn thay, Thái Tử gia nhà mình cuối cùng không bị sắc đẹp làm mê muội cắt đầu hắn ta, ừm, lý trí vẫn còn.

Diệp Mẫn cũng phát hiện Ngụy Tử Ngọc gần đây không chỉ không thích nàng ta, mà ngay cả ánh mắt nhìn nàng ta cũng đặc biệt lạnh băng, như là con rắn quấn trên cổ, có thể tùy thời đoạt đi hơi thở của nàng ta.

Nàng ta nhịn hồi lâu, cuối cùng ở một lần vào cung cùng Thái Hậu mới tìm được cơ hội nói chuyện với Ngụy Tử Ngọc. Nàng ta ăn mặc cực kỳ đẹp, lăng la tơ lụa, kim thoa ngọc sức, cả người sặc sỡ chói lọi, rực rỡ lấp lánh, ánh mắt nhìn Ngụy Tử Ngọc vừa bị thương lại vừa nghi hoặc: "Điện hạ, vì sao mỗi lần thấy ta, đều coi ta như không có gì? Ngài liền không muốn thấy ta như vậy sao?"

Ngụy Tử Ngọc khinh phiêu phiêu liếc nàng ta một cái: "Diệp tiểu thư tự trọng, ta cùng với ngươi vốn không có nửa phần giao tình." Nói xong câu này, hắn ta nhíu mày.

Diệp Mẫn lại là sắc mặt trắng bệch, những lời này giống như đang nói nàng ta không biết kiểm điểm! Là một nữ tử, nàng ta làm sao có thể chịu đựng được? Huống chi vẫn là xuất phát từ miệng người đàn ông nàng ta yêu thích.

Diệp Mẫn gắng gượng nhịn xuống mới không làm mình thất thố, nói: "Điện hạ nói quá lời, ta chỉ là hiểu lầm điện hạ là chán ghét ta, trong lòng sợ hãi mới có câu hỏi này."

Ngụy Tử Ngọc híp mắt "ừm" một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Diệp Mẫn dưới chân mềm nhũn, được nha hoàn bên cạnh đỡ mới không té ngã, tay nàng ta run rẩy, thẳng đến khi trở lại Tướng phủ, mới cuối cùng bật khóc lớn. Lưu thị kinh hoảng hỏi là xảy ra chuyện gì? Từ miệng nha hoàn biết được ngọn nguồn sự tình sau không tránh khỏi có chút tức giận: "Mẫn nhi con sao lại ngốc như thế? Con biết rõ cùng Thái Tử điện hạ không có quá nhiều giao tình, con hỏi lời này chẳng phải tự tìm không thú vị sao?"

Diệp Mẫn nói: "Con chính là quá khổ sở, Thái Tử ca ca vì sao cứ như vậy không thích con? Con muốn biết là vì sao, hắn không thích con ở đâu, con sửa lại không được sao?"

Lưu thị nói: "Con nếu quá trắng trợn, đàn ông đều sẽ không thích, huống chi là người đàn ông như Thái Tử, bên cạnh hắn người sùng bái hắn, ngưỡng mộ hắn, nguyện vì hắn sinh tử không đếm xuể, con vội vàng quá, hắn tự nhiên sẽ không để ý con."

Diệp Mẫn nói vậy nàng ta nên làm thế nào? Biện pháp gì cũng thử rồi, Thái Tử chính là không muốn liếc nhìn nàng ta một cái, nàng ta có thể làm thế nào?

Lưu thị thở dài: "Chờ đi."

"Còn phải đợi? Con đều sắp mười lăm, con còn phải chờ sao?"

"Chờ tuyển tú, đến lúc đó Hoàng Thượng chắc chắn vì Thái Tử cùng mấy vị hoàng tử khác tuyển phi, con biểu hiện xuất sắc được Hoàng Thượng tứ hôn, Thái Tử dù không muốn cũng không dám ngỗ nghịch."

Diệp Mẫn giống như thấy được hy vọng, nàng ta lau nước mắt, thề thốt chờ ngày đó đến. Nàng ta chỉ cần gả cho Thái Tử, trên đời này, cũng chỉ có Thái Tử xứng đôi nàng ta, nàng ta phải làm người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ.

Diệp Trăn dậy sớm không thấy Tần Chinh, nàng dậy sau mới biết được hắn ta đã ra ngoài đi dạo một chút, nói là hôm nay thời tiết rất đẹp, liền nghĩ ra ngoài xem, thấy nàng ngủ say nên không gọi nàng.

Tiểu Hỉ nói: "Hầu gia đối với tiểu thư tốt như vậy, ta thật cảm thấy vui vẻ cho tiểu thư, sau này chúng ta đều là ngày lành." Nàng ta lại lo lắng sốt ruột, "Nếu thân thể Hầu gia có thể tốt thì càng tốt."

Diệp Trăn dùng xong bữa sáng, nói: "Không cần suy nghĩ vớ vẩn, đi lấy quần áo ta đang may tới, hôm nay không ra ngoài nữa, ta muốn nhanh chóng may xong quần áo."

"Vâng!"

Diệp Trăn may y phục một lát, buổi trưa quản gia tới tin tức nói Hầu gia bên ngoài gặp được vài vị bằng hữu, khả năng phải về muộn một chút. Diệp Trăn nói: "Hầu gia cùng bạn bè giải sầu cũng là tốt, ngươi lát nữa đưa một cái áo choàng cho Hầu gia, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh."

Quản gia ôm áo choàng liền đi.

Thẳng đến buổi tối, Tần Chinh cuối cùng cũng trở về, hắn ta trông tâm trạng rất tốt, thậm chí có chút thần thái phi dương, biểu hiện trực tiếp nhất là Diệp Trăn ở hầu hạ hắn ta tắm gội thì bị hắn ta kéo xuống bồn tắm.

Diệp Trăn bị dính đầy nước, quần áo và tóc đều bị ướt sũng, mỏng manh dính sát vào người cũng không che được gì, nàng nắm lấy ngón tay hắn ta đang cởi quần áo nàng: "Hầu gia không thể, cẩn thận lại cảm lạnh."

Hắn ta hôn trán nàng: "Sẽ không."

Diệp Trăn lườm hắn ta một cái, đẩy ra hắn ta bọc quần áo ướt sũng ra khỏi bồn tắm, "Thiếp không hồ nháo với chàng, Hầu gia mặc tốt quần áo tự mình ra đi."

Tần Chinh nhìn bóng dáng quyến rũ của nàng, ngửa mặt dựa vào thành bồn, cong môi nhẹ nhàng cười cười.

Một đêm ôn tồn, phong nguyệt vô biên.

Cũng chính là ngày hôm sau, Diệp Trăn lại bị nhét một tờ giấy, nàng mở ra xem, trên đó viết: Sớm về.

Chữ viết này nàng lại quen thuộc không gì bằng, là Ngụy Tử Ngọc.

Nàng xem xong vẫn như cũ đốt tờ giấy.

Ký chủ đối với Ngụy Tử Ngọc là yêu mà không được, vốn là nhớ nhung, ở khoảnh khắc phát hiện hắn ta là Thái Tử tôn quý, trong lòng nàng liền thập phần phức tạp.

Lúc đó Ngụy Tử Ngọc đã được Hoàng Thượng ban hôn, thân phận nàng là nữ chủ nhân Hầu phủ, trượng phu mới mất, nàng cùng hắn ta vĩnh viễn không còn khả năng.

Nàng vốn nghĩ giữ một tòa phủ này sống hết đời, lại không nghĩ Ngụy Tử Ngọc thường xuyên lén lút vào phủ tìm nàng không nói, sau khi hắn ta xưng đế còn muốn đón nàng vào cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com