167.Người đẹp nghiêng nước (5)
Từ sau lúc này, Diệp Trăn cứ cách mấy ngày là có thể nhận được một tờ giấy bảo nàng sớm về, xem chữ viết còn đều là do Ngụy Tử Ngọc viết, hắn ta gấp gáp như thế, nghĩ đến là đã điều tra rõ chân tướng ký chủ gả vào Hầu phủ ngày xưa.
Ngụy Tử Ngọc tuyệt đối không phải người dễ bị lừa, có thể làm hắn ta không thoải mái, hắn ta đương nhiên cũng sẽ khiến đối phương không thoải mái, Diệp Tướng phá hoại nhân duyên của hắn ta, hắn ta liền có thể ghi hận hồi lâu, hao hết tâm tư thủ đoạn trả thù. Mà Diệp Tướng còn cố ý gả Diệp Mẫn cho Ngụy Tử Ngọc làm phi, việc này sau này e rằng không có khả năng, vừa lúc dập tắt giấc mộng Hoàng Hậu của Diệp Mẫn.
Diệp Mẫn lòng dạ hẹp hòi, tâm tư ác độc, đã từng nàng ta còn muốn hủy hoại mặt ký chủ, đáng tiếc bị Lưu thị ngăn cản, Lưu thị nói Diệp Trăn là người phải gả vào Hầu phủ, lại là đương kim tự mình tứ hôn, nếu hủy hoại mặt sau đương kim hỏi họ không cách nào giải thích, huống chi cho dù Quán Quân Hầu phủ đã thất thế, rốt cuộc là Hầu gia, thân phận tôn quý, gả một người phụ nữ xấu qua đó chỉ sợ muốn kết thù.
Lưu thị nghĩ thấu đáo, nàng ta không cho rằng một quả phụ tương lai có thể gây ra sóng gió gì: "Ngươi đem tâm tư dùng nhiều ở Thái Tử trên người, Diệp Trăn căn bản không đáng sợ hãi."
Diệp Mẫn chưa từng để Diệp Trăn vào mắt, nàng ta chỉ là thuần túy ghen ghét khuôn mặt kia của nàng: "Diệp Trăn khẳng định cực kỳ giống mẹ nàng, mới có thể sinh ra một khuôn mặt giống như yêu tinh như vậy."
Ánh mắt Lưu thị hoảng hốt một chút, Lý thị xác thật là một mỹ nhân, nếu không Diệp Nhạc cũng sẽ không cưới nàng ta làm vợ, nhưng người phụ nữ kia lại đẹp lại thì sao? Vô quyền vô thế không có giá trị lợi dụng chỉ có thể bị từ bỏ.
"Diệp Trăn cùng mẹ nàng giống nhau đều là hồng nhan họa thủy, là số đoản mệnh!"
Lưu thị nhíu mày không vui: "Được rồi, về sau đừng nhắc lại nàng ta."
Diệp Mẫn: "... Mẹ?"
Lưu thị nói: "Chính con tự suy nghĩ kỹ, đừng làm chuyện ngu xuẩn."
Diệp Mẫn bị huấn, trong lòng có chút không vui, chẳng lẽ nàng ta nói sai rồi sao? Diệp Trăn vốn chính là hồ ly tinh. Nàng ta tức giận bất bình.
Lưu thị trở lại phòng, nhớ tới bộ dáng Lý thị chết thảm trong vũng máu vẫn không ngăn được lòng còn sợ hãi.
Y phục của Diệp Trăn cuối cùng cũng may gần xong, đây vẫn là bộ y phục đầu tiên nàng làm, liền gấp không chờ nổi khoa tay múa chân trên người Tần Chinh: "Hầu gia mau mặc vào cho thiếp xem, không hợp thân thiếp còn sửa."
Tần Chinh nói: "Phu nhân làm tất nhiên sẽ không không hợp thân."
Diệp Trăn mím môi cười giận hắn ta: "Hầu gia chỉ biết nói lời hay làm thiếp vui vẻ."
Tần Chinh mỉm cười cầm quần áo mặc vào, Diệp Trăn ở bên hầu hạ, tự mình thắt dây áo, như vậy vừa nhìn, thật đúng là rất vừa người, không dài không ngắn, vừa vặn một bộ. Mặc vào bạch y Tần Chinh tuy rằng trông càng mảnh khảnh, nhưng lại ôn nhuận trong sáng, phảng phất trích tiên.
Diệp Trăn ôm eo hắn ta cằm gối lên ngực hắn ta, nói: "Phu quân thật là đẹp mắt."
Ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông điểm điểm chóp mũi thanh tú của nàng: "Phu nhân càng đẹp mắt."
Nàng "xì" một tiếng cười ra tới, giống như hoa phù dung nở rộ, đẹp đến không gì sánh được, ánh mắt sáng ngời, thanh lệ động lòng người, Tần Chinh cúi đầu hôn chóp mũi cùng môi nàng, cuốn lấy ánh sáng càng mê người lộ ra ở đáy mắt nàng.
Hôm nay hắn ta liền mặc bộ đồ mới Diệp Trăn tự tay làm mang theo nàng đi dạo khắp nơi, Diệp Trăn cảm thấy đàn ông có lẽ đều là thích khoe khoang, giống người đàn ông trầm ổn như Tần Chinh, hắn ta đều là âm thầm khoe khoang.
Buổi tối cởi y phục thời điểm còn gấp đến chỉnh chỉnh tề tề, hắn ta làm gì cũng cẩn thận nghiêm túc, thong thả ung dung lại trầm ổn có tự, làm như vậy, liền đặc biệt động lòng người.
Hắn ta âm thầm khoe khoang một ngày, buổi tối thời điểm liền cũng đặc biệt kích động, Diệp Trăn cùng hắn ta ở bồn tắm náo loạn một hồi, nằm về trên giường lại là một phen dây dưa, Diệp Trăn có chút giận hắn ta, ngồi ở trên người hắn ta khi liền học bộ dáng hắn ta cùng hắn ta mười ngón tay đan vào nhau ấn ở bên gối.
Hắn ta hơi giật mình, nhìn người phụ nữ ánh mắt liễm diễm trên người, tóc đen nhu thuận như mực giống nhau tản trên vai, chảy xuống khi như có như không quét ở ngực hắn ta, nàng cắn môi chịu đựng bị căng đến chua xót khó nhịn, thực hiện được sau kiều tiếu cười, vẻ ngây thơ tất cả đều là vũ mị động lòng người.
"Phu nhân."
"... Hửm?"
Hô hấp Tần Chinh càng nặng, xoay người đè nàng xuống.
Thời gian tiến vào tháng bảy, Tần Chinh nói bọn họ giữa tháng 8 liền hồi kinh, khi đó qua mùa mưa thuận tiện ngựa xe đi lại, người cũng có thể nhẹ nhàng một chút. Diệp Trăn đương nhiên đều tùy hắn, tờ giấy Ngụy Tử Ngọc đưa tới cũng toàn bộ bị đốt hủy.
Bởi vì thời gian cũng đủ đầy đủ, Diệp Trăn cùng Tần Chinh gần như đi khắp Lương Châu, bất quá Diệp Trăn còn có chút nơi không đi, cũng là nơi rất gần nàng, chính là núi sau biệt trang.
Mảng núi này liên miên phập phồng, bóng râm rợp mát, cây cối cao lớn, cỏ cây tươi tốt.
Nghe dân bản xứ nói, trong núi này cũng thập phần nguy hiểm, thường xuyên có mãnh thú lui tới, ngoại trừ thợ săn hoặc là người lên núi đốn củi, gia đình bình thường ít có lui tới.
Diệp Trăn cũng chỉ ở bên cạnh đi lại, Tiểu Hỉ cảm thấy cánh rừng kia như hồng thủy mãnh thú không cho nàng tới gần, Tần Chinh cũng sẽ không dẫn nàng đi chỗ đó vui chơi, hắn ta nói: "Không để phu nhân mạo hiểm."
Diệp Trăn ôm cánh tay hắn ta chầm chậm đi tới, nàng đối với sự vật xung quanh lòng hiếu kỳ đều sẽ không quá nặng: "Thiếp cũng không muốn nhìn không thấy phu quân."
Nàng và hắn ta tuy rằng thường xuyên ở bên nhau, nhưng cũng không phải cả ngày đều dính lấy nhau, Tần Chinh cũng không phải mỗi ngày đều phải ra ngoài, thời gian hắn ta nhiều hơn vẫn là ở trong thư phòng đọc sách viết chữ, Diệp Trăn cũng sẽ không thường xuyên đi quấy rầy hắn ta, ngược lại thường xuyên bảo phòng bếp đưa chút nước canh qua đó, nhắc nhở hắn ta nghỉ ngơi.
Diệp Trăn mới đến khi thường xuyên du ngoạn, làm xong quần áo sau cũng bắt đầu xem xem viết viết chữ, nàng viết chữ không có mục đích, nghĩ thời đại này y học lạc hậu, liền nhặt một ít bệnh lý đơn giản viết, còn có phòng ngừa bệnh dịch sau đại tai đất hoang, viết xong sau một lần đi phố xá nàng thuận tay liền cho một tiệm thuốc.
Vị đại phu này có lòng nhân hậu, nghe nói hắn ta mỗi tháng đều có chữa bệnh từ thiện, khám bệnh không nổi hắn ta cũng sẽ miễn phí tặng thuốc, ngẫu nhiên có nơi nào đó đại tai bệnh nặng bọn họ cũng sẽ đưa đi dược liệu, là một đại thiện nhân.
Nàng không quá để tâm, đã cho liền đi rồi, Tiểu Hỉ kỳ quái nói: "Tiểu thư làm sao lại có y thư?"
Diệp Trăn nói: “Trước kia ta đọc thấy trong sách, ghi nhớ lại, mấy hôm nay tập viết cho quen tay. Nghĩ đến dân đang khổ, ta chẳng giúp được bao nhiêu, đành dốc chút sức nhỏ nhoi vậy thôi.”
Hồi môn của Lý thị không nhiều, các loại thư tịch lại không ít, lúc trước Lý thị khó sinh sau khi chết Diệp Trăn bị đưa đi, Diệp Tướng vì khoan dung sự nhân hậu và bất đắc dĩ của hắn ta, cùng đưa vào chùa miếu còn có không ít tiền tài cùng thư tịch, cũng mời lão sư dạy dỗ nàng, cho nên cuộc sống Diệp Trăn trôi qua không tính khó, nhưng cũng một mình bên ngoài tự sinh tự diệt, đương nhiên Diệp Tướng tuy rằng đối với nàng chưa từng có nhiều quan ái, lại cũng không có thập phần hà khắc nàng, nàng không thể hận nổi Diệp Tướng.”
Thật sự hận Diệp Tướng, đại khái là ở lúc nàng chết, biết được mẹ nàng là bị người hãm hại khó sinh mà chết, trong đó càng có sự ngầm đồng ý của Diệp Tướng.
Ký chủ chết ở trong cung, Ngụy Tử Ngọc trước đây lén lút, làm Hoàng đế sau liền trắng trợn táo bạo, trong lịch sử cưới vợ quan ví dụ không phải không có, Ngụy Tử Ngọc làm đến tự nhiên đã chịu không ít lực cản, hắn ta rốt cuộc mới đăng cơ không lâu, thời cuộc còn chưa xong, phụ hoàng hắn ta để lại cho hắn ta một đống cục diện rối rắm chờ hắn ta xử lý, phản đối tiếng nói rất nhiều, vô luận triều đình vẫn là hậu cung, người ngăn cản hắn ta có rất nhiều, chỉ là ai cũng không thể thật sự ngăn cản hắn ta.
Đáng tiếc ký chủ vào cung sau thân thể nàng một ngày kém quá một ngày, mới đầu còn tưởng rằng là mình bị bệnh, sau lại mới biết là bị người hạ độc.
Diệp Trăn phải vì ký chủ báo thù, tại Đại Ngụy hoàng quyền tối thượng này, Ngụy Tử Ngọc là lựa chọn tốt nhất.
Nàng trước đây dẫn đường hắn ta tra ra khó xử của ký chủ để lại chướng ngại cho Diệp Tướng, như vậy lần này Diệp Mẫn liền không thể là Thái Tử Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com