Văn án
Tô Vân Khanh xuyên vào một quyển tu tiên hậu cung văn, trở thành đạo lữ mỹ mạo nhưng bệnh nhược của Kiếm Tôn nam chính.
Nhìn vào gương, thấy gương mặt tinh xảo diễm lệ kia, Tô Vân Khanh hỏi: "Ta là bạch nguyệt quang, đúng không?"
Hệ thống: "Không, không phải. Ngươi tự ý thay huynh xuất giá, còn uống sinh tử đan, mấy lần dụ dỗ, mưu toan phá vỡ vô tình đạo của nam chính. Hắn không để ngươi sớm đoạn mệnh đã là khoan dung lắm rồi."
Tô Vân Khanh: "?"
Hệ thống: "Nhưng chỉ cần ngươi an phận không gây chuyện, sống đến lúc công và các thụ của hắn đồng loạt phi thăng, ngươi liền có thể hưởng thọ đến cuối đời."
Tô Vân Khanh: "Vậy thôi để ta thử vớt vát một phen vậy."
*
Ban ngày, Tô Vân Khanh hiền thục đoan trang, rửa tay làm canh cho Kiếm Tôn, dịu dàng chu đáo, đồng thời rộng rãi rắc thính khắp nơi, cẩn thận duy trì hình tượng bạch nguyệt quang ôn nhu thiện lương, khiến cả tu chân giới đều ca tụng cậu là đạo lữ số một.
Ban đêm, lại chui trong chăn tu luyện, dùng hảo cảm của Kiếm Tôn đổi lấy đủ loại bí tịch, âm thầm tích lũy thực lực để ngày sau thoát thân.
Cuối cùng, vào một ngày nọ, do tu luyện gặp sai sót, cậu thổ huyết ngất xỉu.
Tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong lòng Kiếm Tôn.
"Thân thể ngươi yếu nhược, vì sao còn tự tiện tu luyện?"
Tô Vân Khanh tim đập thịch một tiếng, lập tức vươn tay nhẹ nhàng vuốt lên gò má Kiếm Tôn, đôi mắt ngập tràn thâm tình: "Phu quân, ta chỉ muốn sớm ngày kết anh, chữa khỏi bệnh, không để chàng phải bận lòng."
Kiếm Tôn trầm mặc một lát, sau đó nhàn nhạt nói: "Nếu là vậy, còn có một phương pháp tốt hơn."
Tô Vân Khanh: "Phu quân xin chỉ giáo."
Kiếm Tôn cúi đầu, đặt lên đôi môi mỏng mà hắn đã khao khát từ lâu một nụ hôn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc tột độ của Tô Vân Khanh, giọng hắn thản nhiên: "Song tu."
*
Nửa năm sau.
Thân thể khang kiện, bụng còn có thêm một cục thịt, Tô Vân Khanh lặng lẽ để lại một phong thư hòa ly, sau đó bỏ trốn.
Kiếm Tôn giận dữ, cả tu chân giới cũng rung chuyển—cái vị đại mỹ nhân đó không thích Kiếm Tôn sao?! Vậy là bọn họ có cơ hội rồi?!
Nhưng không ai biết rằng, Tô Vân Khanh sớm đã sắp xếp đường lui. Cậu lấy danh nghĩa Kiếm Tôn, gửi thư tình cho tất cả các nhân vật vốn là hậu cung của hắn trong nguyên tác, chỉ chờ khi cốt truyện khép lại, cậu liền có thể làm một con cá mặn vui vẻ an hưởng tuổi già.
Cho đến khi, tất cả các thụ cùng Kiếm Tôn tìm tới cửa.
Các thụ: "Mỹ nhân, hẹn hò không?"
Hệ thống: "Chuyện gì đây???"
Tô Vân Khanh khẽ nhướng mày, nở nụ cười ôn hòa: "A... Hình như lúc viết thư ta ký nhầm tên rồi."
Hệ thống: "???"
*
Nửa tháng sau.
Sau khi đánh lui toàn bộ các thụ, Kiếm Tôn ép Tô Vân Khanh vào góc tường.
"Là ta không đủ tốt sao? Ngươi lại dám yêu người khác?"
Tô Vân Khanh: "Phu quân, chàng nghe ta giải thích..."
Hệ thống: Tít—do tuyến hậu cung của nhân vật chính sụp đổ, tuyến hắc hóa đã được kích hoạt. Hệ thống cưỡng chế thoát tuyến!
Nghe hai chữ "cưỡng chế", Tô Vân Khanh chớp mắt, sau đó chậm rãi nhón chân, chủ động đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Kiếm Tôn, dịu dàng nói: "Phu quân, ta biết lỗi rồi. Người ta thích nhất vẫn luôn là chàng. Ta chỉ sợ chàng thích người khác thôi."
Kiếm Tôn ánh mắt rét lạnh: "Không được tái phạm. Nếu ngươi trốn, dù có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ bắt ngươi về."
Tô Vân Khanh bỗng bật cười, giọng nói mềm mại: "Được thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com