Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10+11

Xe một đường chạy về biệt thự, trực tiếp vào bãi đỗ xe ngầm của biệt thự.

Vừa xuống xe, Chu Dã liền rất khoe khoang mà kéo Bùi Úc đến bãi đỗ xe ngầm tầng một đối diện xéo —— phòng cho người giúp việc.

Bùi Úc vừa xuống xe đã cảm nhận được, đây là căn biệt thự mới mua của vai ác, ngay cả bãi đỗ xe cũng là nhà xây kiên cố. Từ bãi đỗ xe đi ra, bật đèn lên, trước mắt sáng sủa, hành lang còn trải thảm.

Phòng cho người giúp việc là một phòng suite nhỏ, bên trong có phòng khách nhỏ, từ phòng khách nhỏ đi vào là hai phòng ngủ có diện tích tương đương, diện tích phòng ngủ không lớn lắm, được cái bên trong trang bị đầy đủ hết, toilet, phòng để quần áo đều không thiếu, rất thích hợp cho người giúp việc ở.

"Ta thấy số tiền này đáng giá. Chỗ này không tệ chứ? Cậu với bà nội mỗi người một phòng."

Bùi Úc: ......

Tuy rằng phòng cho người giúp việc này rất tốt, nhưng cậu vẫn không quen ở tầng hầm, cậu thích phòng có cửa sổ lớn, thích hít thở không khí trong lành.

Đang nghĩ ngợi xem có thể dùng cái gì để giao dịch với vai ác, đổi lấy cơ hội được ở phòng khách bình thường, vai ác bỗng nhiên sờ tóc cậu.

"Mới phát hiện cậu cắt tóc." Vai ác nói, rồi lùi lại hai bước, tỉ mỉ đánh giá Bùi Úc.

"Lần đầu tiên ta gặp cậu, cậu để tóc dài trang điểm đi theo bên cạnh Hứa Mộ Trạch, ta còn tưởng là con gái, kết quả vừa mở miệng lại là giọng con trai, tò mò ta đã lâu, cảm thấy cậu với người khác đều không giống nhau."

Bùi Úc nghe vậy, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Nói thật, tuy rằng cậu vẫn luôn đề phòng vai ác, nhưng cái gọi là sắc ma vai ác xác thật chưa từng động tay động chân với cậu, ngay cả lúc trước cậu thay quần áo, vai ác cũng chỉ cố ý bôi tương cà chua lên người cậu......

Trong truyện, Chu Dã lần đầu tiên thấy nguyên chủ, hai mắt liền dán chặt vào nguyên chủ, một khắc cũng không rời, còn luôn rất khó chịu khi thấy bên cạnh cậu ấm có chút tiền mang theo chim hoàng yến.

Bùi Úc bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ vai ác căn bản không có ý đồ xấu xa gì, chỉ là tò mò vì sao một nam sinh như nguyên chủ lại trang điểm giống hệt con gái, rất khác với chim hoàng yến nhà người khác thôi sao?

"Cậu như vậy sạch sẽ gọn gàng, ta thấy càng đẹp mắt! Trước đây chẳng phải Hứa Mộ Trạch muốn cậu làm vậy sao? Hắn kỳ thật muốn chim hoàng yến là nữ?"

Vai ác ở đó vẫn còn suy đoán, Bùi Úc nhìn mắt hắn, phát hiện lúc hắn khen "càng đẹp mắt", trong mắt vô cùng chân thành thuần khiết, không hề có chút ý tứ dâm đãng nào.

Để xác nhận suy đoán này, khóe miệng Bùi Úc hơi cong lên, vươn tay nũng nịu bám lấy ống tay áo vai ác.

"Chu tổng, người ta không muốn ở phòng cho người giúp việc, muốn ở gần phòng ngài."

Chim hoàng yến xinh đẹp nũng nịu như vậy, chắc chắn không có sắc ma vai ác nào chịu nổi đúng không?

Ở gần ngủ, trong mắt sắc ma, hoàn toàn chính là "dụ dỗ"!

Nhưng, vai ác vừa mới còn cười ha hả, nụ cười khựng lại, sắc mặt hơi trầm xuống, trong mắt tràn đầy vẻ "cái tên chim hoàng yến này sao lại thế này? Sao lại không biết thỏa mãn?".

Bùi Úc vẫn luôn nhìn mắt hắn, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười.

Vai ác trầm ngâm rất lâu sau, mới hỏi: "Vì sao, phòng cho người giúp việc này không phải khá tốt sao?"

Bùi Úc vẻ mặt sợ hãi, tay nắm ống tay áo vai ác cũng không buông, "Nhưng đây là tầng hầm, tôi sợ, buổi tối không dám ngủ."

Đối mặt với con chim hoàng yến đáng thương như vậy, vai ác nhíu mày, đầy vẻ ghét bỏ, kéo tay chim hoàng yến ra.

"Xì, làm chim hoàng yến mà yêu cầu còn nhiều như vậy, bảo cậu làm chút việc này cũng không biết, việc kia cũng không biết, làm việc đi!"

Chu Dã hừ lạnh một tiếng, xoay người một mình lên lầu, cuối cùng vẫn không đồng ý.

Bùi Úc vốn cảm thấy ở tầng hầm rất không quen, nhìn thái độ vai ác, không hề cảm thấy không vui, thậm chí sau khi vai ác đi rồi, còn vui vẻ nở nụ cười.

Không biết là do cậu đến, phá vỡ cốt truyện vốn có, hay là vốn dĩ thân là người đọc nhảy chương cậu biết chút ít về vai ác này, có quá nhiều hiểu lầm, tóm lại, cậu thấy vai ác, tạm thời vẫn rất an toàn.

Trời mùa hè tối thật sự muộn, thừa lúc trời còn sáng, Bùi Úc từ nhà kho ngầm kéo chiếc thang chữ A dùng để trang hoàng ra, cầm thước đo, leo lên leo xuống, trước tiên đo kích thước tường bao quanh biệt thự nhỏ.

Căn biệt thự nhỏ này, so với căn nhà thô sơ kia nhỏ hơn một chút, nhưng một nhà ở vẫn dư dả.

Biệt thự nhỏ có một tầng hầm, ba tầng trên mặt đất, cũng là phong cách Trung Quốc, trong sân có mấy cái đình nhỏ, cây xanh và ao nhỏ đều rất sạch sẽ.

Bùi Úc đi một vòng quanh sân, đo xong kích thước, phối hợp với phong cách trong sân quy hoạch một chút, gần như biết có thể vẽ bức tranh gì.

Tìm kiếm một vài bức họa trên điện thoại, cậu vào nhà cho Chu Dã xem.

Vừa vào cửa, liền thấy vai ác vô cùng thành kính ôm giá vẽ của cậu, từ tầng hầm đi lên, vào phòng khách tầng một.

Bùi Úc có chút tò mò, nhẹ nhàng đi qua, dựa vào khung cửa nhìn vào trong.

Chu Dã đặt giá vẽ bên cạnh cửa sổ sát đất, rồi đi sắp xếp lại giường nệm, miệng lẩm bẩm gì đó, sắc mặt không được tốt lắm.

Sắp xếp xong giường nệm, Chu Dã lùi lại mấy bước, lùi thẳng đến cửa, khiến Bùi Úc vội vàng né sang một bên.

Chu Dã dựa vào khung cửa, nhìn chằm chằm vào cửa sổ sát đất và giá vẽ bên cạnh, gió nhẹ thổi qua, hai lớp rèm nhẹ nhàng bay lên, phất qua giá vẽ, rồi chậm rãi rơi xuống.

Bùi Úc không biết Chu Dã đang nhìn gì, cũng không nhìn thấy, sắc mặt nặng nề của vai ác, giờ phút này trong mắt đều dịu dàng xuống.

"Chu tổng, ngài có muốn chọn trước một chút đồ không? Tôi thấy thời gian còn sớm, lát nữa đi phác thảo trước." Bùi Úc nhẹ giọng hỏi.

Chu Dã không ngờ Bùi Úc ở ngay sau lưng, giật mình một chút, quay đầu lại nhìn cậu không vui lắm, miệng nói: "Chim hoàng yến nhát gan, sau này cậu ngủ phòng này."

Bùi Úc ngẩn người, hoàn toàn không ngờ tới, vai ác không hề có ý đồ xấu xa với cậu, rõ ràng không tình nguyện như vậy, biết cậu sợ ở tầng hầm, vậy mà vẫn chuẩn bị phòng mới cho cậu.

"Cảm ơn Chu tổng." Bùi Úc cười, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Chu Dã nhìn cậu cười ngọt ngào, ánh mắt lóe lên, sắc mặt vẫn không vui, lại hừ lạnh một tiếng.

"Ta cảnh cáo cậu chim hoàng yến! Nhớ kỹ thân phận chim hoàng yến của cậu! Đừng có mà nhiều chuyện!"

"Vâng vâng vâng, ngài chọn đồ đi, tôi lập tức đi làm việc."

Bùi Úc nghĩ thầm, cậu thật ra rất nhớ kỹ thân phận chim hoàng yến của mình, cũng vẫn luôn đề phòng, nhưng vai ác vừa không sủng cậu cho cậu tiền, cũng không thèm thân thể cậu, con chim hoàng yến này thực sự hữu danh vô thực.

Cậu hiện tại nghi ngờ, vai ác chỉ là thấy các cậu ấm khác đều có, cũng theo phong trào thôi, cảm thấy bên cạnh có một con chim hoàng yến chính là phong cách nhà giàu.

Bùi Úc thích bức "Phú Xuân Sơn Cư Đồ", cảm thấy sau khi phóng to theo tỷ lệ, chắc chắn vừa vặn có thể vẽ đủ bức tường bao quanh trong sân, phong cách sơn thủy nổi tiếng này cũng rất hợp với căn biệt thự nhỏ này.

Chu Dã nào biết bức họa nào đẹp, bức họa nào xấu, hắn nhìn thấy bức họa trên điện thoại của Bùi Úc, cảm giác duy nhất là —— trông rất phức tạp, cái tên chim hoàng yến này có vẽ được không?

Hắn theo Bùi Úc đi vào sân, thấy Bùi Úc leo lên thang chữ A, miệng kêu "nga nha" một tiếng, vội vàng qua đỡ lấy thang.

"Sao phải leo cao như vậy? Cậu ngã thì sao!"

"Không sao đâu, không cần đỡ tôi." Bùi Úc bình tĩnh nói.

Kiếp trước vẽ bích họa, người nhà đều không cho cậu vẽ cao, sợ cơ thể cậu vốn đã không tốt, leo lên leo xuống lại xảy ra chuyện gì.

Bây giờ cơ thể khỏe mạnh, Bùi Úc leo lên cao, chỉ cảm thấy —— sảng khoái!

"Chu tổng, nếu ngài rảnh, phiền ngài giúp tôi quay một đoạn video nhé?"

Bùi Úc lấy điện thoại ra, mở chế độ quay video, đưa cho Chu Dã.

Chu Dã không từ chối, hắn hiện tại quả thật rảnh, hắn cũng muốn xem, chim hoàng yến vẽ bức họa phức tạp như vậy thế nào.

Sau đó, Chu Dã thấy Bùi Úc cầm hộp phấn ra, vẽ lung tung trên tường, chỗ này một nét, chỗ kia một nét, không biết đang làm gì, dù sao hắn chỉ thấy trên tường có thêm mấy đường phấn kỳ quái mà thôi.

Cái gì thế này?

Vai ác vốn trong lòng tràn đầy chờ mong, chờ muốn mời một vài công tử nhà giàu đến xem, khiến bọn họ kinh ngạc rớt cằm, giờ phút này, dần dần mất hết tin tưởng, rất thất vọng.

Bất quá hắn cũng không trách chim hoàng yến, chim hoàng yến leo cao như vậy, hắn sợ mắng cậu một chút, lát nữa chim hoàng yến lại ngã xuống.

Chu Dã không nhìn tường, chuyên chú giơ điện thoại quay chim hoàng yến, nhìn chim hoàng yến trong điện thoại.

Trước đây hắn chỉ cảm thấy con chim hoàng yến này lớn lên rất đẹp, da trắng mặt xinh, eo thon chân dài, nghĩ thầm con chim hoàng yến như vậy đặt ở trong nhà làm cảnh, thật là đẹp mắt, khó trách giới nhà giàu thành phố Hoa đều thích nuôi một con chim hoàng yến.

Sau này tận mắt thấy con chim hoàng yến này cái gì cũng không biết làm, Chu Dã đối với cái nghề "chim hoàng yến" này vỡ tan tành kính lọc, trong lòng chẳng còn gì mong đợi.

Hiện tại, nhìn con chim hoàng yến chăm chú vẽ tranh trong điện thoại, tuy rằng vẽ lung tung chẳng ra gì, nhưng tư thái kia lại vô cùng mê người, đại khái chính là cái khí chất văn nghệ trong truyền thuyết, phong thái tri thức?

Thật khiến hắn thích a.

Chu Dã nhìn nhìn, mê mẩn, nhớ tới ngày đó mở cửa phòng khách, bóng dáng chim hoàng yến vẽ tranh bên cửa sổ sát đất, lại nghĩ tới bức họa kia, bóng dáng tuyệt thế mỹ nhân vẽ tranh, hơn nữa bóng dáng trong điện thoại này, ba hình ảnh phảng phất bỗng nhiên hòa làm một, khiến hắn không phân biệt được.

Vì thế, lúc Bùi Úc vẽ xong một phần phác thảo, xuống xem tình hình, liền thấy vai ác vẫn giữ nguyên động tác giơ điện thoại, như đang ngủ gật.

Bùi Úc trong lòng thịch một tiếng, đi qua lấy lại điện thoại, xem lại đoạn video vai ác quay.

Được thôi, quá trình vẽ tranh của cậu một chút cũng không có, trong video toàn là lưng cậu đang vung vẩy......

"Chu tổng? Ngài quay cái gì vậy?"

Chu Dã tựa như vừa tỉnh mộng, đột nhiên hoàn hồn, nhìn điện thoại, vẻ mặt khó hiểu, "Chẳng phải nói quay cậu sao? Có vấn đề gì sao? Không ngờ cậu còn rất tự luyến."

Bùi Úc: ......

Được rồi, là cậu chưa nói rõ ràng.

Lúc này, bà nội xách theo hai túi đồ ăn lớn đi vào, mắng xong người, vẻ mặt tươi tỉnh.

"Các cháu, chuẩn bị ăn cơm thôi."

Bùi Úc vui vẻ, không biết bà nội đi mua đồ ăn gặp chuyện gì, lại vui vẻ như vậy, còn gọi vai ác là cháu.

Cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai mắt vai ác cong cong, không những không để ý, còn vẻ mặt rất vui vẻ.

"Xa núi mấy năm nay, lâu rồi không được gọi như vậy." Chu Dã cảm thán, đắc ý rung đùi theo qua.

Bùi Úc nhìn bóng dáng vai ác, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Đúng vậy, vai ác hiện giờ bất quá 27-28, nào có nhiều tâm cơ thâm trầm như vậy, nội tâm hắn cũng có những phần rất thuần túy.

Buổi tối, Bùi Úc ở phòng vẽ tranh, cách cửa đã nghe thấy vai ác gọi cậu.

"Chim hoàng yến, nước rửa chân."

Bùi Úc làm lơ, không hề để ý tới.

Không lâu sau, Chu Dã tự mình mở cửa phòng Bùi Úc, thấy cậu đang vẽ tranh, im lặng, lặng lẽ lui ra ngoài, tự mình đi đổ nước rửa chân.

Bùi Úc vừa vẽ tranh vừa không nhịn được cười.

Sáng sớm hôm sau, Bùi Úc dậy sớm, tiếp tục phác thảo trong sân.

Cậu buộc điện thoại vào thang chữ A, miễn cưỡng có thể quay được toàn bộ mặt tường vẽ tranh.

"Phú Xuân Sơn Cư Đồ" rất dài, phác thảo cũng mất rất lâu.

Lúc Chu Dã rời giường, liền thấy chim hoàng yến vẫn còn ở đó vạch tới vạch lui, tựa như một con chim sẻ nhỏ dậy sớm, đứng trên cột điện vẫy cánh nhỏ, vừa buồn cười vừa thú vị.

Bà nội buổi sáng nấu cháo, Chu Dã rửa mặt xong, bưng bát cháo, gắp thêm dưa muối và đậu phụ, ngồi xổm trong sân tiếp tục xem.

Nhìn một hồi, thật sự cảm thấy vô vọng, hắn lấy điện thoại ra, chụp một đoạn gửi lên vòng bạn bè.

【Đây là con chim sẻ nhỏ Hứa Mộ Trạch tặng ta, nếu tường nhà ta hỏng rồi, có thể tìm Hứa Mộ Trạch bồi tiền không?】

Gửi xong, Chu Dã gắp một miếng đậu phụ vào miệng, vừa thưởng thức vừa thở dài.

Chim hoàng yến dù sao cũng là vì mặt mũi của hắn mà cố gắng như vậy, sáng sớm đã leo cao thế, nếu làm hỏng tường, chắc chắn khôi phục lại sẽ tốn rất nhiều tiền, hắn không nỡ bắt chim hoàng yến bồi, dù sao cũng phải tìm người bồi thường thôi.

Không lâu sau, điện thoại rung, Chu Dã rất mong đợi có người trả lời: Đương nhiên Hứa Mộ Trạch phải bồi thường tiền cho cậu.

Vội vàng mở ra xem.

Một lượt thích, một bình luận, đều là Hùng Hải.

【Nhị thiếu Hùng: Ngọa tào ngọa tào!!! Hắn có phải muốn vẽ bích họa không?! Đó là phác thảo "Phú Xuân Sơn Cư Đồ" sao? Ngọa tào ngọa tào tuyệt! Ngưu bức! Chu huynh ở nhà không? Ta đến thưởng thức thưởng thức!】

Chu Dã: ???

Mức độ yêu thích tranh đẹp của Hùng Hải, Chu Dã biết rõ, có thể khiến Hùng Hải thốt ra tiếng "Ngọa tào", chứng tỏ chim hoàng yến thật sự rất ngưu bức, vì thế hắn càng nghĩ trăm lần cũng không ra.

Vai ác đứng lên, bưng bát cháo đi qua, tỉ mỉ nhìn những đường phấn vẽ lung tung trên tường, rốt cuộc là cái quái gì vậy? Hắn không thấy có gì đẹp cả!

"Đây là phác thảo của cậu?" Chu Dã nhỏ giọng hỏi, sợ mình dùng từ không đúng.

Động tác tay Bùi Úc không ngừng, đáp: "Coi như vậy đi, sơ sài thôi, trong lòng tôi biết nên bắt đầu hình và tô màu thế nào là được, tôi phác thảo thường không cần vẽ quá chi tiết."

Nghe vậy, vai ác trong lòng hơi hơi kinh ngạc.

Xem ra, lại là hắn kiến thức hạn hẹp, cái gì cũng không hiểu, đừng để người ta chê cười.

Chu Dã vội trở lại chỗ vừa ngồi xổm, kéo chiếc ghế nhỏ, ngồi vững vàng, mở điện thoại, nhanh chóng xóa bài đăng vừa rồi trên vòng bạn bè, biên tập lại, rồi đăng.

【Đây là chim hoàng yến của ta, lợi hại không! Hắn muốn vẽ bích họa "Phú Xuân Sơn Cư Đồ"!】

Phản hồi đầu tiên vẫn là Hùng Hải: ......

Chuyện xấu là Hứa Mộ Trạch tặng chim sẻ nhỏ, chuyện tốt là chim hoàng yến của ta?

Lại một lượt thích, lại một bình luận.

【Nhị thiếu Hùng: Lợi hại lợi hại! Nhìn phác thảo ta đã biết là cao thủ! Chu huynh ở nhà không? Ta đến nhé?】

Chu Dã nhìn lời thỉnh cầu hèn mọn của Hùng Hải, lập tức lòng hư vinh trào dâng, ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế nhỏ, trong lòng kiêu ngạo không tả xiết, con chim hoàng yến này quá cho hắn nở mày nở mặt!

Hắn không vội trả lời Hùng Hải, lại đứng dậy đi đến bên cạnh chim hoàng yến, giọng nói dịu dàng, ngữ khí trở nên lấy lòng hèn mọn.

"Bùi Bùi? Bức họa của cậu xong chưa? Nhị thiếu Hùng có lẽ muốn đến."

Đột nhiên bị gọi "Bùi Bùi", tay Bùi Úc run lên, chân cũng run lên, suýt chút nữa ngã xuống!

Chu Dã cũng giật mình, hắn phản ứng nhanh, lúc thang chữ A khẽ rung, dư quang liếc thấy thân hình chim hoàng yến không ổn, trong nháy mắt ném chén đũa ra, vươn cánh tay muốn đỡ cậu.

Cũng may, Bùi Úc loạng choạng một chút rồi lập tức đứng vững.

Cậu nhìn xuống vai ác đang vươn tay, lại nhìn chén vỡ tan tành trên đá cuội do vai ác ném ra, trong lòng bỗng dưng nhảy lên một nhịp.

"Anh đứng vững vào! Nguy hiểm lắm!"

Nhẹ nhàng thở ra, Chu Dã quay đầu nhìn chén vỡ, cùng với dưa muối đậu phụ rơi vãi đầy đất, lại vẻ mặt đau khổ, "Tốn mất bảy tệ tám hào rồi?"

Nghe vậy, Bùi Úc bật cười thành tiếng.

Không biết vì sao, giờ phút này cậu một chút cũng không cảm thấy vai ác keo kiệt.

Cậu phát hiện, vai ác tuy bủn xỉn, nhưng đối với người khác cũng rất tốt.

"Vẽ tranh thì xong rồi, nhưng cần làm cũ một chút mới có thể qua mắt được Hùng Hải, đợi thêm ba ngày nữa đi." Bùi Úc khẽ mỉm cười, dịu dàng giải thích.

Chu Dã ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của Bùi Úc, trong một khoảnh khắc, ngây ngốc.

Bùi Úc đứng ở trên cao, không hề có cảm giác cao cao tại thượng, ngược lại cho hắn một ảo giác tiên nhân hạ phàm, đón ánh mặt trời vừa ló dạng, như khoác lên một vầng hào quang ấm áp, đẹp đến không gì sánh được.

"Bảy...... Bảy tệ tám hào......"

Ý thức được mình nhìn ngây người, vai ác chớp chớp mắt, lẩm bẩm trong miệng, quay đầu đi nhặt mảnh vỡ chén.

Bùi Úc cười, không để ý, tiếp tục phác thảo.

Thu dọn mảnh vỡ chén và thức ăn thừa, Chu Dã trở lại trong phòng, đi rửa mặt bằng nước lạnh, mới cảm thấy mình hoàn toàn tỉnh táo lại.

Thật là kỳ lạ, sao đột nhiên lại cảm thấy chim hoàng yến đẹp như vậy?

Nhớ tới điều này, Chu Dã lại nhanh chóng lấy điện thoại ra, thấy vòng bạn bè có rất nhiều lượt thích, trong lòng vô cùng kiêu ngạo.

Hắn nhìn lời thỉnh cầu hèn mọn của Hùng Hải, bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, vô cùng ngạo mạn nhưng cũng bố thí gõ mấy chữ trả lời hắn.

【Hai ngày này rất bận, ba ngày sau đi.】

Hùng Hải ở đầu dây bên kia: ......

Sao lại thế này, cái tên nhà giàu mới nổi Chu Dã này thế mà lại lạnh nhạt với hắn như vậy?

Ba ngày này, Chu Dã mỗi ngày đều vô cùng chú ý đến bức họa trong sân, tuy rằng hắn vẫn không hiểu, nhưng hắn cảm thấy rất tuyệt!

Bùi Úc trừ lúc đi làm, thức khuya dậy sớm, rốt cuộc đã phác thảo xong toàn bộ, hiện tại đã bắt đầu dùng màu vẽ lên hình, làm cho bức bích họa có chiều sâu hơn.

Chu Dã chỉ thấy chim hoàng yến cầm cái loại nguyên liệu trắng để vẽ tường, phết một cái ở chỗ này, quệt một cái ở chỗ kia, trước sau không hiểu là cái quái gì.

Chim hoàng yến giải thích với hắn, nói là vẽ núi non cây cối có chiều sâu, dù sao hắn cũng không thấy ra, nhưng hắn nhớ kỹ, để tránh lúc Hùng Hải đến, hắn hoàn toàn không biết gì, trông rất thiếu văn hóa.

Sáng sớm ba ngày sau, Bùi Úc liền đưa "bản sao" tác phẩm "Phú Xuân Sơn Cư Đồ" đã làm cũ đến tay Chu Dã.

Đây là lần đầu tiên Chu Dã nhìn thấy tác phẩm hoàn chỉnh này ở khoảng cách gần, hắn nhìn nhìn, cảm thấy thiếu niên tuyệt mỹ trong tranh này có cảm giác hơi khác với bức họa trong tay Hùng Hải.

Hắn không biết nói thế nào, chỉ là cảm thấy người trong bức họa này chân thật hơn.

"Cậu đã gặp hắn rồi sao?" Chu Dã ngồi trên sofa, nâng bức họa hỏi.

Bùi Úc ngẩn người, trong lòng run lên một chút, nụ cười trên mặt cứng đờ.

"Chu tổng sao lại hỏi vậy?"

Chu Dã không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào thiếu niên trong tranh, "Hỏi bừa thôi, ta cảm thấy cậu vẽ đúng rồi, trên mặt hắn có nụ cười, bây giờ ta cảm thấy bức của Nhị thiếu Hùng kia thật ra có chút trống rỗng."

Bùi Úc nghe vậy lại nở nụ cười, vai ác hiểu đúng ý cậu rồi.

Bức họa trong tay Hùng Hải, vẽ cậu như thể đã xem nhẹ hết thảy, vô dục vô cầu, muốn siêu thoát thế tục.

Mà trên thực tế, cậu có gia đình, có người yêu, không chỉ không thể xem nhẹ hết thảy, mà còn có điều mong cầu, cậu muốn hòa nhập vào thế giới tục tằn, chỉ là cơ thể không tốt, vẫn luôn không thể thực hiện được thôi.

Hùng Hải hôm nay dậy rất sớm, trên đường lái xe như lái xe thể thao, muốn nhanh chóng đến nhà Chu Dã.

Hắn thưởng thức tranh nhiều năm, chưa từng gặp ai dám đem "Phú Xuân Sơn Cư Đồ" thể hiện dưới hình thức bích họa! Hơn nữa, hắn chỉ xem phác thảo của Bùi Úc đã biết Bùi Úc có thể làm được, hắn thật sự quá ngạc nhiên!

Nhưng mà, Nhị thiếu Hùng hăm hở dừng xe, ra sức gõ cửa, cũng không có ai mở.

Hắn có chút nghi ngờ Chu Dã đang chơi xỏ hắn, gọi điện thoại vừa hỏi, Chu Dã chuyển nhà rồi!!!

Bước vào biệt thự mới của Chu Dã, Hùng Hải chỉ nhìn thoáng qua cảnh trí biệt thự, trong lòng đã có chút bất an, luôn cảm thấy Chu Dã đã biết chuyện gì đó. Bằng không vì sao đột nhiên lạnh nhạt với hắn như vậy, còn đổi nhà?

Hùng Hải đến là để thưởng thức bích họa của Bùi Úc, nhưng vừa vào sân đã bị Chu Dã kéo vào phòng khách.

Vốn có chút chột dạ, lại có chút nóng lòng muốn ra sân của Hùng Hải, nhìn thấy bức họa trên bàn, lập tức trong miệng thốt ra vô số tiếng "Ngọa tào".

"Ở đâu ra? Ở đâu ra?"

Hùng Hải như phát điên, vừa thích vừa không dám chạm vào mà hai tay múa may trong không trung, mắt gắt gao dán vào bức họa.

Chu Dã ghét bỏ đến chết đi sống lại, đau lòng ôm bức họa lên, giống như sợ thiếu niên yêu quý trong tranh của hắn bị tên phú nhị đại đáng khinh Hùng Hải làm bẩn vậy.

"Nhị thiếu Hùng bình tĩnh một chút! Ta chỉ thấy đẹp nên mua đại một bức xem thôi. Cậu chẳng cũng có sao, bức của cậu mới là thật, đừng có mà chạm vào của ta."

Bùi Úc cũng đúng lúc nói: "Nhị thiếu Hùng, chúng ta ra sân xem bích họa đi? Còn cần ngài chỉ điểm vài chỗ nữa."

"Chờ một chút chờ một chút." Hùng Hải thậm chí còn không liếc nhìn Bùi Úc một cái, liên tục xua tay.

Bích họa của Bùi Úc tuy khiến hắn ngạc nhiên, nhưng hắn hiện tại càng muốn có được bức họa thật này!

Thấy Chu Dã không biết đây là thật, Hùng Hải thoáng bình tĩnh lại.

"Chu huynh, bức này của anh không phải là thật, giữ cái đồ bỏ đi này làm gì?"

Chu Dã đặt bức họa sang một bên, cẩn thận từng chút một cuộn tròn lại, nói: "Ai, bị người ta lừa rồi! Nói đây mới là thật, ta mua 5 triệu tệ đấy, giả thì cũng là tiền mà! Còn ngại không dám cho Nhị thiếu Hùng cậu xem, quá mất mặt!"

Nghe thấy 5 triệu tệ, Hùng Hải nuốt một ngụm nước miếng, hắng giọng.

"Vậy thì bán lại cho tôi đi. Tôi quan hệ rộng, tôi giúp anh bán."

Chu Dã liếc nhìn hắn một cái, hiên ngang lẫm liệt, "Không được, đồ giả sao có thể bán cho người khác, thế chẳng phải là lừa người sao?"

"Hại!" Nhị thiếu Hùng vỗ đùi, "Cái này anh không hiểu rồi, có đôi khi tranh thật không mua được, có người lại thích mua hàng nhái tuyệt hảo, tôi cũng không tính là lừa người. Tôi cho anh thêm chút tiền bồi thường tổn thất tinh thần, 5,5 triệu tệ, thế nào?"

Chu Dã có chút do dự, cố ý lẩm bẩm nói: "Cũng đúng, họa là giả, tiền dù sao cũng phải thu hồi vốn, bằng không ta quá mệt."

Hùng Hải biết hắn keo kiệt, liên tục gật đầu phụ họa hắn.

"Nếu Nhị thiếu Hùng chắc chắn có thể bán được, vậy anh em mình cùng nhau kiếm chút tiền không quá đáng chứ? Một giá luôn, 7 triệu tệ!"

Hùng Hải: ......

Một ngụm máu già hận không thể phun ra, nghĩ thầm tên nhà giàu mới nổi này ham tiền phát điên rồi, quá hố.

Nhưng nghĩ lại, bức này vừa nhìn đã biết là thật, bức trong tay hắn mới là hàng nhái, 7 triệu tệ không lỗ!

"Được! 7 triệu tệ thì 7 triệu tệ, tới tới tới, đưa họa cho tôi."

Chu Dã ôm họa vừa quay người, "Tiền trao cháo múc."

Hùng Hải: ......

Tên nhà giàu mới nổi này từ khi nào lại trở nên rụt rè, không tin tưởng hắn như vậy?

Nhưng đừng đến lúc đó bị hắn phát hiện đây là thật, lại không chịu bán.

"Được, tôi về lấy tiền!"

Nói xong, Hùng Hải như chớp mắt đã biến mất, vèo một cái đã chạy ra ngoài.

Bùi Úc nhịn cười đến mức nước mắt sắp rơi ra, quay đầu lại nhìn vai ác, vai ác đang vẻ mặt đau khổ, gắt gao ôm bức họa vào lòng.

"Ta thật không nỡ bán cho hắn, hắn không xứng."

Bùi Úc: ......

"Chu tổng, đây là giả, ngài không quên đấy chứ?"

Vai ác mở bức họa ra, nhìn thiếu niên trên đó, "Giả cũng đẹp."

Bùi Úc: ......

7 triệu tệ đấy, cái tên vai ác keo kiệt này từ khi nào lại không coi tiền ra gì vậy?

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả công: Rốt cuộc viết xong rồi, gọi vịt quay khao mọi người!

Chương 11

Hùng Hải không ngừng nghỉ mà về nhà lấy một rương tiền tới, hắn biết Chu Dã thích nhìn thấy sờ thấy tiền, không thích một tờ chi phiếu mỏng manh.

Giao dịch tại chỗ tương đối khó diễn tả, giống như mua bán với xã hội đen, tiền trao cháo múc, biểu cảm của hai người đều vô cùng nghiêm túc.

Chu Dã vốn trong lòng thập phần dao động, muốn hay không giữ lại bức Giả Họa này, nhưng khi nhìn thấy một rương tiền đỏ chót, hắn hung hăng hít sâu một hơi, hưởng thụ hơi thở mỹ lệ của tiền tài, mê say, như lạc vào sương mù mà vẫn đưa họa cho Hùng Hải.

Hùng Hải thấy hắn bộ dạng không nỡ như vậy, càng thêm tin chắc bức "Tác Họa Nhân" là họa thật. Giao dịch xong, liền bích họa trong sân cũng không kịp thưởng thức, lại không ngừng nghỉ ôm họa đi rồi, sợ Chu Dã đổi ý vậy.

Sau khi Hùng Hải đi được một lát, Bùi Úc liền tận mắt chứng kiến, vai ác ôm một rương tiền, cười đến vẻ mặt ngây ngô, sau đó dần dần, dần dần, nụ cười chậm rãi biến mất, bắt đầu thất thần lạc phách, ánh mắt cũng dại ra.

Bùi Úc còn giật mình, nghĩ thầm trên đời này chẳng lẽ có chuyện "hút tiền trúng độc" như vậy?

"Chu tổng?" Bàn tay trắng nõn của Bùi Úc khua khua trước mặt Chu Dã.

Bỗng nhiên!

Vai ác ngơ ngác, ánh mắt đột nhiên nhìn thẳng vào tay cậu, vèo một cái nắm chặt lấy tay cậu!

Bùi Úc lúc này thật sự sợ hãi, vai ác không ổn rồi!

"Cậu muốn bao nhiêu?" Vai ác thấp giọng hỏi.

"Muốn...... Muốn cái gì?"

Vai ác híp mắt nhìn cậu, buông lỏng tay cậu ra, lại dùng hai tay vuốt ve mấy lần rương tiền toàn diện không góc chết, cuối cùng, nhếch ngón tay hoa lan, dùng ngón trỏ và ngón cái vê một xấp nhỏ tiền đỏ lên.

"Muốn bao nhiêu tiền, cậu lại vẽ cho ta một bức họa kia. Ta đột nhiên cảm thấy trong lòng thực khó chịu, ta cũng muốn bức họa đó."

Vai ác vừa nói, vừa nhéo một chút mấy tờ tiền đỏ trong tay, cảm thụ độ dày, tính toán số lượng, sau đó ngón trỏ và ngón cái liền bắt đầu lặp đi lặp lại xoa xoa, tay lại nhẹ nhàng run lên, một chồng tiền đỏ, rơi ra vài tờ.

Bùi Úc: ......

Cũng không cần ngay trước mặt cậu bóp tiền thành như vậy.

"Chu tổng sao đột nhiên lại muốn bức họa này?"

Chu Dã thở dài một tiếng thật sâu, nhìn rương tiền, cũng không biết vì sao, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với tiền mà có cảm giác tẻ nhạt vô vị.

Sau khi đưa họa đi, hắn liền không hiểu sao trong lòng bắt đầu hối hận, trong đầu không ngừng ảo tưởng, nếu hắn còn có bức họa này, treo trong phòng nhất định rất đẹp.

Nghĩ như vậy, vai ác liền nói như vậy.

"Ta thích mỹ nhân thoát tục trên họa, ta muốn treo trong phòng ngủ."

Mặt Bùi Úc cứng đờ.

Bị nhốt bên cạnh vai ác còn chưa đủ sao? Vai ác còn muốn treo bức họa kiếp trước của cậu trong phòng ngủ, mỗi ngày nhìn?

Chỉ nghĩ thôi, Bùi Úc đã cảm thấy cả người nổi da gà.

Đời này cậu sẽ không vẽ bức họa này cho vai ác.

"Tạm thời không có thời gian, chẳng phải Chu tổng đang vội trang hoàng xong biệt thự này sao? Tôi chỉ vẽ bích họa bên ngoài cũng phải hơn nửa tháng đấy."

Nói xong, không đợi vai ác nói gì, Bùi Úc trực tiếp đi ra ngoài tiếp tục làm việc.

Những lời này của cậu, ngược lại đánh thức Chu Dã.

Mỹ nhân có để hắn thưởng thức cũng không quan trọng bằng giấc mộng hào môn của hắn, giờ phút này, hắn mong đợi nhất vẫn là nở mày nở mặt trong giới hào môn thành phố Hoa.

Hiện tại, để hắn nở mày nở mặt, trừ phi bắt được hợp tác với Lý thị, chính là con chim hoàng yến tài hoa hơn người này của hắn!

Vì thế, mấy ngày nay, vai ác mỗi ngày buổi sáng, cùng với sau khi tan làm về, đều sẽ rất tha thiết đến trong sân, xem xét Bùi Úc vẽ tranh, hơn nữa chụp một vài video ngắn, sau đó đăng lên vòng bạn bè khoe khoang.

Bùi Úc nói cần nửa tháng, nhưng cậu thức khuya dậy sớm, tiến độ cũng khá nhanh, không mấy ngày đã bắt đầu tô màu và làm một số chi tiết, đây mới là giai đoạn tốn thời gian nhất.

Bích họa muốn hoàn toàn giống nguyên tác là rất khó, bất quá Bùi Úc đã cố gắng hết sức, thậm chí gặp những phần đề chữ kỷ niệm trên bản gốc, cậu cũng không bỏ qua.

"Chim hoàng yến! Cậu còn biết viết thư pháp!" Chu Dã vừa quay video vừa lớn tiếng bày tỏ kinh ngạc.

Bùi Úc không bị hắn ảnh hưởng, kiếp trước cậu cả ngày ở nhà, trừ cầm kỳ thư họa, cũng không có gì để tĩnh tâm dưỡng thân, nghiên cứu nhiều tự nhiên có thể học giỏi.

Cậu có phong cách riêng, nhưng nói về bắt chước chữ viết, cũng không phải chuyện đùa, trên toàn bộ bức họa có các loại đề chữ kỷ niệm của danh nhân, cậu đều có thể làm theo viết ra.

Chu Dã giờ phút này mới cảm thấy mình không xứng mắng chim hoàng yến cái gì cũng không biết, cái gì cũng không phải, người cái gì cũng không biết chính là hắn mới đúng.

Hắn tấm tắc khen lạ, lại vô cùng kiêu ngạo, không nhịn được đăng hết cái này đến cái khác lên vòng bạn bè. Giống hệt những bậc cha mẹ mới có con, con cái có chút biểu hiện tốt liền một ngày đăng vô số trạng thái lên vòng bạn bè.

Một số người không có hứng thú, phiền chết đi được, sớm đã chặn Chu Dã.

Nhưng cũng không thiếu những cậu ấm biết hàng, tỷ như Hùng Hải. Dưới vòng bạn bè của Chu Dã, mỗi ngày đều có thể thu hoạch vô số "Ngọa tào", "Quá trâu bò đi" các kiểu.

Chu Dã đến thành phố Hoa, tham gia không ít yến tiệc, chính là để quen biết thêm bạn bè, WeChat của hắn thêm không ít bạn tốt, đáng tiếc, mỗi lần hắn đăng cái gì lên vòng bạn bè, đừng nói bình luận, lượt thích cũng lèo tèo vài cái.

Mà hiện tại! Hắc hắc!

Hắn lại tiến thêm một bước đến gần giới hào môn thành phố Hoa tôn quý xa hoa có nội hàm rồi!

Cùng lúc đó, Bùi Úc cũng lấy những đoạn video quay mỗi ngày, chọn ra những phần hữu ích, làm hiệu ứng nhanh, đăng lên phần mềm video ngắn. Dựa vào bóng dáng xuất sắc và kỹ năng vẽ siêu việt, cậu đã có được không ít người hâm mộ.

Bùi Úc thỉnh thoảng xem bình luận, toàn là yêu cầu xem mặt thật, khiến cậu dở khóc dở cười, cảm thấy thời cơ chưa đến, đợi toàn bộ hoàn thành, có lẽ người hâm mộ sẽ không đặt tiêu điểm vào ngoại hình của cậu nữa.

【Chim hoàng yến còn biết thư pháp, viết đẹp kinh khủng! Hắn còn bao nhiêu bất ngờ ta không biết?】

Vai ác lại đăng lên vòng bạn bè.

Không ít bình luận khen ngợi phụ họa.

【Nhị thiếu Hùng: Chu huynh? Hôm nay ở nhà không? Ta đến nhé?】

【Nhị thiếu Triệu: Chữ này tuyệt! Ta so sánh với nguyên tác, giống y hệt!】

【Đại thiếu Tiền: Nhị thiếu Triệu đừng nói nữa, ta cố ý tìm lão gia tử thích thư pháp xem, lão gia tử giơ ngón tay cái lên.】

【Tam thiếu Tôn: Xì, Chu huynh, tổ chức một buổi gặp mặt mang tiểu tước nhi ra cho anh em chiêm ngưỡng đi, ta còn chưa thấy mặt thật bao giờ.】

【Tiểu thiếu Ngô: Thật ra gặp vài lần rồi, trước kia đi theo Hứa Mộ Trạch, sao đi theo Chu Dã khí chất khác hẳn, Chu Dã nuôi thế nào vậy?】

【Tam thiếu Tôn: À ~ nói vậy là Chu huynh tưới tốt quá rồi ~】

Sau khi Tam thiếu Tôn lái một câu tục tĩu, khu bình luận liền không thể cứu vãn, đều là tâng bốc Chu Dã lợi hại, kỳ thật sao tóm lại vẫn có ý tứ ám chỉ mờ ám. Rốt cuộc Tiểu thiếu Ngô đã nhắc đến, con chim hoàng yến này trước kia là của Hứa Mộ Trạch.

Nhưng mà, Chu Dã không hiểu.

Tưới tốt?

Không hiểu, dù sao mọi người đều đang nói hắn lợi hại là được, vai ác đắc ý đến mông hận không thể vểnh lên trời, nóng lòng muốn mang theo con chim hoàng yến xinh đẹp tài hoa ra mắt mọi người.

Ai có thể ngờ được, một tên nhà giàu mới nổi từ vùng núi, bình thường rất ít người để ý, dựa vào một con chim hoàng yến, bắt đầu thân thiết với giới phú nhị đại thành phố Hoa.

Mà những điều này, Bùi Úc hoàn toàn không biết.

Cậu chỉ biết, gần đây vai ác đối xử với cậu rất ân cần.

Muốn mang chim hoàng yến ra ngoài, rất nhanh đã có cơ hội.

Lão gia tử nhà họ Tiền mừng thọ, người phụ trách xử lý tiệc mừng thọ là đại thiếu gia Tiền, lần này cố ý gửi thiệp mời cho Chu Dã.

Chu Dã cầm được thiệp mời, kích động không thôi.

Hắn biết rõ, giới hào môn thành phố Hoa có rất nhiều người khinh thường hắn, những người mời hắn cơ bản đều là đám bạn bè ăn chơi lêu lổng, những loại yến tiệc đứng đắn, cơ bản không ai mời hắn, đây là thiệp mời chương 1 hắn nhận được sau khi đến thành phố Hoa.

Sự thay đổi này, là vì chim hoàng yến đã đến.

Cái tên tiểu bán tiên tài hoa hơn người này, thật sự là tuyệt vời.

Vì thế, Chu Dã vừa về đến nhà, liền chạy ra sân, nhìn Bùi Úc đang vẽ tranh, ánh mắt tràn đầy nhu tình.

"Bùi Bùi, cậu thật sự là phúc tinh."

Lần thứ hai bị gọi "Bùi Bùi", Bùi Úc: ......

Trước đây chẳng phải còn chê cậu da dẻ non mịn, cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết sao?

Mặt vai ác luôn thay đổi thất thường.

Sau khi ăn xong, vai ác mời Bùi Úc cùng đi tiệc mừng thọ, Bùi Úc hỏi rõ ngọn ngành sự việc, cũng không cảm thấy vui vẻ.

Cậu nhìn Chu Dã hăm hở đi chuẩn bị quần áo tham gia tiệc mừng thọ, trong lòng có chút không đành lòng, thậm chí cảm thấy chua xót đau lòng.

Nguyên chủ trước đây luôn đi theo Hứa Mộ Trạch, còn rất nhiều lần theo ý mẹ Hứa Mộ Trạch, đi tiếp rượu đối tác của Hứa Mộ Trạch, những cậu ấm này ít nhiều đều biết một chút.

Nguyên chủ trong mắt bọn họ, chỉ là một con chim hoàng yến rẻ tiền, dù nhất thời bọn họ tán thưởng tài hoa của cậu, cũng không đến mức trong thời gian ngắn như vậy, liền kết giao tốt với kim chủ của cậu.

Những cậu ấm này muốn nhìn Chu Dã mang theo cậu, đơn giản là tò mò, trêu đùa cho vui, đến lúc đó không chừng sẽ gây ra chuyện gì.

Chỉ tiếc, vai ác lại khi bọn họ bắt đầu thật lòng kết bạn với hắn, lại vui vẻ như vậy, giống một đứa trẻ con, đơn thuần thật sự.

Nhìn Chu Dã lấy ra mấy bộ tây trang rộng thùng thình, soi trước gương hết lần này đến lần khác, Bùi Úc không nhịn được, đi qua ném hết quần áo của hắn trở lại giường.

"Chu tổng, những bộ quần áo này, chẳng phải Hùng Hải mua cho anh đấy chứ?"

Quá rộng, không có dáng gì cả, Chu Dã rõ ràng vóc dáng tuyệt hảo, là một cái mắc áo đẹp, vậy mà có thể mặc thành một thằng ngốc.

Nghe Bùi Úc hỏi vậy, Chu Dã gần như hiểu ra ý tứ, cả đêm vui vẻ phấn chấn, lập tức tắt ngấm một nửa.

"Quần áo này, xấu sao?"

Bùi Úc không trả lời, chỉ vuốt vài cái tóc Chu Dã, nói: "Nếu anh muốn lần này ở tiệc mừng thọ khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác, ngày mai cùng tôi đi mua quần áo, tôi giúp anh chọn, tạo hình tôi làm cho anh, đừng có mà để cái đầu có thể xào mỡ lợn nữa."

Chu Dã không cảm thấy mất mặt, chỉ lặng lẽ nhìn đôi mắt trong veo của Bùi Úc, cảm thấy không hiểu sao lại an tâm.

Hắn bỗng nhiên nhớ lại, lần đầu tiên ở thành phố Hoa tham gia một buổi tụ họp nhỏ, hắn rất sợ mình không theo kịp trào lưu thành phố Hoa, sợ mình không hòa nhập được vào cái giới này, cả đêm đều xem cách ăn mặc của giới hào môn, ngày hôm sau đi ra ngoài mua đồ, vẫn vẻ mặt ngơ ngác.

Lúc ấy, hắn gặp Nhị thiếu Hùng đưa tay giúp đỡ hắn.

Hắn mặc quần áo Nhị thiếu Hùng chọn, để kiểu tóc Nhị thiếu Hùng bảo làm, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi, lại không được một ai liếc mắt.

Bây giờ nghĩ lại, hình như có người đang cười hắn, chỉ là lúc ấy hắn liên tục muốn hòa nhập với mọi người, thấy bọn họ cười, liền cảm thấy mình không lạc lõng, không chú ý đến những điều đó.

"Tôi tin cậu." Ánh mắt Chu Dã kiên định.

Bùi Úc nghe vậy, trong lòng đột nhiên nhảy lên một nhịp.

Cậu chỉ là không nhịn được, muốn giúp một tay, không ngờ lại nhận được phản hồi nghiêm túc như vậy của vai ác, khiến cậu nhất thời còn có chút không quen.

"Vậy nói trước nhé, ngày mai mua quần áo không được keo kiệt." Bùi Úc né tránh ánh mắt, lên tiếng nhắc nhở trước.

"À...... Được...... Được thôi."

Bùi Úc: ......

"Lưng thẳng lên, đi đường đừng có lỏng lẻo, cái này anh phải sửa."

Bùi Úc vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng Chu Dã, Chu Dã giật mình, nhảy một cái, mới thẳng lưng.

Vốn định bảo chim hoàng yến nhớ kỹ thân phận của mình, nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của chim hoàng yến, lặng lẽ nuốt trở vào.

"Tôi...... Tôi còn có gì cần sửa nữa sao? Chim hoàng yến hiểu biết luôn rất nhiều."

Bùi Úc nhìn hắn, hơi nhướng mày, có một câu nói cậu muốn nói từ lâu, hôm nay rốt cuộc có thể nói ra.

"Chim hoàng yến, tước (què)."

Chu Dã nghiêng đầu, khó hiểu, phối hợp lặp lại: "Chim hoàng yến, què."

Bùi Úc: ......

"Tôi nhớ Chu tổng đang luyện tiếng phổ thông."

Chu Dã gật đầu, kiêu ngạo, "Học lâu rồi, ta cảm thấy bây giờ ta không có giọng địa phương nữa đúng không?"

Bùi Úc: ......

"Học vần rồi chứ?"

Chu Dã tiếp tục gật đầu, "Học, học tiếng phổ thông cố ý học, ta rất biết ghép vần."

Vậy thì dễ rồi.

Bùi Úc đi lấy giấy bút, viết chữ "que", đánh dấu thanh bốn, ngón tay thon dài chỉ vào chữ.

"Đọc một chút."

"Bảy —— nguyệt ——"

Bùi Úc liên tục gật đầu, "Đúng vậy, đọc xuống, bảy —— nguyệt —— tước, chim hoàng yến."

Cái này rất đơn giản, vai ác lớn tiếng: "Bảy —— nguyệt —— què, chim hoàng yến."

Bùi Úc: ......

"Bảy —— nguyệt —— tước, tước! Chim hoàng yến!"

Chu Dã: "Bảy —— nguyệt —— tước, què, chim hoàng yến!"

Bùi Úc: ......

Lớp học chim hoàng yến hướng dương nhỏ khai giảng rồi, tiếng phổ thông của vai ác học mãi không giỏi, phần lớn là do ngốc, đánh cho một trận là xong......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com