Chương 7
Xuyên Việt Chi Ở Núi Dựa Sông
Edit : Myo
________________
Thôn trưởng không phải là người trong tam đại họ* thôn này, nhưng có thể có được vị trí thôn trưởng này, cũng coi như là người tài, phải biết rằng ở thời đại này một thôn trưởng có thể quyết định toàn bộ sự việc trong thôn, thậm chí còn có thể trục xuất người đi khỏi thôn.
[Tam đại họ : Ba họ lớn Lý , Ninh , Đào]
Những người nếu bị trục xuất khỏi thôn, trừ phi là nhà có tiền, có thể ở lại thôn khác.
Nếu như người nghèo bị trục xuất khỏi thôn, cơ hồ không còn đường sống, cho nên người trong thôn sẽ không nghĩ là bị trục xuất khỏi thôn.
Đương nhiên, vô duyên vô cớ thôn trưởng cũng sẽ không đuổi người ra khỏi thôn, dùng để uy hiếp vẫn có thể.
Thôn trưởng cũng sẽ làm cái này, loại lời nói phân gia này không thể từ trong miệng hắn nói ra, chu toàn một chút còn có thể.
Vì thế thôn trưởng hỏi Ninh Diệu Trạch “Các ngươi thật sự muốn phân gia?”
Ninh Diệu Trạch phi thường khẳng định cùng với xác định, mới tỉnh dậy một chút hắn cũng đã nhìn ra, hắn không có khả năng ở nhà này, hơn nữa nếu hôm nay không đem nhà này phân ra, vậy về sau càng đừng nghĩ đến chuyện phân gia.
Ninh Diệu Trạch nói “Mong rằng thôn trưởng làm chủ cho ta, nhà chúng ta nhất định phải phân không phải vì chính chúng ta, là vì mấy hài tử, hài tử còn nhỏ như vậy ta làm a cha vô luận như thế nào cũng không đành lòng tận mắt nhìn thấy bọn chúng vô duyên vô cớ bị đánh.”
Đánh hài tử? Lời này khiến cho mọi người có chút không hiểu, sao đột nhiên lại lôi hài tử vào?.
Ninh Diệu Trạch không tiếp tục nói, một là hắn không biết những người bên trong gọi là gì, hai là cảm thấy nói nhiều ngược lại không tốt.
Ninh Diệu Trạch không nói, nhưng Đào Thanh nói “Thôn trưởng, Diệu Trạch nói rất đúng, ta cùng hắn ăn chút khổ không sao, nhưng hài tử còn nhỏ, hài tử từ buổi sáng đến bây giờ chưa ăn qua thứ gì, một nhà bọn họ đều ăn, không cho ta cùng Diệu Trạch không ăn ta không nói, nhưng hài tử tại sao lại không được ăn?”
Đào Thanh vốn dĩ đã ngừng khóc, lúc này lại bắt đầu khóc, thoạt nhìn đáng thương nhiều hơn.
Đào Thanh vừa khóc, a ma Đào Thanh đi ra “Hài tử của ta đáng thương như vậy, tại sao mệnh lại khổ như vậy a, đầu tiên là bị người ta đánh vào mặt, lại không phải là người tốt nhất trong nhà, hiện tại mấy hài tử cũng không được ăn cơm.”
Đào Thanh cũng ủy khuất, lập tức liền cùng a ma mình khóc thành một đoàn.
Bọn nhỏ bị đói, hiện tại thời tiết lại nóng, hơn nữa lúc nãy còn khóc, có chút chịu không nổi, ôm chân Ninh Diệu Trạch muốn ngủ.
Tiểu hài tử kêu mình là a cha, Ninh Diệu Trạch cũng biết đây là con của hắn, tuy rằng hắn không phải chủ nhân của thân thể này, nhưng nếu xuyên qua thân thể này, vậy hài tử tự nhiên sẽ là hài tử của hắn, hắn không thể cho hài tử mình chịu ủy khuất.
Vì thế Ninh Diệu Trạch nói “Thôn trưởng, ngài nói lời gì đi, bọn nhỏ còn nhỏ, một ngày không được ăn cơm, như vậy không thể được.”
Thôn trưởng tuy rằng do dự, nhưng thấy Ninh Diệu Trạch cùng Đào Thanh quyết tâm muốn phân gia, cũng dứt khoát gật gật đầu “Được, nếu các ngươi nhất định phải phân gia, vậy Ninh lão tam một nhà các ngươi tới thương lượng, nhìn xem nhà này muốn phân chia như thế nào .”
“Không được, không thể phân, ta không đồng ý phân gia!”
Ninh a ma nghe thôn trưởng nói đồng ý phân gia, lập tức liền từ trong phòng chạy ra, nói cái khác thì có thể, nhưng phân gia khẳng định là không muốn, nếu Ninh Diệu Trạch phân ra, việc trong nhà ai làm?
Thôn trưởng đã gật đầu, Ninh Diệu Trạch tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, hắn nói “ Cái nhà này hôm nay nhất định phải phân gia, nếu không phân gia chúng ta đi nha môn nói lý, các ngươi không đem chúng ta xem là người một nhà, một chút đường sống cũng không cho chúng ta, nếu chúng ta sống không tốt, vậy đại gia đình này đừng hòng sống tốt.”
Ninh Diệu Trạch rõ ràng biết người xưa chú trọng thanh danh, nếu lần này bọn họ khăng khăng phân gia, trong thôn khẳng định có không ít người có cái nhìn không tốt với bọn họ, nhưng mà thanh danh này không thể ăn được, hắn cũng không tin thật sự nếu hắn phân gia người trong thôn còn có thể chán ghét bọn họ dài lâu, nhiều lắm là vắng vẻ một đoạn thời gian, chờ nhà bọn họ phát đạt, không phải người trong thôn tới cầu bọn họ sao.
Điểm tự tin này Ninh Diệu Trạch vẫn có, cho nên cái gia đình này khẳng định phải phân.
Nghe nói muốn đi nha môn, Ninh đại ca cùng Ninh Diệu Phát nhất thời khẩn trương, bởi vì nếu Ninh Diệu Trạch đi nha môn, muốn cáo trạng khẳng định là cáo trạng hai người trước.
Nếu mà nói thì bọn họ tình nguyện lựa chọn phân gia.
Ninh Diệu Nghiêu là lão đại Ninh Diệu Phát là em út, ở nhà đều được sủng ái, cho nên hai người cũng không sợ nói với Ninh a ma.
Ninh Diệu Nghiêu nói “A ma, a ma đồng ý đi, nếu a ma không đồng ý, bọn họ đi nha môn con và đệ đệ có thể bị bắt vào ngục.”
Ninh Diệu Phát theo sát sau đó “Đúng vậy a ma, a ma đồng ý đi, không phân cho bọn hắn cái gì là được.”
Ninh a ma nghe xong lời hai nhi tử nói, lại nghe nói có thể chẳng chia cái gì ra ngoài, lập tức liền gật đầu, sau đó hỏi Ninh Bình Hỉ “Lão nhân, việc này ngươi xem thế nào?”
Đối với đứa con chẳng được phân gì này, Ninh Bình Hỉ tự nhiên vui vẻ, nha môn hắn cũng không muốn đi đến đó, còn đề cập đến hai nhi tử hắn thích nhất, cho nên phân gia cũng có lời một ít.
Ninh Bình Hỉ nghĩ một hồi cũng gật gật đầu, “Nếu muốn phân gia vậy phân đi, chỉ là đồ vật nhà này các ngươi đừng nghĩ lấy đi, bằng không nhà này không phân gia.”
Ninh Diệu Trạch ở trong lòng mắt trợn trắng, không lấy thì không lấy, dù sao hắn cũng không muốn, tốt nhất một chút cũng không cùng cái nhà này có cái quan hệ gì.
Không lấy đồ vật, nhưng quy củ khẳng định là phải nói rõ ràng, gia đình này vô lại như vậy, nếu về sau phân gia bọn họ còn tới lấy đồ vật, vậy có thể không tốt, nghĩ tới nghĩ lui Ninh Diệu Trạch chỉ nghĩ tới đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ này.
Bất quá lời này hắn cùng Đào Thanh không tiện mở miệng, nếu bọn họ mở miệng, khẳng định sẽ có người nói bọn họ bất hiếu, ở cái thời đại này bất hiếu là tội lớn nhất.
Ninh Diệu Trạch nhìn một vòng, cuối cùng tìm được người thích hợp.
Ninh Diệu Trạch không nói chuyện, làm ra biểu tình khổ sở, còn giật giật tay bị thương của mình, mượn cơ hội đi đến bên người Đào Thanh.
Ninh Diệu Trạch nhẹ giọng nói “Đồ vật có thể không cần, nhưng ta muốn đoạn tuyệt quan hệ.”
Động tác của Ninh Diệu Trạch rất cẩn thận, không có người nào có thể nhìn thấy, Đào Thanh nghe xong vẻ mặt không thể tin được mà nhìn hắn.
Ninh Diệu Trạch hướng Đào Thanh gật đầu, dù sao hắn hiện tại ở trong mắt Đào Thanh là mất trí nhớ, cho nên làm ra chuyện kỳ quái thì cũng có thể giải thích.
Mà Đào Thanh cũng chỉ là hơi do dự một chút liền nghĩ kỹ, cùng Ninh gia đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn hắn cầu còn không được, lúc trước là do dự Ninh Diệu Trạch, hiện tại Ninh Diệu Trạch không để bụng, hắn còn cố kỵ cái gì.
Đào Thanh chỉ chớp mắt liền nhào vào trong lòng ngực a ma mình “A ma, cuộc sống này vô pháp quá, cái gì cũng không cho là muốn chúng ta chết đói a!”
Đào Thanh vừa khóc xong, liền lặng lẽ đem lời Ninh Diệu Trạch nói với hắn nói nói cho a ma của mình nghe, Đào a ma nghe được lời này cũng kinh ngạc, không nghĩ tới còn có thể như vậy.
Bất quá vì tương lai ca nhi nhà mình, Đào a ma cũng nên góp một phần sức lực.
Đào a ma đứng ra nói “Đồ vật của Ninh gia các ngươi chúng ta cũng không hiếm lạ, các ngươi không cho cũng được, kia vậy dứt khoát chặt đứt quan hệ, về sau các ngươi phận ai nấy lo, ai cũng đừng động ai.”
Đoạn tuyệt quan hệ!
Lời này vừa ra, các thôn dân đều ồ lên, chuyện đến nông nỗi muốn đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng lại tưởng tượng, Ninh lão tam phân gia cái gì cũng không cho nhi tử của mình, việc đoạn tuyệt quan hệ này cũng có thể nhắc đến quá khứ.
Cứ như vậy, các thôn dân chia làm hai phái, phái thứ nhất là tán đồng, phái còn lại là cảm thấy Ninh Diệu Trạch cùng Đào Thanh quá bất hiếu.
Ninh Diệu Trạch cùng Đào Thanh không nói chuyện, nhìn các thôn dân nói bọn họ muốn nhìn một chút những người này có thể nói ra những lời gì.
Mà Đào a ma nói lời này xong, Ninh a ma không đồng ý, liên tục mắng Ninh Diệu Trạch và Đào Thanh bất hiếu.
Đào a ma cũng không cam lòng yếu thế “Các ngươi làm a cha làm a ma làm ra loại chuyện này, còn có mặt mũi nói hài tử bất hiếu, ngươi nếu muốn bọn họ hiếu thuận, vậy phân gia nên đem đồ vật phân cho hài tử, một người lấy một phần.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ! Ta nói cái gì cũng sẽ không cho cái đứa bất hiếu kia.”
Ninh a ma không chút do dự cự tuyệt.
Đào a ma cũng không chịu thua “Không cho ruộng đồng thì đoạn tuyệt quan hệ.”
“Đừng nghĩ!”
Hai người ngươi tới ta tới nói những lời này, bọn họ còn chưa nói phiền, thôn trưởng là người đầu tiên nghe không nổi nữa.
“Được rồi, đều im lặng, đây giống bộ dáng gì! Diệu Trạch, chuyện này ngươi tới nói.”
Ninh Diệu Trạch nhìn hài tử bắt lấy ống quần của mình “Thôn trưởng, ta cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ cầu cho người một nhà chúng ta đừng đói chết là được, chúng ta là người có hài tử, mấy đứa nhỏ này là tâm can của ta, nếu ai đụng đến hài tử của ta, ta liền liều mạng với người đó, nếu sống không nổi nữa, vậy thì cùng nhau chết.”
Đây chính là lời nói tàn nhẫn a, lời này nói ra Ninh a ma liền bị doạ, nhìn Ninh Diệu Trạch cảm thấy có chút sợ hãi.
Thôn trưởng cũng hiểu ý tứ của Ninh Diệu Trạch, thôn trưởng lại hỏi Ninh lão tam “Ninh lão tam, các ngươi có phân ruộng cho Ninh Diệu Trạch không?”
Ninh a ma bị Ninh Diệu Trạch dọa sợ, nhưng theo bản năng đối với đồ vật nhà mình hắn không muốn cho ra ngoài, lập tức trả lời: “Không cho, nói cái gì cũng không cho, đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt quan hệ.”
Ninh Diệu Trạch chờ chính là những lời này, lập tức liền nói “Thôn trưởng, nếu a ma nghĩ chúng ta sống không nổi như thế, vậy chặt đứt này quan hệ đi, về sau một nhà chúng ta sống hay chết cùng bọn họ không có quan hệ gì, đương nhiên, bọn họ cũng cùng chúng ta không có quan hệ gì.”
Thôn trưởng bất đắc dĩ nhìn Ninh Diệu Trạch, miễn cưỡng gật đầu “ Được rồi, vậy ta hỗ trợ chứng kiến, về sau Diệu Trạch cùng gia đình Ninh lão tam không có gì quan hệ gì, phận ai nấy lo.”
Ninh Diệu Trạch lại không đồng ý “Thôn trưởng, nói miệng không bằng chứng, ta rất hiểu bọn họ.”
Lời này làm thôn trưởng có chút không hài lòng “Vậy ngươi muốn làm như thế nào?”
“Viết công văn, viết để chứng minh, có bằng có chứng, như vậy không sợ có người sẽ quỵt nợ.”
Ninh Diệu Trạch nói lời này là hoàn toàn không cho Ninh gia cơ hội, có bằng chứng, về sau người Ninh gia cũng không dám trắng trợn táo bạo đi tống tiền, cái này làm cho Ninh a ma tính toán lấy hiếu đạo áp Ninh Diệu Trạch cũng thất bại.
Lời này Ninh a ma sao có thể đồng ý.
Nhưng Ninh a ma không đồng ý, Đào a ma cũng sẽ không làm cho hắn như ý nguyện.
Lập tức kéo Ninh a ma lại, làm cho hắn không nói được một lời nào.
Thôn trưởng bên này thấy Ninh Diệu Trạch quyết tâm, cũng chỉ có thể theo ý Ninh Diệu Trạch viết công văn đoạn tuyệt quan hệ phân gia với Ninh lão tam, từ nay về sau hoàn toàn chính là người của hai nhà.
Toàn bộ người trong thôn chứng kiến hai nhà phân gia cùng đoạn tuyệt quan hệ.
_________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com