Chương 10
Đào gia không giàu có, quanh năm suốt tháng chỉ có ngày mùa và lúc ăn tết có thể nhìn thấy vài món thức ăn mặn, ngày thường đừng nói là ăn thịt, trong đồ ăn dầu muối cũng không có nhiều lắm.
Đương nhiên, không chỉ một nhà Đào gia ăn như vậy, tất cả người trong thôn đều ăn như thế này, không có tiền, ăn uống phải tính toán.
Lúc này nông thôn không thể so sánh cùng hiện đại, hiện đại rất nhiều nông thôn nhưng không thiếu đô thị cấp 1.
Mà thời đại nông gia này, con người căn bản làm việc để sinh tồn.
Thuế đồng ruộng, lao dịch, binh dịch, thiên tai, bọn họ trừ bỏ yêu cầu tồn tại ăn no mặc ấm, kéo dài đời sau, bên ngoài căn bản không còn ý tưởng nào khác, nếu như có thì mười ý tưởng có thể có một cái thành công không chừng.
Cổ nhân sinh hoạt gian khổ, không phải ngoài miệng mà nói, mà là thật sự gian khổ.
Ninh Diệu Trạch đã từng có thời gian tham gia quân ngũ ăn qua thảo căn, ăn qua vỏ cây, thậm chí còn ăn qua thịt sống, lúc đó là dưới tình huống bất đắc dĩ, nếu ngày thường mà nói hoàn cảnh sinh hoạt của bọn họ vẫn không tồi.
Cơm trưa của Đào gia, hắn thật sự cảm thụ một phen, cái gì kêu ăn cỏ ăn trấu.
Trên bàn cơm Đào gia thấy được một món thức ăn mặn, cải trắng xào một mâm thịt mỡ, thịt không nhiều lắm, hơn nữa sắc hơi mỏng.
Trừ món đó ra ra thì Ninh Diệu Trạch còn thấy hai món ăn khác, một cái là dưa muối, ở đây nghiên cứu chế tạo cái loại dưa muối này; một cái khác là rau trộn dưa chuột, khối lớn dưa chuột, nhà này dùng làm tương hột rau trộn.
Đồ ăn chỉ có ba món, trừ bỏ cải trắng xào thịt không nhiều lắm, còn hai món ăn khác tuyệt đối ăn đủ no.
Lại xem trong chén cơm, muốn nói là cơm thật ra không tính là cơm, gạo lức cùng bột ngô trộn với nhau nấu thành cháo, còn không phải hoàn toàn là cơm.
Lúc tất cả mọi người nhấc đũa, Ninh Diệu Trạch nếm một ngụm trong chén cháo, cái loại cảm giác này hắn thật sự không cách nào hình dung, nuốt thì không thể nuốt xuống, lại không thể nhổ ra, cháo ở trong miệng không ngừng nhai không ngừng nhai, nhai nát nhừ hắn vẫn không thể nuốt vào.
Đào Thanh chiếu cố ba hài tử ăn cơm cũng không rảnh quản hắn, Ninh Diệu Trạch nhìn những người khác ăn ngon miệng, giãy giụa hồi lâu mới đem cháo trong miệng nuốt xuống.
Sau đó Ninh Diệu Trạch không bao giờ chạm chén cơm nữa, ngược lại đi kẹp dưa chuột, đồ ăn khác hắn không biết hương vị là cái dạng gì, nhưng cái này là dùng tương hột rau trộn dưa chuột hẳn là không kém đến mức chạy đi đâu, nếu cái này không thể ăn, Ninh Diệu Trạch cảm thấy hắn rất có khả năng lúc mình kiếm được tiền thì đã bị đói chết.
May mắn, hương vị dưa chuột vẫn có thể ăn được, nông gia làm hương vị tương hột giống nhau nên sẽ không quá kém.
Ninh Diệu Trạch ăn chầu này cũng chỉ ăn dưa chuột, trong chén cơm của hắn toàn bộ cho mấy tiểu tử kia ăn, cải trắng xào thịt Đào Thanh gắp cho hắn mấy đũa hắn mới ăn, còn bản thân thì một chút cũng không đụng tới.
Đương nhiên, dưa muối hắn cũng không ăn, bởi vì không ăn cơm, ăn dưa muối xong liền cảm thấy không ổn.
Người Đào gia tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nghĩ đến Ninh Diệu Trạch hôn mê lâu như vậy mới vừa tỉnh lại, miệng không có hương vị, ăn dưa chuột mang theo vị cay cũng bình thường, cho nên cũng không ai nói cái gì.
Chỉ có Ninh Diệu Trạch rõ ràng tình huống như thế nào, hắn mà ăn dưa chuột cũng không tốt, bụng hắn rỗng thời gian dài, vừa tỉnh lại nước còn chưa có uống một ngụm nhưng lại đi ăn đồ cay, có thể chịu được mới là lạ.
Ninh Diệu Trạch ăn cơm chiều, được một chút cái bụng bắt đầu đau, Ninh Diệu Trạch nhịn rồi lại nhịn, thật sự là nhịn đau không được mới rên ra tiếng.
Ăn cơm trưa xong, người Đào gia đều đã xuống ruộng làm việc, nhà để lại cho Đào Thanh nhìn, bên này mới vừa tống cổ mấy hài tử đi ngủ Đào Thanh quay đầu thấy được tình huống của Ninh Diệu Trạch không đúng, vội vàng chạy tới: “Diệu Trạch, ngươi làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?”
Ninh Diệu Trạch trong đầu nói, trên người hắn có nhiều chổ không thoải mái, tay đau, đau đầu, hiện tại còn có thêm bụng đau, nhưng nói ra những lời này cũng khó khăn.
“Nước… Nước sôi, đi… Đi nấu nước sôi tới, ta bụng đau……”
Thật vất vả nói xong một câu, Ninh Diệu Trạch đã đau không chịu được, nếu không phải tay còn bị thương, hắn đã nằm sắp trên mặt đất lăn lộn.
Ớt cay kích thích dạ dày, không có dược không thể hết, có thể miễn cưỡng bớt đau một chút cũng cũng chỉ có nước sôi.
May mắn thời điểm vừa mới nấu cơm, có nấu một ít nước để ở bếp, cho nên Đào Thanh đến phòng bếp thật nhanh lấy nước sôi đem lại.
Ninh Diệu Trạch uống vài ngụm, sau đó lại kêu Đào Thanh đỡ hắn nằm trên giường, qua một hồi mới chậm rãi hoàn hồn, cả người đều là mồ hôi, cả người giống trong nước mới ngoi lên.
Đào Thanh cũng không so với Ninh Diệu Trạch tốt hơn chút nào, một là lo lắng Ninh Diệu Trạch tới sốt ruột, hai là thời tiết quá nóng, vả lại chính vì Ninh Diệu Trạch nên mới chạy tới chạy lui, cả người đều bị ướt đẫm.
Ninh Diệu Trạch nhìn Đào Thanh như vậy, thật ngượng ngùng: “Thực xin lỗi, đều là ta không tốt, làm ngươi sốt ruột.”
Đào Thanh lắc đầu “Nói cái lời gì vậy, muốn trách cũng là trách ta, là ta không nghĩ tới ngươi vừa mới tỉnh, ăn không được mấy thứ này, nếu ta sớm nghĩ đến ngươi, ta nấu cháo khác bụng ngươi cũng sẽ không đau.”
Ninh Trạch cười cười “Không trách ngươi, ta cũng không nghĩ tới, hiện tại đã không đau, còn may mà ngươi chạy tới chạy lui giúp ta.”
Đào Thanh đột nhiên duỗi tay ôm lấy Ninh Diệu Trạch, có chút nghẹn ngào nói “A Trạch, ngươi ngàn vạn không thể có việc gì, bằng không ta cùng hài tử nên làm cái gì bây giờ? Bọn chúng còn nhỏ như vậy .”
Ninh Diệu Trạch nghe xong lời này, cũng cười không nổi.
Hắn không biết nên an ủi người trước mặt này như thế nào, hắn muốn nói người ngươi tâm tâm niệm niệm đã không còn nữa, thân thể này đổi thành một người khác sao?
Không, đương nhiên không thể nói, không thể nói lời này, nếu nói ra đối với Đào Thanh có bao nhiêu tàn nhẫn, chuyện này mà nói ra đến lúc đó người khác khẳng định nhìn hắn như yêu ma quỷ quái.
Ninh Diệu Trạch âm thầm hạ quyết tâm, việc này tuyệt đối không thể nói, vì lại được cái mạng nhỏ lần nữa, cái gì cũng không thể nói.
Nhìn người trong lòng ngực mình, Ninh Diệu Trạch ở trong lòng thở dài, dùng cái tay không bị thương của mình vỗ vỗ lưng Đào Thanh, trịnh trọng hứa hẹn “Yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì, ta sẽ hảo hảo cùng ngươi cùng nhau kiếm tiền lo cho cuộc sống sau này, nuôi hài tử lớn.” thay thế người kia hảo hảo chiếu cố các ngươi.
Người trong ngực này giống người mình thích lớn lên, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, trong lòng Ninh Diệu Trạch thật sự rất có hảo cảm với Đào Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com