Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 189: Thật là thảm

Cứ như vậy, Vương Tiểu Mai dưới sự tẩy não mạnh mẽ của Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn, ném chuyện trở về thành phố ra sau đầu.

Bắt đầu đi theo hai người kia học hành.

Lý Hướng Vãn thầm thở phào nhẹ nhõm, cả một mùa đông này cô chưa đụng tới quyển sách nào, toàn là nhờ hai con hàng này ban tặng.

Đã sắp sống luôn ở nhà cô rồi.

Mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lý Hướng Vãn lại cực kỳ tức giận nói với hai người kia: "Các ngươi không thể lấy sách của mình mang sang đây đọc sao?"

Lâm Ngọc Trúc sờ sờ cái mũi, nói: "Đây không phải là... do chỉ có sách cấp hai thôi sao."

Lý Hướng Vãn suýt nữa tức hộc máu.

Ngày hôm sau, liền đi kiếm hai bộ sách giáo khoa cấp ba trở về.

Lâm Ngọc Trúc ngượng ngùng cười cười, nói: "Để ở chỗ ngươi, để ở chỗ ngươi."

Lý Hướng Vãn......

Vương Tiểu Mai yên lặng không nói lời nào, toàn để Lâm Ngọc Trúc ra mặt.

Mà bên phía chị em nhà họ Đổng lại ôm tâm tình thấp thỏm đi đến thị trấn, thế nhưng quá trình xử lý thủ tục lại cực kỳ thuận lợi.

Cùng lúc đó, chú đưa thư lại mang theo thư của nhà họ Lý đạp xe đi đến.

Khi Lý Hướng Bắc nhận thư, chú đưa thư trêu ghẹo: "Điểm thanh niên trí thức của các ngươi thật đúng là náo nhiệt, hết phong thư này tới phong thư khác liên tiếp gửi về."

Lý Hướng Bắc khách khí cười nói: "Đồng chí, phiền toái rồi."

"Ha ha, vì nhân dân phục vụ, không thể nói là phiền toái."

Chờ chú đưa thư đạp xe rời đi, Lý Hướng Bắc mới mở thư, đối với nội dung trong thư có chút dở khóc dở cười.

Thế mới biết danh ngạch về thành phố của chị em nhà họ Đổng, là do nhà họ Vương và nhà họ Lý cùng nhau ra tay.

Nhà họ Vương khi từ hôn với nhà họ Đổng, xem như đã nhìn rõ tính nết của người nhà họ Đổng, người nhà này giống như là cao da chó, nếu đã dính lên, rất khó gỡ xuống.

Tưởng tượng đến hai đứa con gái nhà họ Đổng còn đang ở bên cạnh con trai mình, liền có chút đứng ngồi không yên.

Một nhà là sợ con trai lại bị bắt nạt, đừng bởi vì từ hôn không vui, mà lại đánh người.

Còn một người, sợ hai chị em nhà họ Đổng giống như cha họ, làm việc không từ thủ đoạn.

Nghĩ trước nghĩ sau, cần phải đưa hai chị em này đi.

Mẹ Lý cùng nhà họ Vương ý tưởng lớn gặp nhau.

Hai nhà ăn nhịp với nhau.

Bọn họ không thể trắng trợn táo bạo đưa con trai trở về thành phố, chẳng nhẽ còn không đưa được con nhà người khác sao.

Thế nên, chị em nhà họ Đổng không dựa được người nhà mình, lại dựa được vào nhà họ Vương và nhà họ Lý.

Nếu Đổng Mật Mật biết chuyện này, nhất định sẽ ngửa mặt lên trời cười dài, có khi còn nghĩ, biết vậy đã ra tay từ sớm.

Mẹ Lý sở dĩ gửi thư cho Lý Hướng Bắc, chính là để cảnh cáo hắn, đừng có tâm tư gì đối với hai cô con gái nhà họ Đổng kia.

Hiện giờ cứ an phận chờ ở nông thôn đi.

Chị em nhà họ Đổng làm xong thủ tục, lập tức đi mua chút thịt heo, vận may nối đuôi tới, còn gặp được gà sống, hai chị em cực kỳ thổ hào muốn mua hai con.

Người bán hàng ngước mắt lên, buông một câu giới hạn mua, một nhà chỉ có thể mua một con.

Chị em nhà họ Đổng tâm tình tốt, không so đo, mua thịt lợn tươi và gà sống trở về thôn.

Tiến vào nhà chung, liền hào khí vạn trượng nói buổi tối mời khách.

Vương Dương từ chỗ Lý Hướng Bắc biết được nguyên nhân chị em nhà họ Đổng trở về thành phố, nói như thế nào nhỉ, chính là có loại cảm giác, giận sôi máu.

Hay lắm, hai chị em này đánh hắn một trận, còn được trở về thành phố.

Ngươi nói thử xem, ai rơi vào cảnh đó mà tâm tình còn tốt được.

Nhìn bộ dạng khoe khoang của Đổng Mật Mật, có chết cũng không ăn bữa cơm này.

Lý Hướng Bắc bị đánh vỡ đầu tất nhiên là đứng về phía Vương Dương cùng nhau không ăn.

Trương Diễm Thu nhát như chuột và Trương Ái Quốc lúng ta lúng túng đồng ý rồi, chuyện này không phải nói chơi, ngộ nhỡ chọc cho hai chị em kia không vui, lại đánh bọn họ một trận thì làm sao bây giờ.

Khuất phục dưới dâm uy, bữa cơm này cho dù có độc cũng phải ăn.

Đổng Mật Mật vừa mới bị từ chối lúc này trong lòng có phần dịu lại, hiếm khi cho hai người sắc mặt tốt.

Trương Diễm Thu cùng Trương Ái Quốc càng thêm run bần bật.

Để thể hiện niềm vui sướng vì có thể trở về thành phố, chị em nhà họ Đổng lại ra sân sau, đi thẳng đến phòng của Lý Hướng Vãn.

Mọi người đều ở cùng một nhà, ba người ở sân sau ngày ngày dính lấy nhau trong một phòng, ai ai cũng biết.

Làm cho Lý Hướng Bắc hâm mộ muốn chết.

Có đôi khi nhìn về phía phòng Lý Hướng Vãn, quả thực là trông mòn con mắt.

Đổng Mật Mật vào phòng, ưỡn thẳng sống lưng, có chút khoe khoang nói: "Ta cùng chị gái sắp trở về thành phố, hôm nay mua chút thịt muốn mời mọi người ăn bữa cơm."

Đối với chuyện chị em nhà họ Đổng trở về thành phố, Vương Tiểu Mai đã chẳng còn nghĩ nhiều nữa.

Theo như phân tích của Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn, tương lai của nàng có vô vàn khả năng phía trước, sao phải chấp nhất với chuyện trở về thành phố làm gì chứ.

Trở về cũng chưa chắc đã tốt hơn so với hiện tại.

Vì thế nhóm ba người ở sân sau, nghe được chuyện trở về thành phố lại chẳng có ai lộ ra vẻ hâm mộ, điều này làm cho Đổng Mật Mật có chút hụt hẫng.

Tuy nhiên xét thấy lần trước đánh nhau, đối phương cũng hỗ trợ, Lý Hướng Vãn cùng Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ cho nàng ta chút mặt mũi, nhận lời mời.

Đổng Mật Mật vừa lòng gật gật đầu, ngạo kiều rời đi.

"Ngươi nhìn xem, cái cổ kia sắp vươn lên trời luôn rồi." Vương Tiểu Mai rốt cuộc vẫn có chút ghen tị nói.

Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn nhìn nhau cười, không để ý chút nào.

Chờ tới giờ cơm, nhóm ba người ở sân sau mới chậm rì rì đi đến sân trước.

Vào nhà liền thấy Trương Diễm Thu đang bận trước bận sau bày đồ lên trên bàn.

Lâm Ngọc Trúc nhìn nhìn chân cẳng của nàng ta, nói: "Chân của ngươi không còn việc gì chứ?"

Rốt cuộc là bị thương ở chỗ nàng, Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ quan tâm một chút.

Nhưng Trương Diễm Thu sợ nhất là kiểu quan tâm bất thình lình này của nàng.

Sắc mặt cứng đờ lại thêm có chút run rẩy gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đỡ nhiều rồi."

Sau đó liếc nhìn Lý Hướng Vãn, chột dạ cúi đầu.

Lý Hướng Vãn chỉ coi như không nhìn thấy.

Lâm Ngọc Trúc sờ sờ cái mũi, do nàng bắt nạt người khác quá độc ác à?

Đã qua bao lâu rồi, mà vẫn chưa khôi phục lại.

Nói đến thì Trương Diễm Thu cũng coi như là có bản lĩnh, ít nhiều đều từng va chạm với ba người ở sân sau.

Chờ mọi người đều ngồi vào bàn, Trương Ái Quốc nhìn cả bàn chỉ có mình hắn là nam, lắp bắp nói: "Hay là, ta lấy chút đồ ăn mang về phòng ăn nhé." Một bàn toàn là nữ, ai nấy đều có thể ăn thịt người.

Hắn thật sự là vô phúc hưởng thụ.

Đổng Mật Mật cũng ngại hắn vướng bận, gật gật đầu, nói: "Vậy ngươi gắp chút đồ ăn mang vào đi."

Trương Ái Quốc gật gật đầu, đồ ăn cũng không dám gắp nhiều, múc hai muôi cơm chan tí nước canh liền chuồn về phòng.

Lâm Ngọc Trúc tấm tắc lắc đầu, nhìn xem ở nhà chung của các nàng, nam thanh niên trí thức đã lăn lộn thành cái dạng gì rồi.

Thật là thảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com