Chương 13
Ba hài tử ở trong nhà ngủ một lát lúc sau tỉnh dậy chạy ra ngoài chơi dù sao hài tử còn nhỏ, ban ngày phát sinh chuyện, hài tử không biết chuyện như thế nào, dù sao chỉ cần ở cùng a cha và a ma là được.
Lúc Ninh Diệu Trạch ra tới, ba hài tử đang đứng ở trong sân, mới từ bên ngoài trở về, cả người đều là bùn, trên mặt dơ hề hề, trên quần áo cũng dính đầy bùn và cọng cỏ, cũng không biết là đi nơi nào chơi trốn tìm hay là lăn lộn.
Nhìn Ninh Diệu Trạch ra tới, ba hài tử nháy mắt nhào tới, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, Quả nho lớn nhất, nói chuyện lưu loát, ôm chân Ninh Diệu Trạch làm nũng “A cha, cha đã tỉnh a! Cha đã ngủ rất lâu.”
Ninh Diệu Trạch một tay ôm Quả nho lên, nhỏ giọng nói “Hiện tại cha đã tỉnh, con có cao hứng hay không?”
Ninh Diệu Trạch không có hài tử, đối với hài tử người khác cũng không tiếp xúc nhiều, bởi vì hắn cảm thấy hài tử là sinh mệnh quá mức yếu ớt, không cẩn thận sẽ bị thương, cho nên hắn tình nguyện không cùng hài tử tiếp xúc, cũng miễn cho hắn nhìn thấy cái không nên nhìn.
Nhưng đối với ba hài tử này, Ninh Diệu Trạch trong lòng có chút áy náy, dù sao hắn chiếm thân thể phụ thân bọn chúng, thân sinh của bọn họ, nếu không có hắn người từ thế giới khác đến mà nói, nói không chừng thân sinh phụ thân của bọn hài tử vẫn còn sống.
Cho nên Ninh Diệu Trạch quyết định hảo hảo yêu thương mấy hài tử này, muốn bọn nhỏ trở thành thân sinh của mình mà thương.
Quả nho biểu đạt mình rất vui mừng cho Ninh Diệu Trạch xem, sau đó lại cẩn thận hỏi “Cha, cha còn ngủ giống như lúc trước, ngủ thật lâu sao?”
Cha tỉnh Quả nho tự nhiên sẽ vui vẻ, nhưng mà lại lo lắng cha về sau còn sẽ giống lúc trước ngủ thật lâu, cho nên trong lòng vẫn có chút bất an.
Ninh Diệu Trạch thả Quả nho xuống dưới, đem ba hài tử kéo vào trong lòng ngực “Yên tâm đi, cha sẽ không ngủ tiếp, cha ngủ đã lâu như vậy, cha cũng sẽ không cho các con đói bụng, bị người khác khi dễ, các con chỉ cần ngoan ngoãn lớn lên là tốt rồi.”
Hai tiểu hài tử còn nhỏ nghe không hiểu Ninh Diệu Trạch nói gì, Quả nho cũng là cái hiểu cái không, chỉ nghe Ninh Diệu Trạch nói sẽ không ngủ lâu như vậy nữa rất cao hứng.
Nói cho mấy hài tử cũng không thể nào hiểu, cho nên rất nhiều lời Ninh Diệu Trạch không thể nói, đối với tình huống nghe không hiểu hắn cũng không nói nhiều, ngồi với mấy hài tử một lát kêu hài tử đi rửa tay.
Quần áo trên người phỏng chừng không có tiền mua, dù sao bọn họ hiện tại không có tiền, Đào gia tuy rằng có tiểu hài tử, nhưng chủ nhân nhà này không ở nhà, Ninh Diệu Trạch là thân thích cũng không thể trực tiếp đi lấy quần áo của hài tử người khác cho con mình mặc.
Rửa tay xong rồi, Ninh Diệu Trạch dẫn hài tử đến phòng bếp cùng Đào Thanh nói chuyện, hai đứa nhỏ vây quanh bọn họ kêu cha a ma vui sướng.
Đào Thanh vội vàng, không rảnh bồi mấy hài tử nháo, mấy hài tử thấy vậy vây quanh Ninh Diệu Trạch, lúc này Ninh Diệu Trạch thật ra không cảm thấy hài tử phiền, chủ yếu là hài tử không khóc, Ninh Diệu Trạch cảm thấy không tồi.
Cùng hài tử nháo, đồng thời Ninh Diệu Trạch cũng không quên hỏi Đào Thanh một chút sự tình hiện tại.
Từ trong miệng Đào Thanh mà biết được, hắn tên là Ninh Diệu Trạch, ở Ninh gia đứng thứ ba, trên có hai ca ca, dưới một đệ đệ hán tử, còn có hai đệ đệ là ca nhi.
Đào Thanh cũng đem gia đình của mình giới thiệu một chút, còn có thôn bọn họ ở, thôn tên là Hàm Ninh thôn, là thôn lớn nhất xung quanh, hai trăm hộ nhân gia, người ở có đến hai ba ngàn.
Chuyện này đối với Ninh Diệu Trạch có thể tiếp thu, duy nhất làm hắn không thể lý giải chính là nơi này có hai loại người là hán tử cùng ca nhi, ca nhi có thể sinh hài tử, lúc sinh ra giữa mày có nốt ruồi đỏ, có thể phân chia ra được ca nhi với nữ nhân hiện đại giống nhau, có tử cung, có thể dựng dục hài tử, đồng thời ca nhi cũng có thể làm ca nhi khác mang thai, có chổ giống người song tính.
Đối với chuyện này Ninh Diệu Trạch rất kinh ngạc, hắn sau khi nghe xong đôi mắt vẫn luôn nhìn Đào Thanh cùng ba hài tử, trong đầu vẫn luôn xoay quanh đều là ba hài tử này là Đào Thanh sinh, Đào Thanh sinh, sinh……
Tuy rằng vừa mới nghe thì cảm thấy có chút kỳ quái, vì cái gì ba hài tử này luôn kêu Đào Thanh là a ma, kêu hắn cha, hợp nhau là người một nhà, Đào Thanh giải thích như vậy hắn cuối cùng cũng minh bạch.
Ninh Diệu Trạch biết cổ đại có thể lập khế ước huynh đệ, cho nên hai nam nhân thành thân hắn thật ra không cảm thấy kỳ quái, hài tử cũng có thể nhận nuôi, người cổ đại giống nhau có thể sinh, lại còn có rất nhiều cô nhi khất cái gì đó.
Hiện tại nghe Đào Thanh nói xong, Ninh Diệu Trạch cũng không biết mình đang có cảm thụ gì, nói là kỳ quái đi, tựa hồ cũng không khó có thể tiếp thu, nhưng nếu nói không kỳ quái, tam quan vài thập niên kiếp trước lung lay sắp đổ.
Ninh Diệu Trạch cảm thấy mình yêu cầu tiêu hóa chuyện hắn vừa nghe được, vì thế hắn cũng không hỏi Đào Thanh chuyện khác, mang theo ba hài tử đi vào trong sân ngồi phát ngốc.
Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, người Đào gia khiêng một túi đồ vật trở lại.
Ninh Diệu Trạch muốn đi hỗ trợ, nhưng tay lại không thể động đậy, cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn.
Chờ đến khi đồ vật được a cha Đào Thanh để xuống mặt đất, Ninh Diệu Trạch rốt cuộc cũng biết đồ vật bên trong là gì, đều là hạt thóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com