Chương 18
Đào Thanh không thường đi lên trấn trên, đối với đường đi cũng không quen thuộc, loại y quán thì càng không có đi.
Trong thôn kỳ thật là có thổ lang trung, chỉ là thổ lang trung này có thể xem những bệnh cảm mạo linh tinh, giống loại tình huống của Ninh Diệu Trạch thì không xem được.
Lúc trước Ninh Diệu Trạch vừa được mang về Đào Thanh không phải không mời thổ lang trung tới xem, thổ lang trung cũng không có biện pháp gì, y thuật hắn không đủ, trên tay cũng không có dược liệu tốt, Đào Thanh chỉ có thể đi trên núi đào thảo dược trở về cho Ninh Diệu Trạch uống, giữ mệnh cho hắn, còn lại chỉ xem tạo hoá của Ninh Diệu Trạch.
Cho nên lần này là trực tiếp lướt qua nhà thổ lang trung đi lên trấn trên đi tìm đại phu.
Đào Thanh tuy rằng đối với trấn trên không quen thuộc, nhưng đại khái biết đi như thế nào, chổ y quán này xưa nay người tới không ít, Đào Thanh mang theo Ninh Diệu Trạch đi qua vài địa phương, bọn họ thấy được một vài y quán, Diệu Thủ Quán, Hồi Xuân Đường, Bảo Hòa Đường, mỗi cái y quán đều có người.
Bọn họ chọn một y quán nhiều người nhất đi xếp hàng, đây là lời Ninh Diệu Trạch nói, dù sao bọn họ đối với nơi này không hiểu biết, y quán ít người khẳng định có nguyên nhân, tỷ như nói giá cả quá lớn, tỷ như nói y thuật không tốt linh tinh.
Mà y quán nhiều người tới chứng minh được người ở đây được người khác tín nhiệm, đồng thời bên trong những người này cũng có rất nhiều người mặc quần áo tả tơi, theo chân bọn họ đều là người không có tiền, có thể tới xem bệnh chứng minh y quán này cũng không quá kém, cho nên Ninh Diệu Trạch mới lựa chọn tới y quán này.
Y quán này tên Tế Dân Đường, so sánh với y quán Hồi Xuân Đường, Diệu Thủ Quán lúc nãy, y quán này có vài phần cảm giác bình dân.
Trưa tháng bảy, thái dương treo cao nóng mãnh liệt, bọn họ đi một đường tới đây cũng chưa từng nghỉ ngơi, lúc này lại đứng xếp hàng, mồ hôi đã ướt đẫm quần áo.
Ninh Diệu Trạch đẩy Đào Thanh "A Thanh, ngươi qua bên kia ngồi nghỉ tạm một chút, chờ đến khi đến lượt ta ngươi hãy qua đây với ta."
Ninh Diệu Trạch cảm thấy mình da dày thịt béo phơi nắng một chút không vấn đề, nhưng Đào Thanh dù sao cũng là ca nhi, tuy rằng nhìn cường hãn, nhưng cũng không đổi được sự thật này, cho nên Ninh Diệu Trạch cảm thấy mình nên cần thiết che chở cho hắn một ít.
Đào Thanh nhìn Ninh Diệu Trạch lắc đầu: "A Trạch không có việc gì, ta ở chỗ này cùng ngươi, rất nhanh sẽ đến lượt."
Ninh Diệu Trạch duỗi tay nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn "Đi thôi, ngươi bị phơi đen ta sẽ đau lòng."
Đào Thanh nghe xong lời này, lập tức đỏ mặt, Ninh Diệu Trạch đối với hắn rất tốt, nhưng chưa bao giờ nói qua loại lời nói như thế này, đương nhiên cũng không chỉ có Ninh Diệu Trạch không nói, người nhà quê chỉ cần ăn no mặc ấm là không thành vấn đề, không nghĩ sẽ nói lời âu yếm như vậy, không có đối lập Đào Thanh cũng không cảm thấy gì.
Nhưng hôm nay vừa nghe lời này mới cảm thấy trong lòng ngọt ngào không chịu được.
Đào Thanh cứ như vậy bị Ninh Diệu Trạch dụ hống một câu ngoan ngoãn đi đến dưới mái hiên nghỉ ngơi.
Người ở hai bên bọn họ đều nhìn qua, bất quá những người này là tự mình tới, lúc Đào Thanh đi rồi còn nhìn Ninh Diệu Trạch cười cười vài câu.
Những người này cũng không có ác ý gì, Ninh Diệu Trạch cũng không ngại, dựa gần mấy người đó cứ như vậy trò chuyện.
Ninh Diệu Trạch cũng thuận tiện hỏi thăm cái tình huống y quán này, người quen thuộc nói với Ninh Diệu Trạch: "Đại phu ở y quán này chính là một đại phu tốt lại thiện tâm, hắn đa số xem bệnh cho nhiều người nghèo, không trả nổi phí khám bệnh, hắn thấy chúng ta là người nghèo đáng thương, trước nay không thu tiền phí khám, chỉ thu tiền dược, nhưng tiền dược ở đây so với các y quán khác rẻ hơn rất nhiều, cho nên những người nghèo như chúng ta đến chỗ này xem bệnh."
Nghe xong lời này Ninh Diệu Trạch liền an tâm, xác thật là yêu cầu hiện tại hắn cần nhất.
Cùng người ta trò chuyện một chút, cảm giác thời gian qua cũng mau, những người phía trước thật nhanh đã xem xong, đến phiên Ninh Diệu Trạch.
Đào Thanh lập tức đi theo, ở bên cạnh Ninh Diệu Trạch nhìn.
Đại phu xem bệnh là người trung niên, so với một đống đại phu có râu mà nói, người này rõ ràng tuổi còn rất trẻ, nhưng những người tới không nghi ngờ y thuật hắn không tốt, hiển nhiên là có chút tài năng.
Người nọ liếc mắt nhìn Ninh Diệu Trạch một cái, chỉ ghế đối diện: "Ngồi xuống, nói ngươi muốn xem cái gì?"
Ninh Diệu Trạch ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó đem đầu duỗi ra phía trước: "Trên đầu có thương tích, tay cũng bị gãy, đại phu ngươi nhìn xem còn có thể cứu không?"
Đại phu liếc mắt ghét bỏ nhìn Ninh Diệu Trạch một cái "Vết thương bao lớn, còn hỏi có thể cứu hay không thể cứu, người ở nơi này ta đảm bảo ngươi hoàn hảo không tổn hao gì."
Ninh Diệu Trạch cảm thấy đại phu này không chỉ có diện mạo trẻ, ngữ khí nói chuyện cũng thật trẻ, cũng không biết y thuật có trẻ hay không thôi.
Đại phu nhìn vết thương trên đầu Ninh Diệu Trạch: "Miệng vết thương này của ngươi tuy rằng thoạt nhìn rất lớn, nhưng cũng không bị thương nặng lắm, đắp chút dược qua không bao lâu là có thể tốt lên. Còn tay ngươi ra sao, đem tay nâng lên đây."
Ninh Diệu Trạch nâng tay lên cho đại phu xem, ngày hôm qua cột tấm ván gỗ còn chưa có gỡ xuống, đại phu nhéo cánh tay Ninh Diệu Trạch lăn qua lộn lại nhìn nhìn, sau đó lại đem tấm ván gỗ lấy xuống, cuối cùng đưa ra kết luận nói "Còn có thể cứu chữa, là ai trói bằng tấm ván gỗ này? Còn rất thông minh, nhưng trói có chút chậm trói sớm một chút tay ngươi có thể tốt sớm hơn."
Ninh Diệu Trạch nói "Là phu lang ta trói, lúc trước ta vẫn luôn hôn mê, hôm qua mới tỉnh lại, không chú ý việc này."
Đại phu có chút kinh ngạc nhìn Ninh Diệu Trạch: "Không nghĩ tới ngươi còn có thể nghĩ biện pháp như vậy, như vậy đi ngươi đem cụ thể cách trói cho ta, phí dược của ngươi ta không thu nữa, ngươi xem thế nào?"
Ninh Diệu Trạch không nghĩ tới việc này cũng được, đại phu kêu hắn nói ra khẳng định là không biết trói lại như thế nào, đại phu không nói cho Ninh Trạch biết, về sau sẽ làm như thế trên người những người khác, Ninh Diệu Trạch cũng không thể nói gì, cổ nhân không có gì là độc quyền.
Lúc trước trong nhà có thể không nói, hiện tại Ninh Diệu Trạch cảm thấy đại phu này cũng rất đủ ý tứ, nhưng hắn do dự mà không đồng ý, hắn có loại cảm giác mình đang chiếm tiện nghi người khác.
Đại phu thấy Ninh Diệu Trạch không nói lời nào, liền hỏi: "Như thế nào? Không đồng ý?"
Ninh Diệu Trạch nghe xong lời này vội vàng lắc đầu "Không phải, chỉ là cảm thấy chúng ta đang chiếm tiện nghi của ngươi."
Đại phu nghe được lời này nhíu mày: "Ta là nam nhân, ngươi có thể chiếm tiện nghi ta sao, chỉ cần nói đồng ý hay không đồng ý."
Đại phu mà tính tình bạo như thế này, Ninh Diệu Trạch ở trong lòng phun tào một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn Đào Thanh, Đào Thanh thấy Ninh Diệu Trạch đang nhìn mình, liền nói với hắn: "A Trạch, ngươi làm chủ."
Ninh Diệu Trạch nghĩ đến tiền trong túi bọn họ hiện tại ngượng ngùng, không biết xấu hổ gật gật đầu "Vậy đa tạ đại phu."
Đại phu lúc này mới vừa lòng, viết cho hắn phương thuốc "Được rồi, qua bên kia bốc thuốc, lấy xong dược cũng đừng đi, ta khám thêm một chút, khám xong rồi sẽ tới tìm các ngươi."
Ninh Diệu Trạch cùng Đào Thanh cầm phương thuốc gật đầu, sau đó đi ra lấy dược.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com